Ninh Uyển Uyển: cô cô xin người làm chủ cho con với.
[ Ninh Bách Yên chậm rãi từ trong rèm bước ra ]
Ninh Bách Yên: có chuyện gì vậy?
[ Ninh Bách Yên 47 tuổi, em gái của Ninh Bách Phùng, là Thái Hậu đương triều, mẹ của hoàng đế An Trác Lăng ]
[ Ninh Uyển Uyển quỳ xuống nói ]
Ninh Uyển Uyển: cô cô, không biết tại sao Thiếu Kỳ ca ca lại cho một nữ nhân vào phủ, nữ nhân đó tên là Vũ Thiên Vân, là con gái của Vũ Huyện Lệnh Vũ Túc, cô ta quyến rũ Thiếu Kỳ ca ca con định dạy cho cô ta một bài học, nào ngờ cô ta ngang nhiên hóng hách đánh con, còn đánh cả muội muội cô ấy là Vũ Thanh Liên, buôn lời thô tục. Cô ta thật là ngang ngược, hóng hách, xin cô cô làm chủ cho con với.
[ Ninh Bách Yên tiến đến đỡ Ninh Uyển Uyển dậy ]
Ninh Bách Yên: nào con đứng dậy đi, thật sự có chuyện đó sao?
Ninh Uyển Uyển: dạ thật ạ cô cô, hiện tại cô ta vẫn còn đang ở trong phủ của Thiếu Kỳ ca ca, không tin người liền cho người điều tra thử là biết ạ.
Nội tâm Ninh Bách Yên: “ từ bao giờ mà tên tiểu tử này để ý nữ nhân rồi? “
Ninh Bách Yên: Lưu mama.
Lưu Mama: có nô tài.
[ Lưu mama là người thân cận của Ninh Bách Yên, từ nhỏ Lưu Mama đã theo Ninh Bách Yên ]
Ninh Bách Yên: bà phái người tra thử vị cô nương bên cạnh An Thiếu Kỳ đi.
Lưu Mama: dạ
[ Nói rồi Lưu mama rời đi ]
[ Ninh Bách Yên nắm tay Ninh Uyển Uyển vừa vuốt ve vừa nói ]
Ninh Bách Yên: nếu thật sự có chuyện đó, ta nhất định sẽ làm chủ cho con ha, con cứ yên tâm đi.
Ninh Uyển Uyển: dạ Uyển Nhi xin đa tạ cô cô.
Ninh Bách Yên: đều là người nhà cả, còn khách sáo làm gì? sắp tới có một buổi yến hội, ta sẽ mời cô ta vào cung xem sao.
Ninh Uyển Uyển: là yến hội gì vậy cô cô?
Ninh Bách Yên: là yến hội tiếp đãi sứ thần các nước, đến lúc đó sẽ có các tiết mục biểu diễn, Uyển Uyển à, khả năng cầm nghệ và múa của con là đứng đầu An Quốc ta, con nhất định phải chuẩn bị thật kỹ đó.
Ninh Uyển Uyển: dạ, Uyển Nhi biết rồi ạ.
Ninh Bách Yên: được rồi, Uyển Nhi ngoan, đã lâu rồi chúng ta không đi dạo với nhau, hiếm khi có việc con vào cung, để cô cô dẫn con ra ngoài dạo chơi một tí nha.
An Thiếu Kỳ: hôm nay cô biết cô đã đắc tội ai không?
[ Cô vừa ăn trái cây trên bàn vừa trò chuyện ]
Vũ Thiên Vân: haizz, biết chứ, là con gái của Tể Tướng Ninh Bách Phùng, Huyện Chúa Ninh Uyển Uyển đúng không?
An Thiếu Kỳ: nếu cô đã biết thì sao còn dám đắc tội?
