Bởi vì Thư Vưu ép giọng đến mức nhỏ nhất nên ở đây chỉ có Sở Thanh đứng sát cạnh và người trong cuộc Lận Minh Húc nghe rõ câu nói này.
Lận Minh Húc: “...”
Đầu tiên hai mắt Sở Thanh sáng rực lên, nhưng sau đó sắc mặt dần chuyển sang trắng bệch.
“Cậu...”
Nét mặt cô nàng đầy vẻ mơ màng, ánh mắt lơ đãng, đầu tiên dịch tầm mắt lên người Lận Minh Húc, rồi lại chuyển sang người Thư Vưu... Cùng lúc đó, Thư Vưu lấy tay che mặt, ném cho cô một cái nhìn khẳng định qua khe hở giữa các ngón tay.
... Dáng vẻ vô cùng e thẹn.
Sở Thanh:...
Không biết cô nàng đã suy diễn linh tinh cái gì, cũng chẳng biết ý nghĩ trong đầu cô nàng đang “lệch lạc” tới tận phương nào rồi mà lại hốt hoảng buột miệng hỏi: “Đau không?”
Thư Vưu ngẫm nghĩ một lúc, rồi xấu hổ mím môi: “Có đôi khi cũng đau.” Ví dụ như khi anh chọc Lận Minh Húc tức đến chết đi sống lại, thì Lận Minh Húc sẽ đau đầu.
Ánh mắt Sở Thanh nhìn Lận Minh Húc ngay lập tức thay đổi.
Trán Lận Minh Húc nổi gân xanh: “Thư Vưu.”
Thư Vưu lập tức mỉm cười đáp lại: “Em đây, bạn trai anh có chuyện gì à?”
Giọng điệu vô cùng lạnh lùng tựa như băng giá vĩnh cửu ở Siberia.
Sở Thanh không nhịn được bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
... Màng lọc về nam thần thuở ấu thơ đã rơi tan nát.
Thư Vưu đi theo Lận Minh Húc sang một chỗ khác, Lận Minh Húc hít một hơi thật sâu: “Thư Vưu.”
“Tôi đây tôi đây.”
Vẻ mặt Thư Vưu chan chứa sự khoan dung: “Anh không cần giải thích với tôi đâu, tôi biết hết rồi.”
Lận Minh Húc nhíu mày: “... Cậu biết cái gì?”
“Tôi biết mà.”
Giọng nói của Thư Vưu dạt dào cảm xúc: “Tôi biết giữa anh và Sở Thanh không có gì cả, hai người chỉ là một đôi thanh mai trúc mã bình thường thôi.”
“Cậu biết thì tốt...”
Lận Minh Húc bỗng tỉnh táo lại, híp mắt: “Không phải tôi muốn nói tới chuyện đó.”
“Hả?”
Thư Vưu lập tức che ngực, cơ thể run rẩy: “Người cũng đã đến trước mặt tôi rồi, mà anh lại chẳng muốn giải thích rõ ràng với tôi ư?”
Lận Minh Húc:???
Chỉ thấy sắc mặt Thư Vưu thay đổi trong chớp mắt, che mặt giả bộ khóc ròng nói: “Được, tôi hiểu rồi, là tôi cản trở, chắn đường của cô ấy...”
“Tôi yêu anh như vậy, tuyệt đối không khiến anh khó xử đâu, tôi sẽ đi ngay bây giờ, nhường chỗ cho cô ấy...”
Lông mày Lận Minh Húc giật giật, anh bỗng nheo mắt lại: “Cậu thật sự muốn đi?”
“... Không bao giờ!”
Thư Vưu rùng mình, vội vàng đổi giọng: “Bổn cung không chết, đến cuối cùng các ngươi cũng chỉ là phi mà thôi!”
Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, anh cũng không biết cảm xúc dâng lên trong lòng mình rốt cuộc là gì.
Nhưng dường như anh đã có thể khẳng định một điều, đó chắc chắn không phải là vui vẻ.
Lận Minh Húc hít sâu một hơi, muốn xua tan một số suy nghĩ không liên quan trong đầu. Anh nhướng mày, nói tiếp: “Chuyện tôi muốn nói với cậu không phải là chuyện đó.”
“À...”
Thư Vưu hơi tiếc nuối, nhún vai nói: “Không phải cũng không sao đâu, tôi có thể buộc anh nói ra.”
Lận Minh Húc:... Có khi anh sẽ bị cậu chọc đến tức chết thật.
Anh giơ tay lên xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Đừng quậy nữa.”
“Cậu không cần để ý tới Sở Thanh làm gì. Tôi đã không còn liên lạc với em ấy kể từ sau khi ra nước ngoài. Bản tính em ấy không xấu, chỉ là bị người nhà nuông chiều nên hơi đỏng đảnh khó chiều. Tôi sẽ bảo Sở Thành quản em gái cậu ấy cẩn thận.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lời này xem như một lời cam kết và làm yên lòng cậu.
