Không cần phải nói , chúng ta không bao giờ nên đánh giá thấp sức mạnh của trí tưởng tượng.
Những cơn ác mộng về một bóng đen ám ảnh tôi không ngừng. Chúng theo dõi tôi. Phải, bóng đen đó luôn theo dõi tôi.
Làm sao có thể ngủ được sau những gì tôi thấy? Bạn không thể. Tuy nhiên, đó không phải là lần đầu tiên có chuyện gì đó xảy ra vào ban đêm ở Saeville. Không phải với tỷ lệ tội phạm ở thành phố này. Cũng không phải với bạn cùng phòng của tôi cũng là bạn thân nhất của tôi. Một vũ nữ thoát y và là một người thích tiền.
Giấc ngủ làm tôi sợ hãi, đến nỗi tôi tụt lại phía sau trong việc học. Chúng khiến tôi kiệt sức. Việc nhắm mắt nhanh chóng trở thành nỗi sợ lớn nhất của tôi, điều này thật kỳ lạ vì tôi thích sưu tầm những thứ chết chóc để giải trí. Ví dụ như nhện, côn trùng và bướm treo trên tường nhà tôi, những con khác thì trong các bình thủy tinh. Tất cả chúng đều nhìn tôi trong lúc tôi ngủ, nhưng chúng không làm tôi sợ. Không giống như những cơn ác mộng của tôi.
Cơn ác mộng luôn bắt đầu giống nhau.
Đầu tiên, đó là mùi nước hoa xạ hương nồng nàn hòa lẫn với máu, nhựa thông và hơi ẩm. Một mùi mà tôi không bao giờ có thể quên được nếu như điều đó có tồn tại.
Rồi đến cơn lạnh thấu xương mỗi khi bóng đen đó xuất hiện. Một cảm giác mà tôi không bao giờ có thể quên được nếu như điều đó có tồn tại.
Tiếp theo là một hơi thở đứt quãng xé toạc hộp sọ tôi từ tai này sang tai kia. Một âm thanh mà tôi mong muốn không bao giờ có thể nghe lại được nữa nhưng thật lạ là thứ âm thanh đó nó khiến tôi không thể quên được nếu như điều đó có tồn tại.
Cuối cùng là cảnh tượng ám ảnh của một bóng đen đeo mặt nạ, thứ gì đó giống với Thần Chết. Một cảnh tượng mà tôi không bao giờ có thể quên được. Nếu như điều đó có tồn tại.
Khi những cơn ác mộng đầu tiên bắt đầu, hình bóng lạnh lùng đó đã theo tôi khắp mọi nơi. Như một cái bóng, trong chiếc mặt nạ sừng dê và chiếc áo choàng đen dài. Nó xuất hiện ở tất cả những nơi tôi đã đến trong ngày hôm đó, chỉ ngoài tầm với. Gần như không khuất khỏi tầm nhìn của tôi nhưng tôi chắc chắn rằng rồi nó sẽ biến mất, và tôi tự hỏi liệu nó có thật hay không.
Chuyện này xảy ra hằng đêm.
Trí tưởng tượng của tôi đã ghi lại cảnh tượng trong cơn ác mộng của tôi vào não, khiến chúng giống như một ký ức thực tế. Những cơn mê sảng thế tục của tôi. Bóng đen đó không bao giờ giết tôi, nó chỉ nhìn tôi. Khi tôi gặp cơn ác mộng đầu tiên, nó đang đứng trên lề đường ở phía bên kia của chiếc xe buýt mà tôi đi về nhà vào đêm muộn sau ca làm việc tại quán cà phê, rồi nó ... biến mất.
Cơn ác mộng thứ hai của tôi là cảnh tôi đứng ở góc phòng khi tôi đang học. Cơn ác mộng thứ ba là cảnh tôi đang ngồi ở quầy buffet tại một quán ăn địa phương khi tôi tổ chức sinh nhật cho người bạn thân nhất của mình.
