Năm năm trước... tại một hòn đảo không có trên bản đồ, xung quanh đều là biển cả bao quanh nó.
Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên đáng nhớ nhất của Caroline Phoenix và Hội trưởng Nguyễn Hoàng Gia Bảo. Do sợ cha mẹ, chị gái hoặc những người hầu trong gia tộc phát hiện nên cô bé Caroline phải hết sức cẩn thận và len lén trốn lên cõi nhân gian để đi chơi với người yêu của mình. Thấy cô đến, Gia Bảo rất vui, anh dắt cô nàng cùng nhau lên du thuyền của riêng Hội trưởng và vi vu đến hòn đảo nhỏ xa lạ ngoài biển khơi, đó sẽ là nơi hẹn hò lý tưởng của anh và người yêu của mình.
Anh và nàng đi dạo quanh đảo tận hưởng cảm giác lãng mạn và riêng tư rất khó mới có được, cả hai đi một hồi thì phát hiện có một con suối. Gia Bảo ngó người yêu của mình hỏi nhỏ: "Em thích bắt cá không?"
Caroline thẹn thùng ửng đỏ gật đầu.
Xuống đến suối, hai người lao vào dựng bờ, đặt đá , giăng lưới và chặn nước trên và dưới nguồn để thi nhau bắt cá, ai bắt được sẽ thắng người kia một điều kiện, nhưng xui thay hôm đó cá chưa về nguồn nên suốt buổi họ chẳng bắt được con nào mà mình mẩy lại bị ướt nhẹp. Gia Bảo thì mạnh dạn cởi áo ra vừa tắm cho mát mẻ vừa để phơi cho áo khô, còn nàng thì không dám, không phải Caroline sợ anh thấy thân thể mình mà vì nàng sợ bị đen. Bởi cô bé nghe mẹ và chị gái sinh đôi thường nói: “Con gái đen sẽ không đẹp”.
Song, lúc đó nàng đâu biết “dã tâm” của Hội trưởng đi tắm suối để được chiêm ngưỡng thân thể nàng.
Và thế là anh gọi: “Cởi áo đi, tắm cho mát."
Nàng thì bảo: “Thôi, cởi làm gì, mặc áo tắm cũng được vậy."
Gia Bảo ngẫm nghĩ chiêu khác một lát rồi thử nói với nàng: “Đen thì đen có gì đâu mà sợ, đi chơi bữa nay thôi rồi em cũng về ở trong nhà suốt để dưỡng cho da trắng lại, lo gì”.
Nghe bùi tai, Caroline liền cởi áo ra. Thật ra, từ nãy giờ cô bé thấy anh tắm trần nàng cũng thích lắm. Thế là cả hai lao vào làn nước mát tắm cho kỳ thích. Đã đời rồi hai người họ mới mon theo từng mỏm đá từ đầu nguồn bơi xuống cuối nguồn. Vừa tắm vừa đùa, cả hai trông giống như đôi “tiên đồng ngọc nữ" mà giờ đây kể lại cho người yêu mình nghe khiến anh có phần hơi tiếc một phần kỷ niệm đẹp đã qua đi.
"Anh làm gì nhìn em chăm chăm vậy!" Caroline chợt hỏi.
"À, không có gì." Gia Bảo nói vội quay đi tránh cái nhìn dò hỏi của người yêu.
"Ừ, thôi em biết rồi anh thừ người ra như vậy chắc là đang đau bụng. Anh ăn phải thứ gì bậy rồi phải không?" Nàng hồn nhiên nhìn anh với đôi mắt nhí nhảnh nói.
"Em có cởi quần ra phơi không?" Gia Bảo đột nhiên hồi hộp nhìn nàng hỏi.
Nghe người yêu hỏi, Caroline nhìn anh cười khì, tưởng nàng không chịu nên anh không dám hỏi thêm, nhưng nào ngờ nàng không ngại ngùng gì bắt chước anh đứng lên lột quần ra và máng lên cây, rồi trần trụi trở lại ngồi cạnh anh ăn trái cây như chuyện rất thường tình.
Ngồi cạnh anh, cô bé thản nhiên bẻ một miếng trái cây bỏ vào miệng nhai một cách hồn nhiên của một đứa trẻ thơ. Cả hai nói chuyện bâng quơ: chuyện trời, chuyện nước, chuyện mây, chuyện gió, chuyện... đủ thứ trên trời dưới đất và cuối cùng, anh đã thành công dẫn giải người yêu nhỏ xinh vào câu chuyện ở trong phòng the mà anh cố tình muốn nàng nghe, âu đây cũng là điều anh cố tình làm.