[ Vừa nói cô vừa châm chọc hắn ta ]
Vũ Thiên Vân: nếu làm đúng thì sao phải sợ đắc tội người khác? hơn nữa ta đắc tội cô ta một phần cũng không phải vì nợ đào hoa của ngài sao hửm? “Thiếu Kỳ Ca Ca ~~~”
An Thiếu Kỳ: khụ khụ,....Vậy cô đã nghĩ ra cách ứng phó chưa?
Vũ Thiên Vân: vẫn chưa.
An Thiếu Kỳ: chưa nghĩ ra mà còn ung dung vậy sao?
Vũ Thiên Vân: Biết làm sao được? thì tới đâu tính tới đó thôi, cô ta ra chiêu gì ta đối phó chiêu đó vậy.
An Thiếu Kỳ: hừm,... sắp tới có một buổi yến hội chiêu đãi sứ thần các nước, cô đắc tội Ninh Uyển Uyển như vậy, chắc chắn sẽ mời cả cô nữa, để gây khó dễ cho cô. E rằng không có gì tốt lành đâu, cô tính sao?
Vũ Thiên Vân: sao lại nhanh vậy? e rằng bữa tiệc này là Hồng Môn Yến rồi, ngài cũng phải cẩn thận.
An Thiếu Kỳ: ta sao?
Vũ Thiên Vân: đúng vậy
An Thiếu Kỳ: vì sao?
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ vì ngài là nam chính, là người bị cái tên Nhiếp Chính Vương kia ghim, nên hắn muốn giết ngài chứ gì nữa, đồ ngốc”
[ vừa nói cô vừa đứng dậy vỗ vai hắn ta ]
Vũ Thiên Vân: không có vì sao cả? chỉ là bữa tiệc này phiền phức ngài cẩn trọng một chút ha.
[ An Thiếu Kỳ nhìn cô với vẻ nghi ngờ ]
Nội tâm An Thiếu Kỳ:“ không lẽ cô ta biết gì đó?”
Vũ Thiên Vân: không được, để chuẩn bị tốt cho buổi yến tiệc này, ta cần phải mua một ít đồ dự phòng đã.
[ nói rồi cô đứng dậy định đi ]
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ ể, không đúng nhỉ, ở thời này ta làm gì có tiền chứ, chỉ có thể nhờ tên gia hỏa này rồi “
[ Vũ Thiên Vân xoay người lại cười tươi chầm chậm đi lại chỗ hắn, rót trà, bóp vai cho hắn, An Thiếu Kỳ nhìn cô cũng đoán ra phần nào ý định của cô nên hắn ta cười mỉm ]
Vũ Thiên Vân: Vương gia ngài xem, bữa tiệc đó nguy hiểm vậy chúng ta nên mua ít đồ phòng thân đúng hong?
[ hắn cầm trà uống và bảo ]
An Thiếu Kỳ: không phải vừa nảy cô bảo “ tới đâu tính tới đó, người ta ra chiêu gì ta đối phó chiêu đó” sao? sao vậy? đổi ý rồi à?
Vũ Thiên Vân: đúng là ta bảo vậy, nhưng yến tiệc lớn có nhiều nhân vật nguy hiểm vậy, chúng ta cũng nên có cách đề phòng chứ đúng không Vương Gia hihi.
Nội tâm Vũ Thiên Vân:“ sao ta cảm thấy mình hèn hèn sao ấy nhỉ? mà thôi kệ đi mạng sống vẫn quan trọng hơn“.
An Thiếu Kỳ: được rồi, đi thôi hôm nay tâm trạng bổn Vương vui cô thích mua gù cứ lấy, bổn Vương trả cho cô.
[ nói rồi hắn đi tít ra sân ]
Vũ Thiên Vân: ngài nói thật sao?
An Thiếu Kỳ: thật.
Nội tâm Vũ Thiên Vân:“ thời tới rồi má ơi há há, quả nhiên ôm đùi tên này không sai chút nào, cuối cùng ta cũng sắp được trải nghiệm cảm giác thích gì mua đó không cần nhìn giá rồi há há “
An Thiếu Kỳ: cò ngây người ở đó làm gì, lề mà lề mề Bổn Vương đổi ý đó