“Ê! Sao hôm nay cậu lại về sớm thế.”
Tilly thốt lên trong sự quá đỗi ngạc nhiên của mình. Việc thấy tôi hôm nay về sớm giống như việc cô ấy thấy hôm nay sẽ có mưa vậy. Bộ ngực căng tròn của cô nảy lên dưới lớp áo khi cô dang rộng cánh tay để ôm tôi, gần như hất tôi ngã khi tôi bước vào cửa. Cô ấy là một người phụ nữ rất thu hút đàn ông. Làn da rám nắng của cô ấy sáng bừng như thường lệ. Mái tóc xoăn của cô ấy bóng mượt và được chải chuốt cẩn thận. Cô ấy khoe vóc dáng săn chắc, với nụ cười tỏa nắng có thể thắp sáng bất kỳ căn phòng nào. Cô ấy sở hữu một vẻ đẹp thuần khiết, và tất nhiên là cô ấy biết điều đó.
Rồi đến tôi. Phải nói thế nào để các bạn có thể hình dung về mình nhỉ. Tôi là một cô gái có nước da trắng nhợt nhạt với bộ ngực quá khổ không bao giờ vừa với áo ngực tiêu chuẩn ở các cửa hàng nội y và cặp đùi to như một con voi. Nói chung so với cô bạn thân cùng phòng thì tôi sở hữu vẻ đẹp hoàn toàn ngược lại với cô ấy. Chưa kể đến là nước da tôi đã sạm đi, và tôi có đôi mắt gấu trúc vì học quá chăm chỉ.
Được rồi, tôi đã nói dối, đó là do không ngủ. Tôi có mái tóc rối bù và sống bằng nhiều cà phê hơn tôi muốn đếm và năm phút ngủ mỗi đêm. Tôi đã hy vọng và mơ ước tốt nghiệp đại học trong vài tuần, nhưng tôi đã thất bại. Điều đó là việc không thể phủ nhận. Tôi đã không chợp mắt trong ba tuần. Ba tuần, trọn vẹn, đau đớn. Không kể từ sau đêm đó, cái đêm kéo dài
Người đàn ông đó.
Hắn ta theo dõi tôi. Khi tôi ngủ, ai biết được hắn ta thực sự sẽ làm gì sau khi tôi ngủ. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng hắn ta là có thật. Hắn ta đột nhập vào phòng tôi, ngay cả khi tôi đã thay khóa cửa sổ. Làm sao tôi có thể yên tâm ngủ ngon sau khi biết có kẻ đã đột nhập vào phòng mình chứ? Và ai sẽ tin tôi nếu tôi nói với họ?
Câu trả lời tôi chắc chắn nhận được rằng là không một ai tin tôi nếu tôi nói rằng có kẻ theo dõi và hắn đã đột nhập vào phòng tôi mỗi đêm.
Tôi sẽ kể cho bạn nghe về sự trật tự xã hội ở nơi đây. Tôi sống trong khu ổ chuột. Mỗi người tự lo cho chính mình, và nếu bạn không làm gì ra tiền thì, bạn chỉ còn cách là ở trong nhà. Đối với người không làm gì ra tiền thì nơi giải trí duy nhất của họ chính là ngôi nhà của họ vậy. Giống như tôi đã làm. Tôi gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực của mình. Mặc dù vậy, tôi thích nhất là khi nghĩ rằng cô bạn thân Tilly sẽ đợi tôi khi tôi về nhà sau giờ học đại học hoặc làm việc tại quán cà phê. Và sự thật là, tôi đã mất trí từ nhiều tháng trước nếu không có Tilly. Tôi đã không kể với cô ấy về những gì đã xảy ra. Làm sao tôi có thể?
Cô ấy sẽ nghĩ tôi bị điên. Và thành thật mà nói, nếu tôi thì thầm điều gì đó về một người đàn ông đeo mặt nạ bước vào căn hộ của chúng tôi, tôi nghĩ cô ấy sẽ đạt cực khoái ngay tại chỗ. Cô ấy kỳ quặc như vậy đấy. Mặc dù đó là những thứ mà tôi không có quyền nghĩ. Vì vậy, tôi giữ những cơn ác mộng ngu ngốc của mình trong đầu. Đó là nơi chúng thuộc về.
Tôi không thể không bắt chước nụ cười của cô ấy khi cô ấy quấn lấy tôi. Cái nắm tay của cô ấy gần như đã xua tan mọi lo lắng của tôi.
"Tớ chỉ đi có vài giờ thôi" tôi cười,
Tôi không biết có nên để cô ấy tiếp tục vắt kiệt sự căng thẳng sau khi làm việc ra khỏi cơ thể tôi không. Việc không ngủ được và làm việc liên tục từ sáng đến giờ khiến tôi đói lả và kiệt sức. Tôi cần thức ăn, ngay lập tức. Thấy tôi như vậy Tilly liền đánh vào mông tôi. Tôi hét lên khiến cô ấy buông cánh tay đang núi chặt tôi ra.
"Đó là vì sáng nay đi mà không nói gì với tớ cả!"
Cô ấy nói một cách tinh nghịch và giơ ngón trỏ trước mặt tôi, chẹp miệng. Tôi đảo mắt. Giờ thì gặp rắc rối to rồi? Tôi đã lẻn ra khỏi căn hộ trước khi cô ấy ra khỏi giường sáng nay vì tôi biết cô ấy sẽ làm ầm ĩ về vụ sinh nhật, như cô ấy vẫn thường làm.
"Cậu biết là tớ ghét bị làm quá lên mà. Chỉ là sinh nhật thôi mà. Và hơn nữa, cậu còn có...bạn trai bên cạnh." Tôi cắn môi, má ửng hồng vì nhớ lại chuyện sáng nay.
Tiếng họ va đập vào nhau, chưa kể đến tiếng rêи ɾỉ, phải tiếng rêи ɾỉ của cô bạn thân, và thở hổn hển của người đàn ông. Cùng với tiếng thét lên một cách dữ dội vọng ra từ phòng bạn tôi. Tôi thầm nghĩ sao anh ta làm gì mà cô bạn thân của tôi mà cô ấy lại thét lên nhiều đến vậy.
Trời ơi…
Tâm trí tôi lơ đễnh. Sự tò mò luôn chế ngự tôi, nó có xu hướng tăng lên theo từng năm tháng. Tôi tự hỏi sẽ như thế nào nếu hôn ai đó. Mặc dù vậy, đó chỉ là một phần thôi, tôi biết những cặp đôi họ làm nhiều hơn là chỉ hôn. Thực sự không khác gì bất kỳ đêm nào khác. Tôi nên mua một cặp tai nghe tử tế để chặn tiếng ồn phát ra từ phòng của Tilly.
Quan hệ tìиɧ ɖu͙©.