Cậu dùng một ngón tay đẩy cửa ra, bối rối nhìn người đàn ông đứng bên ngoài: “Lận Minh Húc?”
Cơ thể vốn căng cứng của Lận Minh Húc dần thả lỏng. Người đàn ông đẩy cửa vào, bình tĩnh nói: “Chắc cái cửa này hỏng rồi.”
“Thế à?”
Thư Vưu khó hiểu, đây không phải sân trượt tuyết mới mở hả? Chất lượng kém vậy sao?
Nhưng giờ thay quần áo quan trọng hơn, cậu cũng không nghĩ nhiều.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng thay đồ rất mạnh, nên Thư Vưu đã cởi sạch đồ nửa thân trên, cậu đang loay hoay lôi áo giữ nhiệt ra khỏi đống quần áo.
Lận Minh Húc chỉ nhìn thoáng qua, trên mặt hiện ra mấy vạch đen: “… Quần áo trượt tuyết rất ấm áp, cậu không cần mặc nhiều như vậy.”
“Nhưng mà tôi sợ lạnh.”
Thư Vưu chớp chớp mắt, miệng mấp máy thành khẩu hình ba chữ: “Bệnh thấp khớp…”
Lận Minh Húc hít một hơi thật sâu, lách người vào gian thay đồ.
Gian thay đồ không rộng lắm, nhét hai người đàn ông vào thì càng lộ vẻ chật chội. Mỗi khi Lận Minh Húc di chuyển, anh sẽ đụng vào người Thư Vưu.
Hai người họ gần như kề sát vào nhau. Thư Vưu quay người lại, mặc lớp áo lót giữ nhiệt trong cùng, rồi bỗng rùng mình.
“Lận… Lận Minh Húc…”
Giọng nói của cậu yếu ớt, mềm như bông: “Chết rồi, tôi bị tấn công rồi…”
Lận Minh Húc nhíu mày: “Cậu bị cái gì tấn công?”
“Anh…”
Lận Minh Húc:???
“Tĩnh… điện… trên… quần áo… của anh.”
Lận Minh Húc: “…”
Người đàn ông nghiến răng: “Tôi ra ngoài trước đây.”
“Ơ đừng mà.”
Thư Vưu bất ngờ xoay người, ôm chặt lấy anh, ra vẻ vô cùng tội nghiệp, ngửa đầu nói: “Giúp tôi kéo cái khóa đã?”
“Mặc lắm lớp quá, tôi không cúi xuống được.”
… Lại nữa rồi.
Giống hệt một chú cún nhỏ ướt sũng lưu lạc nơi đầu đường, không có nhà để về trong ngày mưa tầm tã, nên ra sức làm nũng lấy lòng người khác.
Rõ ràng cậu không cố tình diễn thế, nhưng chẳng biết sao lại khiến cho người ta có cảm giác như vậy.
Lận Minh Húc gần như nín thở.
Thư Vưu chẳng những ôm chặt anh, bày ra tư thế tuyệt đối không để anh vùng thoát, mà cái đầu xù xù còn tiện thể dụi dụi vào lồng ngực anh. Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, thì xù lông.
Xù lông - theo nghĩa đen.
Tất cả mấy cọng tóc ngố đều dựng đứng cả lên, mỗi cái chĩa một hướng, như bầy rắn đang điên cuồng uốn éo, thể hiện một cách sinh động thế nào là tóc bù xù dựng đứng. Khí phách hiên ngang.
Trong đôi mắt của Lận Minh Húc cũng phản chiếu một chú cún con đang xù lông.
Anh bỗng nhiên vươn tay, mạnh mẽ xoay Thư Vưu sang hướng ngược lại.
Thư Vưu:???
Cậu nghe thấy giọng nói trầm khàn của Lận Minh Húc vang lên: “Khóa kéo ở đâu?”
À à, hóa ra không phải định đâm chết cậu từ sau lưng.
Thư Vưu nhanh chóng chỉ vị trí. Cũng không biết bộ đồ trượt tuyết này bị sao mà vị trí khóa kéo rất lắt léo. Lận Minh Húc cau mày, mất một lúc mới kéo lên được.
Cuối cùng hai người cũng chuẩn bị xong. Họ vừa mở cửa gian thay đồ ra, đã thấy Bành Thượng Ân đang đứng bên ngoài.
Bành Thượng Ân chẳng giấu nổi vẻ thấu hiểu trong ánh mắt, cậu ta húng hắng ho: “Tình cảm của hai người… tốt thật đấy.” Đến thay quần áo cũng phải thay cùng nhau.
Trong lòng cậu ta thì đang hò hét: Tôi cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào như vậy!
