Vết Sẹo Dưới Ánh Trăng

Chương 22

Trước Sau

break

Bóng cây lắc lư, bóng dáng một người phụ nữ chập chờn trong cơn gió mưa.

Giang Mạn bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa. Khi anh mở mắt mới phát hiện tiếng động ấy vang lên từ phía nhà bếp.

Tiếng nước chảy, tiếng khuấy động, tiếng bước chân, tiếng hắt hơi.

Anh nhìn ra cơn mưa như trút nước qua khung cửa sổ không kéo rèm, cây cối bị đập tơi tả bởi cơn mưa ấy.

Giang Mạn ho nhẹ hai tiếng rồi cầm cốc nước trên bàn trà lên làm dịu cổ họng, sau đó gọi một tiếng: “Lộ Nhu.”

Lộ Nhu đang bực bội vì vừa đi mua thuốc cho anh, lúc đi chỉ là mưa nhỏ nhưng trên đường về đã thành một cơn mưa như thác đổ. Giờ cả người cô đã ướt sũng, phải cố sức vắt nước từ tay áo và gấu váy. Khi cơ thể nhẹ đi một chút cô đã lập tức vào bếp pha thuốc cho anh.

Cô cẩn thận bê bát thuốc nóng, chầm chậm bước đến bên anh.

Giang Mạn nhìn cô bước đến, ánh mắt dừng trên bóng hình cô in trên tường, cổ họng anh bỗng nghẹn lại không nói nên lời.

Một lúc lâu sau anh mới hỏi: “Chân em sao thế?”

“À.” Lộ Nhu cúi đầu nhìn xuống ống quần đầy bùn đất của mình.

Giọng cô nhẹ nhàng nhanh thoát: “Trời tối quá, tôi lại chạy vội nên không chú ý có hố trên đường nên chân phải trượt vào.”

“Uống nhanh đi, ấm người lên là ổn thôi.” Giọng cô đột nhiên gắt hơn, cố thúc giục anh. Cô không muốn để anh cứ chăm chú nhìn mình như vậy.

Giờ cô bước đi khập khiễng trông rất buồn cười, vả lại sàn nhà cũng bị cô làm bẩn mất rồi.

Giang Mạn đột nhiên nói: “Anh có áo dài tay chưa mặc.”

“Hả?”

“Em biết nó ở đâu mà.”

Cô thoáng ngẩn người, vành tai dần nóng lên.

Trong phòng mở điều hòa nên cũng không hẳn là lạnh. Lộ Nhu mặc áo của anh, chiếc áo rộng đến mức như cả trái tim cô cũng có thể trốn vào đó. Nhìn vào đường may của chiếc áo đặt may riêng, nhãn vải ghi chữ “jiangman”, cô lật qua lật lại xem không biết bao nhiêu lần.

Cô bất chợt cảnh giác rồi lẩm bẩm chửi thầm: “Đồ xấu xa.”

Giang Mạn lại như vậy, cứ luôn khiến cô nghĩ ngợi mãi thôi. Rõ ràng cô không có ý dây dưa gì với anh nữa, rõ ràng cô đã từ bỏ hy vọng rồi mà.

Thật sự là chua xót.

“Tôi đã an phận rồi, mấy tháng nay đều yên ổn mà sống. Tại sao anh lại bắt tôi mặc áo của anh? Cứ như thể tôi đặc biệt lắm vậy. Giang Mạn, anh có thể nhẫn tâm một chút được không? Bảo tôi biến đi ngay có được không?”

Cơn mưa ngoài trời càng lúc càng lớn hơn.

Nhưng dĩ nhiên Lộ Nhu không dám nói những lời này với anh.

Thành phố này là Bắc Thành, thủ đô quốc gia, bốn mùa ẩm lạnh nên mưa rất nhiều.

Lộ Nhu rót một cốc nước nóng, chờ đến khi nước ấm mới uống một hơi, sau đó đặt cô cốc xuống rồi hỏi anh: “Sao anh lại ngã ở cửa?”

Ai đánh anh thế?

Giang Mạn không trả lời, chỉ ngồi dậy xốc chăn ra, bất chấp mọi thứ mà loạng choạng bước lên lầu.

Lộ Nhu vội vàng chạy theo với vẻ mặt bất lực: “Sao ghế sofa lại không thể nằm được chứ? Đây là luật tổ tiên để lại à?”

Khó khăn lắm mới nằm xuống giường, Giang Mạn uống thuốc xong, tinh thần mới tốt lên đôi chút.

Anh nghiêng đầu, chân thành cảm ơn cô, anh bảo rằng nếu muốn gì cứ việc nói.