Hơn nữa cũng không biết có phải vì mấy lời ban nãy không mà Lận Minh Húc lại đi giải thích với cậu.
Thư Vưu thấy thỏa mãn rồi nên cũng biết dừng: “Được, bạn trai, tôi rất nghe lời mà.”
Người rất nghe lời đang tung tăng đi học trượt tuyết.
Sau khi được huấn luyện viên trượt tuyết dạy một lúc, Thư Vưu tự cảm thấy bản thân đã học xong, bắt đầu thử trượt tuyết một mình.
Ở một bên khác Sở Thành quả thật đã nói với Sở Thanh mấy câu, một lát sau, Sở Thanh len lén chạy đến, thì thào hỏi: “Ừm... Thư Vưu này...”
Cô ngượng ngùng xoắn xuýt, lắp bắp nói: “Hai, hai người thật sự...”
Cũng không biết cô nàng đã hiểu lầm sang chuyện gì rồi.
Giờ trong ánh mắt cô nàng nhìn Thư Vưu, vậy mà lại ẩn chứa chút thương tiếc.
“Xin, xin lỗi!”
“Tôi tôi tôi... Tôi chỉ là nhất thời xúc động, cậu cậu cậu... cậu có thể tha thứ cho tôi không?”
Trước đây cô nàng bị cảm xúc chi phối, hiện tại lý trí đã quay về, bị anh trai quở trách một hồi, cô nàng cảm thấy đúng là mình có hơi quá đáng.
Vả lại, cô nhìn Thư Vưu với vẻ mặt phức tạp... Ở bên Lận Minh Húc, chắc là Thư Vưu đã hy sinh rất nhiều nhỉ.
“Không sao đâu.”
Thư Vưu hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời, dáng vẻ sinh động buồn bã nói: “Người hoàn hảo như anh ấy, đúng là rất hấp dẫn người khác mà.”
“Nhưng tình yêu không có đạo lý vậy đấy, tôi cũng không muốn nói đạo lý làm gì.”
Cậu chỉ muốn giữ cái mạng nhỏ này thôi.
“Chán nản, mệt mỏi, đau thương... đều là vì tình yêu.”
Tốt nhất vẫn nên kiếm tiền thì hơn.
“Và nỗi đau khổ bất chấp tất cả vì tình yêu này.”
Toi rồi, suýt nữa là cậu đã hát thành lời.
“Gánh nặng này, hy vọng cô vĩnh viễn không hiểu.”
Sườn mặt của chàng trai đẹp quá mức, càng nổi bật hơn trên nền tuyết mùa đông, mỏng manh như bông tuyết càng khiến người ta thêm thương tiếc. Lúc lúc có một bông tuyết rơi lên chóp mũi Thư Vưu, cậu dừng lại, vờ như không có chuyện gì nói: “Lạnh quá.”
Sở Thanh: “... QAQ”
Cô đã sâu sắc cảm nhận được tội ác tày trời của mình, tội lỗi chồng chất như núi.
“Thư Vưu hu hu hu đều do tôi không tốt, tôi sai rồi, tôi không nên cư xử với cậu như vậy hu hu hu...”
Khi Lận Minh Húc, Bành Thượng Ân và Sở Thành quay về từ đường trượt tuyết, những gì họ nhìn thấy là Sở Thanh nước mắt nước mũi giàn giụa, hai mắt rưng rưng không ngừng sám hối với Thư Vưu.
Bành Thượng Ân:... Đệt mọe.
Sở Thành:... Đậu má?
Lận Minh Húc hít sâu một hơi, đi thẳng tới: “Thư Vưu.”
Thư Vưu lập tức nở nở nụ cười: “Bạn trai, anh trở lại rồi hả.”
Tuyết đã ngừng rơi, ánh mặt trời chan hòa, nụ cười của chàng thanh niên trên nền tuyết như phản chiếu nét tuyệt đẹp của tuyết trắng, vô cùng chói mắt.
Lận Minh Húc hơi dừng bước, lời định nói quanh quẩn bên môi rồi lại nuốt vào, cuối cùng anh chỉ nói: “Chúng ta qua bên kia trượt tuyết đi.”
Có lẽ chẳng có gì để nói đâu.
Anh tưởng rằng mình sẽ có những cảm xúc đan xen khi gặp lại những “người bạn cũ” này, nhưng hết lần này đến lần khác Thư Vưu lại xen vào, khói mù về chuyện quá khứ trong lòng anh đã tiêu tan một chút.
Cứ như miễn là Thư Vưu ở bên, anh sẽ chẳng còn nhớ đến những chuyện quá khứ nữa.
... Mà ngược lại, bị cậu chọc đến phát cáu.
“Được thôi!”
Thư Vưu nhanh chóng thu lại vẻ mặt buồn bã, tung tăng nhảy nhót đi theo anh.
