Trong văn phòng, Giang ŧıểυ Âm bị Khúc Cẩn ôm đến toilet, cả người cô bây giờ cứng đờ mà nằm ở trong lòng ngực anh, cứng rắn nhịn chứ không muốn tè ra quần.
"Không muốn đi ŧıểυ sao?"
Khúc Cẩn thấp giọng hỏi, còn có ý xấu mà thở dài hai tiếng.
Lắc lắc đầu, Giang ŧıểυ Âm bắt lấy cánh tay anh cầu xin nói: "Khúc Cẩn, anh để tôi xuống, để tôi tự đi WC."
"Cái này không thể được." Khúc Cẩn hoàn toàn không dao động mà lạnh giọng nói. "Tôi đã mang cô đến toilet, nếu cô còn không chịu đi ŧıểυ thì tôi sẽ ôm cô trở về."
"Khúc Cẩn, anh cái tên xấu xa này, biến thái!"
Giang ŧıểυ Âm Thật sự là không nín được nên vừa khóc lóc mắng anh, vừa thả lỏng miệng niệu đạo ra. Tiếp theo đó, một cột nước ấm áp liền được phun ra từ động nhỏ phía dưới quần vớ, toàn bộ chảy vào bồn cầu vang lên tiếng tí tách tí tách.
"Đây chẳng phải là ŧıểυ được rất tốt sao?" Khúc Cẩn hôn hôn đỉnh đầu cô tỏ vẻ trấn an, sau đó mới thả cô xuống dưới.
"Biến thái......"
Hai chân Giang ŧıểυ Âm rốt cuộc lại lần nữa tiếp xúc với mặt đất, trên đùi mềm nhũn trực tiếp nhào vào hướng bồn cầu. Khúc Cẩn đứng ở đằng sau không hề đỡ cô mà là nhìn cô chống bồn cầu đứng lên rồi khom lưng ấn nút xả nước với vẻ mặt xấu hổ và giận dữ.
Anh nhìn chăm chú vào chiếc váy dài vướng bận trên người Giang ŧıểυ Âm, có chút khó chịu mà ấn mông cô xuống rồi trực tiếp cởi nó ra.
Cặp mông mượt mà của cô ở dưới lớp quần vớ, giữa hai chân đã hoàn toàn bị dâm thủy cùng nước ŧıểυ tẩm ướt. Khúc Cẩn dùng ngón tay từ phía sau cắm vào ŧıểυ huyệt cô, sau một lúc lại tìm thấy điểm G, anh kề sát Giang ŧıểυ Âm từ phía sau và nói: "Quần cũng chưa cởi mà đã bị tôi nhìn thấy tè ra quần, vậy chẳng phải cô còn biến thái hơn cả tôi sao?"
"Tôi không biến thái..." Hai tay Giang ŧıểυ Âm đỡ bồn cầu, cặp mông bất đắc dĩ mà nhếch lên cao cao, ngửa đầu rêи ɾỉ ra tiếng. "Không cần... Thật thoải mái..."
"Tao huyệt đều là dâm thủy."
Khúc Cẩn nhanh chóng ấn, áp, nghiền nát điểm G ở trong nhục bích của cô, miệng huyệt không ngừng trào ra dâʍ ŧᏂủy̠, bởi vì ngón tay anh hoạt động mà phát ra tiếng nước phụt phụt.
"Bị tôi nhìn tè ra quần cũng có thể hưng phấn thành như vậy, ŧıểυ Âm, cô còn biến thái hơn so với tôi mới đúng."
"Tôi không hề như vậy... Ân ân..."
Đôi tay nắm chặt bồn cầu một cái, điểm G trong ŧıểυ huyệt bị nhanh chóng tiến công làm cột sống Giang ŧıểυ Âm cũng có cảm giác tê dại: "Không cần... Tao huyệt thật thoải mái... Tôi mới không phải... Biến thái... A a... Muốn ra... Tao huyệt muốn ra..."
"Vậy ra đi thôi, để ŧıểυ tao huyệt bị ngón tay làm đến cao trào."
Khúc Cẩn ôm Giang ŧıểυ Âm qua, động tác ôn nhu cởi quần vớ cùng với qυầи ɭóŧ ướt đẫm hoàn toàn không có khả năng mặc lại cho cô ra, sau đó anh ôm cô với tư thế công chúa không hề dừng lại mà đi vào phòng tắm có vòi sen ở bên cạnh.
Chờ điều chỉnh tốt nước ấm cọ rửa thân thể nhão nhão dính dính của Giang ŧıểυ Âm, một hồi lâu sau cô mới phục hồi tinh thần lại.
"Khúc Cẩn, anh cái tên hỗn đản này..."
Cô vô lực mà ghé vào trên người Khúc Cẩn, cho dù không muốn cũng chỉ có thể tiếp nhận anh tắm rửa cho.
"Không cần dùng giọng điệu đứng đắn như vậy nói những lời không xong đó!" Giang ŧıểυ Âm căm giận ngẩng đầu cắn một ngụm ở trên cổ anh. "Anh nói thử xem, vì sao một tên hỗn đản như anh thoạt nhìn không chút nào giống quỷ hết vậy."
Khúc Cẩn kỳ thật không rõ lắm anh và những con quỷ khác có gì khác nhau bởi vì anh cũng chưa từng thấy qua những con quỷ khác.
"Không giống chỗ nào?" Vẻ mặt của anh thoạt nhìn còn rất nghiêm túc.
"Anh thoạt nhìn rất giống con người. Tuy rằng anh là con quỷ đầu tiên tôi gặp, nhưng Nghi Tu nói qua rất nhiều quỷ đều mang hình dáng lúc bọn họ mất."
Giang ŧıểυ Âm nghĩ nghĩ đến lời Tô Nghi Tu miêu tả, thân thể nhịn không được run lên hai cái.
Không phải bởi vì sợ hãi, mà là cô nghĩ đến nếu Khúc Cẩn mang dáng vẻ lúc chết kia cường bạo cô thì... Chỉ mới ngẫm lại thôi mà cô đã cảm thấy hoàn toàn không thể tiếp thu.
"Kỳ thật..."
Khúc Cẩn cúi đầu nhìn chăm chú vào thân thể Giang ŧıểυ Âm, không biết bởi vì nghĩ đến cái gì mà run rẩy. Ở trong ánh mắt cô, anh mặt vô biểu tình đặt hai tay lên trên cổ mình rồi nói: "Nếu cô muốn nhìn cái loại quỷ đó, tôi có thể bắt nó đến."
"Anh dừng lại cho tôi!!!"
Gắt gao mà nắm lấy tay Khúc Cẩn, Giang ŧıểυ Âm trực tiếp hô ra.
Cô mới không cần nhìn người đàn ông vừa rồi đột nhiên giật đầu ra khỏi cổ, quá kinh tủng. Cô không sợ những hình ảnh đầu lìa khỏi cổ, nhưng thật sự không thể tiếp thu người mới vừa làʍ t̠ìиɦ với cô lại giật đầu ra.
"Lập tức giữ vững bộ nào bình thường cho tôi, chuyện này về sau nghĩ cũng không cần nghĩ. Bằng không thì cho dù tôi có chết cũng sẽ không cho anh chạm vào thân thể mình!"
"Được." Khúc Cẩn thu hồi tay gật gật đầu, tiếp theo lại vuốt mông cô nói. "Tôi đây còn muốn làm cô một lần nữa."
Cẩn ca vô sĩ quá mà ahihi <3 hôm qua mình quên nên hôm nay up bù nhen <3