Vết Sẹo Dưới Ánh Trăng

Chương 21

Trước Sau

break

Mùa thu ẩm ướt của tháng chín đã làm cái nóng dịu đi rõ rệt.

Ánh nắng chiều vàng nhạt hòa cùng mây xám nhuộm lên bầu trời một vẻ dịu dàng. Vài cơn gió thổi nhè nhẹ trong sân nhà họ Giang.

Giang Mạn mặc áo dài tay màu xám đang ôm một chú mèo trong lòng. Anh cúi thấp đầu dịu dàng thủ thỉ với con mèo, ánh hoàng hôn vàng như rót mật xuyên qua hàng mi mỏng manh của anh.

Ngón tay ấm áp của anh vẽ lên từng cử chỉ thanh nhã làm chú mèo thoải mái đến mức lim dim mắt, cổ họng phát ra tiếng “grừ grừ” khe khẽ.

Bạch Giang quay đầu, giọng nhẹ bẫng: “Tôi chia tay với anh ta rồi.”

Giang Mạn không biết đáp lại thế nào, chỉ khẽ đáp “Ừm.”

“Anh ta nói tôi không quan tâm đến anh ta, cứ suốt ngày chạy theo anh để nói chuyện về đàn tranh.”

Giang Mạn hờ hững đáp: “Ừm…”

Bạch Giang im lặng một lúc rồi kéo ra một nụ cười gượng gạo: “Nghe nói trước đây Lộ Nhu từng ở nhà anh.”

Ngón tay của Giang Mạn lướt qua tai mèo và trả lời một cách hờ hững: “Ừ.”

Bạch Giang cười nhưng không nói thêm gì nữa.

Giang Mạn luôn như thế. Hễ câu chuyện chuyển sang vấn đề khác thì anh sẽ lập tức cắt đứt chứ chẳng muốn đi sâu, khiến người ta chẳng biết phải tiếp lời thế nào. Anh cũng không bao giờ chủ động mở đầu câu chuyện, chỉ khi nói về đàn tranh mới tỏ ra có chút hứng thú.

Giang Mạn nhìn sâu vào mắt chú mèo rồi khẽ cười: “Chờ một lát, tao sẽ cho ăn, được không?”

Bạch Giang nhìn ánh mắt dịu dàng như suối chảy khi anh vuốt ve chú mèo, nhưng nụ cười đáp lại cô ta chỉ lạnh nhạt không còn chút cảm xúc.

Bởi vì cô ta đã từng bị lừa bởi chính sự dịu dàng đó.

Cô ta hiểu rằng sự dịu dàng của anh là một kiểu dịu dàng tàn nhẫn.

Là thứ dịu dàng đóng chặt cánh cửa lớn không cho người ta bước vào nhưng cũng không đuổi đi, thậm chí còn cho người ta một chiếc ghế nhỏ để ngồi đợi. Một sự kiêu hãnh âm thầm pha lẫn chút xót xa dành cho những kẻ ngoài cửa.

Anh từng quan tâm chăm sóc cô, khiến cô lầm tưởng mà bước lên lớp băng mỏng của hy vọng.

Rồi một bước chân trượt ngã vào khoảng không.

Bạch Giang cũng từng bị lừa như thế và chỉ khi ấy mới bừng tỉnh. Hóa ra tất cả chỉ xuất phát từ sự lễ độ, từ nền giáo dục mà anh đã được dạy dỗ từ nhỏ, đó là “đối xử tốt với người khác.”

Sự tử tế ấy buộc anh phải kìm nén rất nhiều thứ. Vì vậy cảm xúc của anh luôn giấu kín đến mức những cảm giác bản năng nhất của con người như giận dữ, oán hận, phẫn nộ, những cơn bộc phát tự nhiên chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Bạch Giang.

Nhưng cô ta sợ sẽ có một người nào đó khiến anh để lộ ra.

Và khi điều đó xảy ra, hẳn anh sẽ tuyệt vọng đến cực cùng.

Giang Mạn nhìn vào chiếc cốc trước mặt cô ấy rồi đứng dậy đi lấy bình nước.