Lận Minh Húc biết rõ cậu ta đã hiểu lầm, xụ mặt chẳng nói lời nào. Thư Vưu mím môi cười rụt rè: “Đúng vậy, quan hệ giữa hai người chúng tôi vẫn luôn tốt đẹp mà.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bành Thượng Ân: … Sao nghe câu này giống mấy lời thanh minh trên các trang offical thế nhỉ.
Ba người đi đến sân trượt ở ngoài trời, vừa bước ra khỏi cổng, gió lạnh đã táp vào mặt, Thư Vưu nhảy tót một cái đứng ra sau lưng Lận Minh Húc, rồi nhón chân lên nhìn lướt qua vai trái anh và trông về phía xa.
Bành Thượng Ân: … Xong rồi, cậu ta càng hâm mộ hơn rồi.
Nhưng giây tiếp theo, cậu ta nhìn thấy Lận Minh Húc duỗi tay kéo Thư Vưu đang trốn sau lưng ra, chỉ sang bên phải: “Huấn luyện viên ở bên kia.”
Thư Vưu vùng vẫy hai lần vẫn không thoát ra được, chỉ có thể nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, nheo mắt phán đoán: “Anh nói người mặc đồ màu trắng kia hả?”
“… Đó là cây cột.”
“Vậy là người mặc đồ màu hồng kia hả?”
“… Đó là cái cột cờ.”
Thư Vưu cười ngượng ngùng: “Tôi đoán tôi bị hội chứng mù tuyết(*) rồi.”
(*)Hội chứng mù tuyết (dạng bỏng tia UV cấp tính trên người trượt tuyết): thực chất là dạng viêm giác mạc cấp tính hay bỏng võng mạc vùng hoàng điểm có thể nhanh chóng phát triển sau khi tiếp xúc với phản xạ tia cực tím phản xạ từ tuyết, băng, cát hoặc nước.
Mặt Lận Minh Húc vô cảm buông cậu ra: “Nếu kính trượt tuyết vô dụng với cậu, thì cậu có thể trả lại.”
Thư Vưu như vừa bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi hiểu rồi!”
“Bạn trai, anh muốn tiết kiệm tiền à!”
Lận Minh Húc nhức hết cả đầu: “Tôi đi lấy ván trượt tuyết trước.”
Thư Vưu nhìn anh rời đi, cậu quay sang, nhiệt huyết tràn trề bắt chuyện với Bành Thượng Ân: “Bạn bè anh đâu? Chúng ta cần đi tìm họ không?”
“Bọn họ tới rồi… Để tôi tìm xem.”
Bành Thượng Ân đứng tại chỗ nhìn quanh một vòng, rồi vẫy tay về một hướng cách đây không xa. Một đôi nam nữ nhìn thấy cậu ta, bước nhanh tới.
Khi khoảng cách ngày càng kéo gần, Bành Thượng Ân bắt đầu giới thiệu họ với nhau.
“Đây đều là bạn bè ngày trước chơi thân, cũng là bạn từ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên.” Cậu ta nói rất rõ ràng: “Có quan hệ khá tốt với anh Lận.”
Sở Thành và Sở Thanh là anh em.
Thật ra Bành Thượng Ân cũng biết có rất nhiều người muốn đến chơi, nhưng ngại có Lận Minh Húc ở đây nên cậu ta không dám mời nhiều người. Tránh việc không chơi đùa vui vẻ được mà còn lòi ra chuyện xấu.
Ngay cả hai người này, lúc mời cậu ta cũng hơi lưỡng lự, nhưng rồi cậu ta nghĩ dù sao họ cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, quan hệ vẫn ổn, vẫn có thể kiểm soát tình hình được, cho nên cậu ta mới dám mời.
… Chủ yếu là mình cậu ta đi chơi với một cặp đôi, nghĩ thế nào thì cũng nên tìm thêm vài người.
Bản thân Sở Thành thì không sao, nhìn có vẻ là một thanh niên ôn hoà, hắn rất lịch sự giới thiệu bản thân với Thư Vưu. Khi đến lượt Sở Thanh, cách một lớp kính trượt tuyết thì vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt thăm dò của cô nàng.
Thư Vưu còn chưa kịp mở miệng thì Sở Thanh đã khoanh tay hất cằm, giọng điệu không kiêng nể: “Cậu là Thư Vưu?”
Thư Vưu ưỡn ngực ngẩng đầu, tự phụ gật đầu: “Kè hèn bất tài này, đúng là Thư Vưu.”
Sở Thanh: “…”
Cô nàng thoáng sửng sốt rồi mới bình tĩnh lại, đánh giá cậu một lượt từ đầu đến chân, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng chỉ đến thế này thôi, chẳng biết tại sao anh Lận lại ở bên cậu nữa.”
Thư Vưu ngay lập tức hiểu ra
Vấn đề này cậu hold được!
