Vũ Thanh Liên: Tổ mẩu à, mẹ à, cha à. Con không muốn sống nữa huhu, tỷ tỷ ỷ mình được Vương Gia che chở coi thường Liên Nhi, Liên Nhi chỉ muốn cầu xin với Huyện Chúa thay tỷ tỷ mà tỷ tỷ lại đánh Liên Nhi ra nông nổi này...huhu, tỷ tỷ đánh Liên Nhi thì thôi còn cả gan đánh Huyện Chúa nữa, Liên Nhi muốn cản cũng không được. Hơn nữa,mặt của Liên Nhi như này con không dám gặp ai nữa huhu...
[ Mạc Ánh Hồng chạy đến ôm Vũ Thanh Liên khóc nói ]
Mạc Ánh Hồng: ây da,...Liên Nhi của ta, Liên Nhi số khổ của ta, con ta ngoan ngoãn, hiền lành, hiểu chuyện như vậy mà lại bị ức hiếp như thế, huhu...là mẹ không tốt, mẹ không bảo vệ được con...hhuhu, Mẹ à, Lão Gia hai người nhất định phải làm chủ cho Liên Nhi của ta ahuhu...
[ Vũ Túc đập tay xuống bàn với vẻ mặt tức giận quát lớn ]
Vũ Túc: con nha đầu này thật là quá quắc, cả muội muội của mình còn ra tay đánh tàn độc như thế, nó có coi ta là cha nó ra gì không? lại giám chọc tức Huyện Chúa nó muốn cả nhà ta phải chịu tai họa chung với nó sao?
[ Vũ Túc xoay qua kính cẩn với lão phu nhân ]
Vũ Túc: mẹ à, lần này mẹ đừng bao che cho nghịch nữ này nữa, ta phải trừng phạt nó thật thích đáng.
Lão Phu Nhân: hiện tại Vân Nhi không có mặt tại đây cho nên cũng không thể nào nghe một phía được, đợi ta gọi con bé về nghe nó nói vài lời xem.
[ Lão Phu Nhân: 69 tuổi, mẹ của Vũ Túc, là Tổ Mẫu của Vũ Thiên Vân, Vũ Thanh Liên, Vũ Ánh Tuyết ]
Mạc Ánh Hồng: Mẹ à, mẹ không thể nào bao che cho Vân Nhi như vậy được, Liên Nhi của con đã ra nông nổi này rồi mà mẹ còn....
Lão Phu Nhân: hừ...ta đã nói là sẽ bao che sao? việc nào ra việc đó, muốn công bằng thì cho cả hai đối chất, nếu nghe một phía thì sao chắc là sự thật? Ngươi cứ yên tâm, bà Lão này tuy già nhưng chưa có hồ đồ, Nếu sự thật là Vân Nhi sai thì ta sẽ trừng phạt con bé thích đáng, còn nếu có kẻ ba hoa buôn lời xảo trá ta nhất định sẽ không tha nghe rõ chưa?
Mạc Ánh Hồng: dạ,...dạ rõ rồi mẹ..
Vũ Thanh Liên: dạ...Liên Nhi biết rồi ạ.
Lão Phu Nhân: được rồi, mặt Liên Nhi đã sưng như thế rồi, để vậy ra ngoài gặp người khác cũng không hay, Túc Nhi con mau đưa con bé về phòng, rồi mời đại phu đến xem cho con bé xem sao.
Vũ Túc: Nào con gái ngoan của ta, chúng ta đi thôi.
Mạc Ánh Hồng: Nào, Chậm thôi để mẹ đỡ con.
[ Vũ Túc, Mạc Ánh Hồng, Vũ Thanh Liên cuối chàu Lão Phu Nhân rồi rời đi ]
Vũ Túc: mẹ à, vậy mẹ cứ về phòng nghỉ ngơi đi chúng con xin phép cáo lui ạ.
Lão Phu Nhân: ừm đi đi.
[ Cẩm cô cô rót trà cho Lão Phu Nhân và nói ]
Cẩm cô cô: Phu Nhân à, người bao che Vân tiểu thư quá rồi.
[ Cẩm cô cô: 52 tuổi, là tì nữ thân cận của Lão Phu Nhân ]
Lão Phu Nhân: vậy sao?
[ Lão Phu Nhân cầm cóc trà uống, Cẩm cô cô đứng sau xoa bóp vai cho Lão Phu Nhân ]
Cẩm cô cô: đúng vậy ạ.
Lão Phu Nhân: haiz da~ cái thân già của ta không biết bảo vệ con bé được bao lâu nữa, con bé này kể ra cũng số khổ mẹ nó bị lưu lạc không rõ sống chết, cũng là do Lão Thân quản con không nghiêm mới ra cớ sự này.... Lão Thân cảm thấy có lỗi với hai mẹ con nó, bảo vệ nó một chút trước nanh vuốt của hai mẹ con Mạc Thị được bao lâu thì hay bấy lâu.
Cẩm cô cô: Phu nhân à, cũng do mệnh của Khương Phu Nhân và Vũ Tiểu Thư khổ thôi, người cũng đã làm hết sức rồi, cũng không thể nào trách Phu Nhân được ạ.
Lão Phu Nhân: ừm, lần này nếu thật sự con bé động đến Huyện Chúa của phủ Tể Tướng thật, thì e là cả ta muốn bao che cũng không được rồi.
Cẩm cô cô: Người đang lo là nếu Vân Tiểu Thư đụng vào Huyện Chúa thật thì không chỉ mẹ con Mạc Thị có cớ trừng phạt Vân Tiểu Thư mà còn mượn uy thế Huyện Chúa để trừ khử Vân Tiểu Thư đúng không?
Lão Phu Nhân: không sai, Cho dù con bé có thoát khỏi mưu kế của mẹ con Mạc Thị thì Huyện Chúa của Tể Tướng Phủ chắc Chắn cũng sẽ không tha cho con bé.
Cẩm cô cô: Phu Nhân nói chí phải.
Lão Phu Nhân: được rồi Lão Thân mệt rồi, chúng ta về phòng thôi.