Khi anh rót nước, cô ta khẽ vươn tay định chạm vào anh, nhưng anh lập tức né tránh.

Bạch Giang không kìm được mà hỏi: “Là anh ghét tất cả mọi người chạm vào mình hay chỉ riêng tôi?”

Giang Mạn im lặng đặt bình nước xuống.

“Giang Mạn, tôi biết anh không thoải mái khi bị người khác chạm vào. Nhưng chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Chúng ta vẫn là bạn mà đúng không?”

Giang Mạn cảm thấy phiền lòng nhưng không phải vì Bạch Giang, mà là do hình ảnh một cô gái đã lãng quên anh bất giác ùa về trong tâm trí.

Con đường nhỏ hôm đó, ánh mắt cô với vẻ bối rối cùng sự thờ ơ như mây gió…

Tâm lý anh bỗng chốc mất cân bằng. Anh cảm thấy thật nực cười: Là em, người tự tiện chạm vào tôi, cưỡng hôn tôi, rồi cuối cùng lại quên tôi sao?

Đó là cách em thích tôi à?

Bạch Giang thấy anh không trả lời thì bỗng cảm thấy hối hận. Có lẽ những gì cô ta vừa nói đã quá lộ liễu.

Cô ta định mở lời lần nữa nhưng khi đó Giang Mạn đã nhận một cuộc điện thoại.

Sau khi cúp máy, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng. Anh nói phải ra ngoài có việc và dặn cô ta dọn dẹp vì anh sẽ đóng cửa.

Bạch Giang chỉ biết gật đầu.

Lịch học vào năm ba đại học đã thưa dần, thời gian ở nhà cũng nhiều hơn.

“Bé Ngoan, đi mua chai nước tương đi.”

Lộ Nhu đáp một tiếng rồi cầm ít tiền lẻ và từ tốn bước ra khỏi nhà.

Đầu đêm thu, bầu trời xanh quang đãng, thoáng chút mưa bụi lơ lửng.

Lại mưa. Cô hậm hực. Chiều nay vừa mới có một cơn mưa lớn rồi mà.

Lộ Nhu xuống lầu đi dọc con đường quen thuộc và lại vô tình đi ngang qua nhà Giang Mạn. Sự cám dỗ này khiến cô không đủ sức cưỡng lại giống như một người bệnh vừa được gây mê, tuy không thể kháng cự nhưng vẫn giữ được ý thức rõ ràng.

Cô đi suốt cả đoạn đường mà chẳng gặp người quen nào, chỉ có những người hàng xóm xa lạ mỉm cười thân thiện và một người ngoại tỉnh đến hỏi đường.

Cô đứng dưới một cây long não cao lớn một cách thật quen thuộc, tán lá rậm rạp đủ để che chắn hoàn toàn bóng dáng của cô. Dưới chân cô là những quả rụng vỡ vụn, hương thơm thoang thoảng được gió mang đi.

Cô chỉ định đứng nhìn vài phút rồi sẽ rời đi giống như những ngày trước, chỉ để bù đắp khoảng trống nhỏ bé trong lòng mình.

Kể từ sau khi Giang Mạn hiểu rõ tâm ý của cô, lòng cô cũng nhẹ nhõm hẳn. Anh từ chối tình cảm mơ hồ của cô và chính sự từ chối đó đã khiến cô tự tại hơn rất nhiều.

Bởi vì vô vọng nên cô không còn phải lo lắng xem tóc mình ra sao, quần áo thế nào, cách nói chuyện có khiến anh khó chịu hay không, tất cả đều trở nên thừa thãi. Cô không còn kỳ vọng vào phản hồi của anh, cũng không còn cảm thấy chua xót khi không nhận được gì. Chính sự vô vọng ấy lại khiến cô dễ dàng thỏa mãn hơn trước đây.

Nghĩ đến đây, Lộ Nhu gần như bật cười một cách nhẹ nhõm.

Không còn mong đợi gì từ anh nữa thì anh còn có thể làm gì tôi đây?

Trong con ngõ nhỏ âm u, ánh trăng phản chiếu trên những vũng nước tựa như bạc lỏng, từng sợi mưa mảnh vương trên tóc cô làm ướt một lọn.