Lộ Nhu không bước vào mà chỉ tựa vào khung cửa, cô nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt sâu thẳm.

Cô hỏi: “Anh có dám cho không?”

Anh mỉm cười tao nhã: “Em có dám đòi không?”

Cô dừng một chút rồi cũng cười: “Hà cớ gì tôi không dám đòi tiền?”

Giang Mạn khẽ gật đầu rồi nói: “Được thôi.” Sau đó anh bảo cô vào ngồi.

Lộ Nhu không hiểu anh định làm gì, cô chần chừ một lúc rồi bước vào ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường. Anh im lặng một hồi rồi hỏi cô: “Em định làm gì sau khi tốt nghiệp?”

Cô đáp: “Không phải chỉ có mấy lựa chọn sao. Học cao học, thi chứng chỉ sư phạm, thi công chức hoặc tìm việc ở một công ty lớn.”

“Em không nghĩ đến chuyện ra nước ngoài à?”

Cô lẩm bẩm: “Tôi đâu phải anh…”

Anh nói: “Tôi cũng không định ra nước ngoài.”

Cô hỏi: “Sao thế? Anh ngốc à?”

Anh đáp: “Tôi học đàn tranh.”

“Ồ… Cũng đúng.”

Giang Mạn khẽ nhếch một góc miệng.

Đôi khi sự ngờ nghệch của phụ nữ lại có một nét đáng yêu khó hiểu.

Anh lại hỏi: “Em muốn ở đâu sau khi tốt nghiệp?”

Cô cúi mắt xuống trả lời: “Tất nhiên là ở lại đây.”

“Không nghĩ đến việc đến thành phố khác sao? Hay cụ thể muốn làm gì?”

Lộ Nhu thoáng ngượng ngùng rồi lại cảm thấy bực bội. Cô biết sau khi anh tốt nghiệp thì hai người sẽ khó mà gặp lại, nhưng sao anh cứ phải hỏi những chuyện này? Có phải anh đang nhắc nhở cô rằng giữa họ, một người thì học hành thành tài, một người thì tầm thường vô chí nên chẳng thể có kết quả, địa vị cách biệt?

Giang Mạn, anh cần gì phải thế.

Cô khẽ nói: “Tôi đi đâu làm gì cũng không liên quan gì đến anh.”

Chuyện tương lai trước giờ luôn mơ hồ, chỉ có thể đi rồi mới dần dần rõ ràng.

Cô không phải một cái compa giống Giang Mạn, chỉ biết xác định một điểm rồi xoay quanh nó để làm tròn đầy mọi phương diện.

Cô không có sở thích cố định, càng không có thứ gì phát triển thành ước mơ, thành một nghề nghiệp hay chí hướng cụ thể nào. Cô chỉ biết để dòng người dẫn lối. Mọi người thi công chức vì đó là “bát cơm sắt” nên cô cũng sẽ thử. Người ta học cao học để dễ tìm việc nên cô cũng sẽ cân nhắc. Còn cô thích nhất điều gì ư? Cô không nói được, không bị kết tội, cũng chẳng được cứu rỗi.

Ít ra khi đi theo đám đông tuy không hạnh phúc nhưng sẽ không mắc sai lầm.

Giang Mạn: “Quen nhau lâu vậy rồi, tôi không thể hỏi sao?”

Lộ Nhu từ từ ngẩng đầu lên: “Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi anh tên gì nhỉ?”

Giang Mạn chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt thanh tú mềm mại nhưng sắc bén: “Đừng đùa nữa.”

“Ai đùa chứ?”

Hai người họ đang căng thẳng thì điện thoại của Lộ Nhu bỗng reo lên. Vừa nhấc máy, Từ Lâm đã hét lên: “Bé Ngoan, nước tương của mẹ đâu rồi?”

Cô vội vàng che mic: “Sắp, sắp mang về rồi. Con ra ngoài chơi chút thôi.”

“Vậy mau về đi, trời tối lắm rồi đấy.”

“Vâng vâng.”

Lộ Nhu cúp máy nhanh như chớp, khuôn mặt cô đỏ bừng, ngượng không chịu nổi.

Cái tên “Bé Ngoan” trong đầu cô chẳng khác gì gọi “Gà Mái”, “Cải Xanh”,  nghe thật trẻ con khiến cô xấu hổ.

Liếc sang Giang Mạn mới thấy anh chẳng có vẻ gì là để ý.

Thấy anh đã khá hơn nhiều nên Lộ Nhu định rời đi. Trước khi đi, cô tiến đến bàn đầu giường, lấy bát thuốc rồi mang xuống bếp rửa sạch.