Để mở màn Hội trưởng thuật lại một câu chuyện bí mật cho nàng nghe và bảo nàng phải hứa giữ kín. Nghe kể chuyện bí mật khiến Caroline thích nhất, cô nàng hăm hở bảo anh kể ngay và anh kể chuyện nội dung trong phim người lớn. Lúc đầu nàng nghe nhưng không hiểu gì cho lắm, Gia Bảo bèn giải thích cặn kẽ cho nàng nghe: "làʍ t̠ìиɦ là dùng chỗ này của người con trai đặt vô chỗ đó của người con gái."
Vừa nói anh vừa chỉ về chỗ kín của nàng, cô bé ngây thơ dạng đùi ra nhìn xuống theo ngón tay người yêu chỉ và nàng nói: “Chỗ này hả, lỗ thịt này sao!”.
Gia Bảo quay sang vừa nhìn âʍ ɦộ cô bé vừa nuốt nước miếng trả lời: “Phải!”, rồi anh giảng tiếp cho nàng nghe phải làm sao và làm sao mới có con. Nàng ngây thơ thắc mắc, hỏi Hội trưởng một tràng câu hỏi: “Tại sao lại có con, tại sao đàn ông phải cưới đàn bà hả, và khi cưới nhau là chú rể cô dâu phải làm chuyện ấy mới có con sao, thế cô dâu sinh em bé ở chỗ nào?”
Anh trả lời: “Cô dâu sinh em bé ở dưới bụng." Caroline nhìn xuống bụng mình, vẫn không hiểu sinh ra em bé bằng đường nào, nàng bèn hỏi: “Chẳng lẽ là âm đa͙σ sao?”. Vừa hỏi cô bé vừa dạng háng ra xem xét, một lúc sau nàng reo lên: "Anh coi nè, ở đây có một cái lỗ nhỏ không biết có phải để sanh em bé không?” Nghe nàng reo lên, Gia Bảo hăm hở chồm qua coi, và đó là lần đầu tiên nhìn âʍ ɦộ người yêu rõ mồn một như thế. Anh đã không khỏi thèm thuồng mong được một lần sờ mó vào nơi đó. Hội trưởng giả vờ nói vu vơ: “Đâu anh coi coi, chắc là vậy rồi!”.
Cô nàng ngước đầu lên nhìn anh rồi nói: “Mà anh… lỗ nhỏ xíu như vầy sao sanh ra em bé lớn như vậy ra được?”. Bảo ú ớ chẳng biết phải trả lời nàng ra sao, chỉ đành nói: " Mốt lớn lên nữa em sẽ biết."
Gia Bảo phát nước lên mặt để che đậy sự cuống cuồng của mình rồi nói với nàng: “Tại anh thấy thích nhìn em, thấy thích là tự nhiên nó lớn ra, bây giờ anh thích em nhiều hơn trước kia, nên trước kia em mới không thấy anh vậy."
Thấy cô nàng còn ngớ ngẩn, anh định giải thích thêm thì bỗng nàng đưa mắt nhìn anh, miệng nhoẻn cười, cái cười làm anh thấy khao khát lạ lùng. Nàng nghĩ sao rồi nói: “Vậy là anh thích em lắm hả”. Nghe giọng nói ỏn ẻn của người yêu, anh đoán biết cô bé rất tự hào vì anh thích nàng. Bây giờ nghe người yêu nói thích mình, Caroline đưa tay lên mừng rỡ nói: "Thiệt không! Anh hứa không được bỏ rơi em đó nha”.
Anh nhìn nàng, thấy yêu nàng hết biết, liền đưa tay lên thề: “Nếu anh không yêu em nữa thì cho anh bị độc thân suốt đời”.
Caroline nghe Hội trưởng thề vậy thì vui lòng lắm vì nàng biết từ nay trở đi anh luôn luôn là người yêu, người chồng đáng tin cậy của nàng. Nhìn nét mặt tươi cười của nàng anh đã biết giờ đây anh muốn gì ở nàng thì cô bé cũng chịu. Anh bèn đề nghị nàng lên bờ để chơi trò người lớn.
Trong hơi thở hổn hển, anh hỏi nàng: “Em thấy sao?”.
Nàng nhìn anh e lệ đáp: “Em không biết nữa”.
Anh đoán biết nàng cũng thích được anh ve vuốt âʍ ɦộ của nàng lắm nhưng không biết diễn tả thế nào. Hội trưởng thử gợi ý cho nàng nói ra điều muốn nói, anh hỏi : “Em thấy có đau không?”.
Caroline đáp: “Không đau."
Bảo hỏi tiếp: “Em thấy nhột không ?”
Nàng đáp: “Chút chút”.
Anh nhìn thấy mặt nàng đỏ lên thêm, lại hỏi: “Anh làm như vậy hoài em chịu không?”.