Sở Thanh vẫn đang ở phía sau lau nước mắt: “Thư Vưu hu hu hu tôi đơn phương tuyên bố sau này cậu chính là chị em tốt của tôi, xảy ra chuyện gì thì tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu đến cùng!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lận Minh Húc không khỏi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Sở Thanh thay đổi thái độ đối với một người nhanh đến vậy: “Rốt cuộc cậu đã làm gì em ấy vậy?”
Thư Vưu nói không hề tự giác: “Tôi chia sẻ một chút kinh nghiệm về tình yêu và nỗi đau thôi.”
Lận Minh Húc:... Được rồi, anh không muốn biết đâu.
Tới một chỗ ít người hơn, Thư Vưu điều chỉnh tư thế, chuẩn bị trượt.
Cậu nắm chặt gậy trượt tuyết trong tay, chân dẫm lên ván trượt tuyết, nhìn cũng ra dáng ra hình. Lận Minh Húc nhìn qua một lượt rồi bước tới giúp cậu điều chỉnh tư thế.
“... Dùng lực của eo, cơ thể đừng quá căng cứng.”
Lận Minh Húc vòng tay qua eo cậu, sửa lại động tác cho cậu.
Người đàn ông tập trung nhìn xuống dưới chân Thư Vưu, sườn mặt kề sát cậu, gần trong gang tấc.
Thư Vưu chợt nhận ra một chuyện.
Lông mi Lận Minh Húc dài ghê!
Lúc này có hai cô gái trẻ đi ngang qua, nhìn tư thế thân mật của hai người họ, không ngừng cười khúc khích.
“Đáng yêu quá, vai công thụ rõ ràng...”
“Đúng vậy đúng vậy, công cưng chiều bé thụ ghê...”
Thư Vưu:???
Sao những người này lại thế chứ!?
Tư tưởng không đứng đắn quá rồi đấy!
Lòng cậu đau như cắt, ngoái đầu nói với Lận Minh Húc: “Nếu không anh trượt xuống cùng tôi nhé? Tôi sợ bị ngã.”
Lận Minh Húc nhướng mày: “Đây là ván trượt tuyết.”
Thư Vưu khó hiểu: “Thì sao?”
“... Không phải xe trượt tuyết.”
Thư Vưu:... À.
Cuối cùng cậu vẫn trượt mấy lần, chơi rất vui vẻ.
/
Lúc về vẫn là Bành Thượng Ân làm tài xế. Chẳng mấy chốc đã tới cổng khu chung cư, Thư Vưu dõi mắt nhìn ra ngoài đường: “Cho tôi xuống ở đoạn này được không? Tôi phải đi mua chút đồ.”
Bởi vì ban ngày Bành Thượng Ân đột nhiên bị Sở Thanh đâm sau lưng, bây giờ cậu ta đang hơi chột dạ nên nghe vậy, cậu ta lập tức ân cần nói: “Cậu muốn mua gì hả? Có cần giúp đỡ không?”
Thư Vưu hùng hồn nói: “Một món đồ rất quan trọng đối với tôi.”
“Phải là tôi tự mình đi thì mới chọn được cái phù hợp nhất.”
Hôm nay nghịch trên nền tuyết cả một ngày, không mua không được.
Cơn tò mò của Bành Thượng Ân trỗi dậy: “Đó là cái gì.”
“Ấm ấm, nóng nóng.” Thư Vưu vừa mở miệng đã thành ông lão đánh đố: “To to vuông vuông.”
Bành Thượng Ân không nhịn được chìm vào suy nghĩ.
Cậu ta vắt óc nghĩ cả buổi, vẫn không đoán ra, muốn nói lại thôi. Lúc này Thư Vưu đã chỉ vào nơi cần đến, Bành Thượng Ân ngẩng đầu lên nhìn, siêu thị Ái Gia.
Món đồ quan trọng như vậy, có thể mua được ở siêu thị hả?
Lận Minh Húc cũng xuống xe theo cậu.
Bành Thượng Ân nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không nhịn được hạ kính xe xuống, hỏi Lận Minh Húc: “Anh Lận, rốt cuộc Thư Vưu đi mua gì thế?”
Tuy không biết cụ thể là thứ gì, nhưng là người biết rõ bản tính của Thư Vưu, Lận Minh Húc liếc cậu ta một cái đầy thương hại, khẽ lắc đầu “Tốt nhất là cậu đừng biết.”
Bành Thượng Ân:???
Cậu ta mang theo một bụng đầy nghi ngờ rời đi. Ở bên kia, Thư Vưu vội vàng rảo bước vào siêu thị, cậu nhanh chóng tìm được khu đồ dùng sinh hoạt, nhưng đi qua hai dãy kệ vẫn không không thu hoạch được gì, cậu cau mày.
Sau đó cậu nhìn quanh, tìm thấy nhân viên mặc áo đồng phục màu hồng gần nhất, hỏi: “Chào bạn, xin hỏi thảm điện bày bán ở quầy nào vậy?”