Cơn mưa đêm khiến con đường vắng bóng người, mọi thứ đều chìm vào yên tĩnh.

Lộ Nhu bất chợt chạy đến trước cửa nhà họ Giang. Cô cúi xuống, khẽ lắc vai anh: “Giang Mạn?”

“Giang Mạn!”

Anh nằm bệt trên nền đất, sắc mặt nhợt nhạt và đôi mắt nhắm nghiền, môi run rẩy như mơ màng tỉnh lại.

Toàn thân anh ướt đẫm, quần áo lấm lem bùn đất, một bên má hằn vết bầm tím rõ rệt. Tư thế co quắp ấy trông vô cùng yếu ớt và nhếch nhác.

Cái gì thế này?

Cô hoảng loạn, vội chạm vào trán anh. Quả nhiên là anh đang sốt cao.

Sau khi lục tìm chìa khóa trong túi quần của anh, cô cắn răng dồn sức đỡ anh dậy. Một tay cô vòng qua eo, tay kia kéo cánh tay trái của anh qua vai mình.

Thân hình nhỏ bé của cô cố gắng chống đỡ sức nặng của anh. Đi được ba bốn bước, bờ vai cô đã bắt đầu đau nhức.

Giây phút ấy,cô mới cảm nhận rõ ràng cơ thể đàn ông mạnh mẽ và nặng nề đến thế nào. Trọng lượng của anh đè lên khiến lưng cô cong xuống, hơi thở hổn hển không ngừng.

Lộ Nhu đỡ anh lên ghế sô pha, cô xoa nhẹ bờ vai đang nhức mỏi sau đó vội vàng đi rót nước nóng, lấy khăn và chăn, lòng đầy lo lắng.

Anh ướt sũng từ đầu đến chân. Lộ Nhu im lặng một lúc, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, đôi tay run rẩy cởi nút áo đầu tiên ở cổ áo anh.

Rồi nút thứ hai.

Và nút thứ ba. Đến cả xương quai xanh cũng ướt đẫm, làn da bóng mịn như thể đang phát sáng.

Mặt Giang Mạn đỏ bừng. Anh nắm lấy cổ tay cô một cách yếu ớt, biểu cảm mơ màng, giọng nói cũng lạc đi: “Đừng…”

Lộ Nhu ngẩng đầu lên với ánh mắt thản nhiên: “Ừm.”

Nhưng nút áo đã được cởi hết. Chiếc áo ướt rơi xuống sàn để lộ nửa thân trên rắn rỏi và mảnh mai, nhưng làn da của anh lại mềm mịn đến khó tin.

Cô đưa tay cởi nút quần anh. Ánh mắt thoáng thấy đường nét bên dưới lớp vải, gương mặt cô dần đỏ lên, trái tim như bị siết chặt. Lộ Nhu cẩn thận đến mức từng động tác đều dè chừng, sợ rằng sẽ vô ý chạm phải thứ không nên chạm.

Ánh mắt cô lướt qua nơi ấy. Giang Mạn đưa tay lên che kín mặt, cả biểu cảm cũng bị anh giấu đi mất.

Sự mệt mỏi vì bệnh tật và đau đớn khiến anh yếu đuối hơn cả một đứa trẻ lên một.

Ngón tay cô nắm lấy đầu khóa mà kéo, đồng thời quay mặt đi để tránh nhìn, sau đó kéo một đường thật dứt khoát. Tiếng kéo khóa vang lên trong không gian yên tĩnh, âm thanh nhỏ mà sắc bén khiến vành tai cô bất giác nóng bừng.

Cô tiếp tục nắm lấy mép quần của anh rồi từ từ kéo xuống. Một góc nhỏ của chiếc qυầи ɭóŧ màu xám hiện ra lộ cả vài chữ tiếng Anh màu trắng mờ mờ.