Giang Mạn nhìn cô đứng dậy, bước đi không vững, dáng đi tập tễnh đến buồn cười.

Nhưng phải nói sao về cảm xúc của anh đây?

Phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn treo tường, ánh sáng vàng nhạt phủ xuống gương mặt, bóng cô khẽ lay động trên tường. Cô chậm rãi tiến lại trong vùng tối, chỉ bước vài bước gương mặt thanh tú đã bừng sáng.

Ánh sáng như dòng nước trong suốt, vết thương trên đầu gối cô vẫn còn đỏ nhưng biểu cảm thì vẫn dịu dàng như thế. Dường như dù có hành hạ thế nào cô vẫn sẽ linh hoạt hơn bất cứ ai.

Anh chậm rãi nhìn cô, quan sát gương mặt lúc sáng lúc tối thật vừa vặn và đôi môi mềm mại đã từng được anh chiếm đoạt không chút kiêng dè.

Cái cảm giác ấy, cái cảm giác khó diễn tả ấy.

Trái tim người đàn ông chợt lỡ một nhịp như bị ngừng lại.

Sự dừng lại này đối với anh chính là khoảng chuyển giao trước khi cao trào bùng nổ trong âm nhạc.

Máu trong người Giang Mạn bỗng cuộn trào với những dòng suy nghĩ hỗn loạn, anh không dám nhìn vào môi cô nữa đành hạ ánh mắt xuống và trông thấy tay cô.

Cổ tay trái đeo một sợi dây đỏ treo hai chữ cái viết hoa màu trắng.

Ánh mắt sâu thẳm của Giang Mạn chậm rãi chạm vào mắt đôi mắt cô: “Thật sự quên rồi?”

Lộ Nhu khựng lại liếc nhìn ra cửa sổ rồi nói: “Mưa lớn quá, nhà anh có ô không?”

“Vì sao em lại thích tôi?”

Lộ Nhu vội quay lưng lại, trọng tâm cơ thể nghiêng về phía cửa: “Tôi về đây. Nhớ chuyển tiền cho tôi đấy.”

Vừa bước được một bước, tay áo cô đã bị một bàn tay thon dài trắng trẻo níu lại.

Gương mặt Giang Mạn điềm đạm, giọng nói rõ ràng: “Bé Ngoan?”

Anh gọi cô bằng chất giọng dịu dàng như cưng nựng.

Trong sự dịu dàng ấy lại mang chút phóng túng. Cách nói của anh như thể dùng những lời mềm mại nhất để thực hiện những hành động tàn nhẫn nhất.

Ngón chân Lộ Nhu co quắp, đôi chân cô trở nên mềm nhũn, trái tim bị đánh mạnh một cái, cảm giác như có luồng điện ngứa ngáy lan tận ruột gan.

Được anh gọi như vậy, cái biệt danh quê mùa ấy bỗng trở nên kỳ ảo khiến cô khát khao.

Chất giọng anh cố ý trầm xuống đầy mê hoặc. Đây thật sự là cậu ấm Giang thanh cao như hạc tiên sao? Cô không thể bước đi được nữa, chỉ có thể nghe theo lời anh.

Giang Mạn đứng sau cô, giọng nói đầy dụ hoặc: “Vì sao em lại thích tôi? Vì gương mặt à?”

Lộ Nhu: “Anh nghĩ sức hút của mình chỉ có mỗi gương mặt thôi sao?”

Anh lại cười: “Kỹ năng theo đuổi của em thật sự rất tệ.”

Cô mới chợt nhận ra mình đã rơi vào bẫy của anh bèn lập tức nhấc chân bước đi, giọng nói cũng dần run rẩy: “Ai theo đuổi anh chứ.”

“Lộ Nhu.”

Anh gọi cô lại.

Ngay sau lưng cô, anh nói với vẻ thờ ơ: “Thích tôi là một điều không thực tế.”

Không gian bỗng yên tĩnh lạ thường chỉ còn tiếng gió thổi, tiếng cành cây quệt vào cửa kính để lại những âm thanh sắc lạnh như tiếng khóc của khung cửa.

Lộ Nhu nhìn bóng anh in lên tường, ánh sáng kéo dài cái bóng đến mức cao lớn hơn hẳn đến mức gần như phủ kín cả bức tường, cũng đè nặng lên cô.

Cô chậm rãi nói: “Hai tháng trước tôi đã thích người khác rồi, người đó một cậu sinh viên thể ȶᏂασ.”

Giang Mạn không ngờ cô lại trả lời như vậy, anh chỉ lắc đầu không tin lời cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc