Ngụy Vân La là hòn ngọc quý của Ngụy gia, được Hoàng Thượng sắc phong làm Chiêu Bình Quận chúa. Nàng sở hữu vóc dáng quyến rũ, dung mạo thanh tú như tiên, nổi bật vô song trong kinh thành, khiến ngay cả công chúa chính thức cũng phải nhường nhịn nàng đôi phần.
Hôm ấy, khi đứng trên lầu cao, Ngụy Vân La bất chợt thấy một thư sinh áo trắng. Thư sinh ấy buộc tóc đơn giản, vóc người gầy gò, nhưng lại sở hữu khuôn mặt đẹp thanh tú, đôi mày nghiêng lên đến tóc mai, mắt phượng mũi cao. Dưới ánh nắng, làn da của chàng trắng nõn khiến ngay cả nàng cũng có chút tự ti. Duy chỉ có đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, toát ra vẻ lạnh lùng.
“Ngụy Vân La, ngươi đang nhìn gì thế? Chẳng lẽ lại say đắm cậu ấm nhà ai rồi!” Một ŧıểυ thư ngồi cùng bàn trêu chọc khi thấy ánh mắt nàng dán chặt ra ngoài cửa sổ.
Ngụy Vân La trợn mắt, phản bác: “Nói bậy bạ gì vậy, làm gì có cậu ấm nào đâu chứ.” Người ta rõ ràng là thư sinh mặt trắng thôi mà.
Một người khác bóc một quả vải, rồi chêm vào: “Ai dà, nửa tháng trước ta mới thu một ŧıểυ quan, kỹ thuật phải nói là tuyệt đỉnh, đến mức ta còn chẳng muốn rời giường nữa đấy!”
Một thiên kim khác cười nói: “Ôn tỷ tỷ thật phong lưu! La tỷ nhi của chúng ta thì chỉ mạnh miệng, chẳng dám hoang đàng như chúng ta, phủ nàng đâu dám chứa đầy một viện nam sủng chứ!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh phá lên cười, ý như cười nhạo Ngụy Vân La lúc nào cũng tỏ vẻ ngông nghênh, khắp nơi lưu tình, nhưng lại chẳng dám thật sự thu ai vào phủ.
Trong lòng Ngụy Vân La chợt bốc lên ý định, nàng lại liếc nhìn chàng thư sinh đang giặt quần áo bên bờ sông, rồi bực bội mà đứng dậy: “Ai nói ta không dám chứ!”
Nàng tiện tay nhặt một quả vải đỏ mọng trên mâm, xoay người ném vào lòng thư sinh kia, rồi cười hô lớn: “Này! Thư sinh tuấn tú kia! Đúng, chính là ngươi đấy! Có muốn về phủ với ta không?”
Mọi người đều đã quen với những hành động ngông cuồng của Ngụy Vân La, liền chỉ cười mà bàn tán: “Lại nữa rồi, lại nữa rồi, La tỷ nhi lại bắt đầu đùa nghịch đây mà.”
Theo tiếng nàng vang lên, không chỉ thư sinh kia mà tất cả người đi đường cũng ngước lên nhìn nàng. Nhận ra là Chiêu Bình Quận chúa, ai nấy đều thở dài, chỉ khẽ lẩm bẩm: “A, thì ra là quận chúa, chẳng trách...”
Lục Thừa vừa mới kết thúc kỳ thi đình hai hôm trước, chưa kịp đợi yết bảng mà lộ phí trong túi đã cạn. Chàng tìm việc giặt quần áo thuê để tạm thời sinh nhai.
Không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại gặp một ŧıểυ thư không biết liêm sỉ, thản nhiên ném cho mình một quả vải, rồi lớn tiếng đòi mình vào khuê phòng nàng.
Lục Thừa sắc mặt trầm xuống, liền ném lại quả vải đỏ mọng kia rồi nhấc rổ đồ, bước nhanh ra khỏi chốn thị phi này.
Ngụy Vân La sững sờ, sau đó tức tối hét lớn: “Thư sinh nghèo kiết xác! Ngạo cái gì mà ngạo! Ngươi có biết ta là ai không? Cái thân hình nhỏ bé kia mà cũng bày đặt làm cao!”
Lục Thừa làm như không nghe, vẫn bước nhanh rời đi.
Mấy ŧıểυ thư khác thấy vậy liền kéo tay Ngụy Vân La, cười vỗ vai nàng: “Được rồi, được rồi! La tỷ nhi thích dạng thư sinh mảnh khảnh như thế à? Hậu viện nhà ta còn khối người như thế, ngày nào ta sẽ chọn mấy người tặng vào phủ ngươi, rồi ngươi sẽ thấy loại thư sinh gầy guộc này chỉ có vậy thôi.”
Tuy nói thế, nhưng trong lòng Ngụy Vân La đã ghi nhớ chàng thư sinh kia.
-