Cậu lập tức giơ tay bụm mặt, hai má đỏ bừng nói: “Tôi cũng không biết, nhưng anh ấy cứ nhất quyết muốn ở bên tôi, ha ha.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sở Thanh:???
Anh trai cô, Sở Thành, vội vàng chạy tới để kiểm soát tình hình: “Thanh Thanh, đừng quậy nữa!”
Hắn nhanh chóng giải thích với Thư Vưu: “Em gái tôi không phải như cậu nghĩ đâu.”
Thư Vưu tách những ngón tay ra thành khe hở, nhìn anh ta: “Không sao đâu, tôi còn chưa bắt đầu suy nghĩ nữa là.”
Sở Thành: “…”
Vẻ mặt hắn như thể đã cạn lời luôn rồi, nhưng vẫn vội đáp: “Vào hồi cấp hai Thanh Thanh có viết một bức thư tình cho Lận Minh Húc… Khụ, bị ném thẳng luôn. Cho nên suốt mấy năm qua em ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, muốn biết cuối cùng Lận Minh Húc sẽ tìm một người như thế nào.”
“Thật ra sau này em ấy cũng đã yêu đương với vài người bạn trai, đã sớm chẳng còn tơ tưởng tới Lận Minh Húc nữa rồi, tuyệt đối sẽ không gây chuyện với cậu đâu.”
Chỉ là nút thắt tình cảm của cô gái nhỏ với nam thần, tương đương fans với thần tượng thôi.
Nhưng Thư Vưu lại bỏ tay xuống, vẻ mặt mong đợi nói: “Vậy nếu cô ấy gây chuyện gì với tôi, thì anh có thể bồi thường cho tôi không?”
Sở Thành:???
Tại sao hắn lại nghe ra ý định muốn ăn vạ trong đó nhỉ?
Vừa nói chuyện, bốn người họ vừa đi đến chỗ huấn luyện viên, Lận Minh Húc đang đứng ở đó, Sở Thanh buồn bực nói: “Anh, anh nói với cậu ta chuyện đó làm gì!”
Sau đó cô nàng lại quay đầu nói với Lận Minh Húc: “Anh Lận anh nói đi, rốt cuộc em có điểm nào không bằng cậu ta?”
Lận Minh Húc cầm gậy trượt tuyết trong tay, nghe vậy anh nhìn sang cô với vẻ mặt hơi vi diệu.
Sở Thanh và Sở Thành đúng là bạn thuở nhỏ cùng lớn lên với anh. Nhưng sau khi nhà họ Lận xảy ra chuyện, hai người họ chẳng thể làm trái mệnh lệnh của người lớn trong nhà, nên không ra tay hỗ trợ được.
Có một số tình cảm không chịu nổi sự thử thách, nhưng thật ra cũng chẳng cần thử thách làm gì.
Lần này có lẽ là Bành Thượng Ân làm người đứng giữa hàn gắn, thế mà bọn họ vẫn tới gặp anh.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, như thể lướt qua rất nhiều suy nghĩ. Anh không trả lời câu hỏi của Sở Thanh ngay, vẻ mặt hơi phức tạp, bầu không khí bỗng nhiên kỳ quái lạ thường.
Sở Thanh nhỏ giọng kêu: “Anh Lận ơi?”
Thư Vưu bước tới bên cạnh Lận Minh Húc: “Mấy điểm khác thì không nói, nhưng có một điểm cô tuyệt đối thua kém tôi.”
“Hả?”
Sở Thanh chỉ tay vào người cậu, tức giận nói: “Cậu có ý gì? Tôi có chỗ nào không bằng cậu?”
“Có chứ.”
“Nhưng ở đây có nhiều người quá, tôi không tiện nói.”
Mặt Sở Thanh hiện ra hai chữ “quả nhiên”, nói: “Có gì mà không thể nói chứ? Cậu nói đi!”
“Không được, đây là bí mật nhỏ giữa tôi và Lận Minh Húc.”
Lận Minh Húc đột nhiên có một linh cảm không lành.
Sở Thanh nghe xong câu này, vừa muốn biết vừa băn khoăn không biết có nên sáp lại gần cậu không. Cuối cùng, bản chất của con người là hóng chuyện, cô bước tới sát người cậu, hai mắt sáng lên, làm bộ “tôi miễn cưỡng lắm mới phối hợp đấy”: “Thế này là được rồi chứ gì? Nhanh nhanh nhanh, nói cho tôi đi.”
“Là thế này nè.”
Thư Vưu hắng giọng, ôm chặt lấy tay Lận Minh Húc, dựa đầu vào anh như chim nhỏ nép vào người. Cậu nhỏ giọng, úp úp mở mở nói: “Tôi có thể mang cho anh ấy sự sung sướng không hợp lẽ thường.”
Sở Thanh:???
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Sự sung sướng này của anh, nó có đứng đắn không?