Những giấc mơ của tôi nhanh chóng trở thành hiện thực. Mỗi lần tôi nhắm mắt, hình bóng người mặc áo choàng lại ở đó. Nhưng nó không ở đó khi tôi mở mắt ra. Đó là cách tôi biết đó chỉ là một cơn ác mộng. Tôi tự hỏi sự tỉnh táo của mình mỗi ngày, bởi vì làm sao mà chiếc lược chải tóc của tôi có thể di chuyển từ phòng tắm đến gối của tôi khi tôi đang ngủ được chứ? Làm sao mà một ai đó, hoặc một thứ gì đó, trong cơn ác mộng thực sự có thể mở khóa cửa sổ của tôi, phải không? Ngay cả khi tôi đã thay đổi ổ khóa nhiều lần?
Nhưng chúng chỉ là cơn ác mộng, sản phẩm của trí tưởng tượng của tôi do kiệt sức ở trường. Căng thẳng. Rốt cuộc thì chúng chỉ là giấc mơ.
Hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.
Tôi biết mình đã khóa cửa sổ như tôi vẫn thường làm. Tôi đẩy cây gậy dọc theo mép cửa sổ để nó không thể mở. Nhưng giống như khi chiếc đồng hồ điểm đúng thời gian quy định thì mùi nước hoa nam tính, hơi ẩm, máu và gỗ thông là thứ đầu tiên khuấy động tôi; tôi biết nó lại đến với cơn ác mộng của tôi.
Sự hiện diện của nó khiến tôi lạnh sống lưng khi nó đứng bên giường tôi, giống như cách nó làm mỗi đêm. Nhẹ nhàng chải tóc tôi bằng những ngón tay sơn đen dài quá mức của nó, rồi bằng lược. Nó chạm vào những chiếc nhẫn kim loại trên ngón tay. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ và chiếu lấp lánh lên chiếc mặt nạ bộ xương bằng kim loại, tôi không thể nhìn thấy miệng của nó. Chiếc áo choàng đen dày của nó tụ lại quanh chân nó, và cặp sừng dê sắc nhọn từ chiếc mặt nạ của nó cong ra khỏi mũ trùm đầu. Hắn ta to lớn, vạm vỡ nhưng đầy sự u ám. Hắn có một cơ bắp khỏe khoắn và có một thân hình hắn được bao bọc dưới tấm bùa hộ mệnh màu xanh lá cây lủng lẳng quanh cổ. Hình dáng nghiêm nghị đó là một người đàn ông, và điều đó dần trở nên rõ ràng theo thời gian.
Lỗ mắt trên mặt nạ của hắn trống rỗng, vô hồn. Được che giấu bởi một lớp lưới dày. Hắn ta luôn im lặng, nhẹ nhàng và thận trọng. Hắn ta không bao giờ nói chuyện với tôi hoặc làm tôi đau. Nhưng dáng vẻ nghiêm nghị của hắn ta đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải khiếp sợ. Hắn ta có vẻ hài lòng nhưng có phần khiêu khích khi lướt những ngón tay trên vùng da mỏng manh ở cổ tôi, ngay dọc theo phần mà hắn sẽ bóp chặt nếu hắn muốn tôi chết. Tôi cố gắng tỉnh dậy. Tôi thực sự đã làm vậy vì cảm giác rất thật. Nhưng đó chỉ là một giấc mơ.
Hắn ta giống như Thần Chết mà tôi đọc trong sách, nhưng không có lưỡi hái dài. Và hắn ta không phải là dạng xương chết chóc. Hắn ta có da có thịt. Hắn ta là con người .
Tôi biết cơn ác mộng này khác với những cơn ác mộng khác.
Bởi vì khi tôi mở mắt ra, Hắn ta đã nhoài người nhảy ra ngoài cửa sổ rồi. Hắn ta trừng mắt nhìn tôi lần cuối trước khi bỏ chạy.
Người đàn ông đó có thật.