Giang Mạn không chịu nổi nữa, cô buông tay che mặt xuống với ánh mắt phức tạp: “Tôi…”

Cô căng thẳng đến cực điểm, vừa nghe anh lên tiếng thì giật mình, bàn tay bất giác kéo mạnh xuống. Mu bàn tay cô lướt qua phần ấy, sau đó lại trượt lên má trong đùi anh.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều khựng lại, không biết nên phản ứng ra sao.

Lần trước cách một lớp quần ngủ, cảm giác còn chưa rõ ràng nhưng lần này chỉ qua một lớp vải mỏng, hình dáng và kích thước rõ rệt của anh khiến cô không thể không nhận ra anh là một người đàn ông trưởng thành.

Cảm giác mềm mại từ mu bàn tay khiến lòng bàn tay cô nóng rực. Đó là một cảm giác kỳ lạ, vừa đẹp đẽ vừa xấu hổ.

Người đàn ông này ngay cả bàn tay cũng không cho ai chạm vào.

Lộ Nhu bối rối đứng phắt dậy rồi vội nói: “Tôi lau người cho anh nhé.”

Chiếc khăn ấm chạm vào cổ anh rồi trượt xuống thân trên. Cô cố ý tránh không động vào hai điểm nhỏ trên ngực nhưng đầu ngón tay vẫn vô tình lướt qua. Da anh hơi lạnh giống như buổi hoàng hôn dịu dàng nhưng pha chút cô quạnh.

Anh để mặc cô làm mọi việc, không còn sức lực để phản kháng, đầu óc quay cuồng khiến anh không muốn nói gì thêm.

Huống hồ cô còn nói: “Tôi đâu có làm gì anh.”

“Tôi không phải loại người như vậy.”

Giang Mạn thật muốn bật cười. Trong đầu anh chỉ vang lên một câu: Em không phải người như vậy ư?

Người có gan làm loạn với anh cũng chỉ có mình cô.

Lộ Nhu không giả vờ nữa mà thản nhiên đáp lời: “Anh không động đậy được, cũng chẳng có kinh nghiệm gì. Tôi mới phải dìu anh lên đây mệt muốn chết, yên tâm đi, tôi chẳng còn sức mà làm “nữ trên” đâu.”

Giang Mạn ánh mắt ngơ ngác: “Nữ trên?”

Lộ Nhu mặc kệ anh có thấy phản cảm hay không, cô chỉ thản nhiên nói: “Là tôi ngồi trên người anh, cả hai không mặc quần ấy.”

Đây có phải Lộ Nhu của ba năm trước không? Cô gái ngoan hiền dịu dàng với anh, thậm chí chẳng dám nói nhiều câu?

Cô thực sự quên mất anh rồi à? Ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng khác, thẳng thắn bộc trực, không chút để tâm đến cảm giác của anh như thể cô đã trở thành một người khác.

Giang Mạn bỗng cảm thấy có chút khó chịu, một cảm giác rất nhỏ nhưng rõ ràng.

Cô thả chiếc khăn vào chậu và dọn dẹp mọi thứ xong xuôi. Giang Mạn vẫn mê man, yếu ớt kêu lạnh trên chiếc ghế sô pha.

Khi đắp chăn cho anh, ánh mắt cô dừng lại rất lâu.

Thân thể này, màu da, hương vị, cảm giác chạm vào, tất cả đều như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Đường nét xương cốt của anh dưới màn mưa vô tình bộc lộ một vẻ quyến rũ chết người và làn da mượt mà tinh tế. Trong bóng tối mờ ảo, dưới ánh sáng lờ nhờ, sự gợi cảm nhàn nhạt ấy không chỉ tôn thêm vẻ đẹp trai cao ngạo của anh mà còn khiến người ta không kìm được suy nghĩ sâu xa hơn.

Lông mi anh thật dày. Xuân đã qua lâu nhưng tại sao anh lại khiến cô bừng bừng như thế?

Ý nghĩ này lần đầu tiên ập đến trong đầu làm cổ họng cô khô khốc: Tôi muốn ngủ với chàng trai này.

Tôi muốn dùng cơ thể mình bao bọc anh, nuốt trọn anh, cuốn lấy anh, làm anh ướt át.

Tôi muốn anh vì tôi mà đánh mất lý trí.

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc