Bỗng nhiên như có cả cơn mưa rét lạnh táp vào mặt gã ta.
Là một thanh niên độc thân quá lứa, quá khó để gã ta không bị hình ảnh thân mật trước mắt đâm cho nhói đau.
Thanh niên kia thẹn quá hóa giận: “… Sao cậu biết anh ta không phạm sai lầm? Nhỡ đâu anh ta sai thì sao?”
“Không thể nào.”
Thư Vưu chém đinh chặt sắt nói: “Bạn trai tôi sẽ không bao giờ sai.”
“Nếu anh ta sai thì sao?”
“Anh ấy sẽ không sai.”
“Nếu anh ta sai thì sao?”
“Anh ấy chắc chắn sẽ không sai.”
“Nhỡ…”
Lận Minh Húc mặt không cảm xúc cắt đứt cuộc cãi vã giữa hai tên học sinh tiểu học, đè Thư Vưu lại: “Về nhà thôi.”
“Này đừng đi!”
Thanh niên kia ngăn hai người họ lại, tức muốn hộc máu nói: “Hôm nay không nói cho rõ ràng, thì đừng hòng rời đi!”
“Được!”
Thư Vưu hùa theo, cậu bỗng hăng tiết gà, nóng lòng muốn thử: “Ai thua người đó là chó!”
“Gâu gâu gâu!”
Lận Minh Húc: …
“Cậu thua rồi ha ha ha!”
Thanh niên kia cười phá lên, nhưng Thư Vưu cầm được buông được, cậu nói bằng giọng đầy ẩn ý: “Có sao đâu, tôi chỉ sủa ba tiếng “gâu gâu gâu” thôi, nhưng anh lại là một con cún độc thân hàng thật giá thật.”
Thanh niên kia: “…”
Vẻ mặt gã ta cực kỳ khó coi, xung quanh chìm vào im lặng.
Thang máy đã xuống đến tầng thấp nhất, thanh niên kia che ngực xông ra ngoài, ý định muốn chế giễu Lận Minh Húc ban đầu cũng bị gác lại.
Thư Vưu vẫn dựa sát vào người Lận Minh Húc, hất cằm lên: “Tóm lại là bạn trai tôi vĩnh viễn đúng!”
“Nếu anh ấy sai…”
Trong lòng Lận Minh Húc khẽ dao động: “Nếu tôi sai thì sao?”
Thư Vưu xấu hổ cụp mắt: “Thì quay lại câu đầu tiên tôi nói.”
Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật.
Cậu chàng nghiêng nghiêng đầu, ngón tay cong thành hình trái tim, cười rạng rỡ nói: “Ở trong lòng tôi anh mãi mãi là tốt nhất!”
Lận Minh Húc cứng người, hỏi bằng giọng lạnh nhạt: “… Cậu uống bao ly rồi?”
“Chỉ một ly.”
Thư Vưu nấc lên một tiếng, chớp chớp mắt nói: “Đã nói chỉ một ly, cho nên chỉ uống một ly thôi.”
“Tôi sẽ không lừa dối bạn trai mình đâu.”
Lận Minh Húc nhìn sâu vào trong đôi mắt cậu: “Thật sự chưa từng lừa dối ư?” . Truyện Full
“Hức…”
Thư Vưu xấu hổ che mặt: “Vậy cũng chỉ là lời nói dối thiện ý thôi.”
“Dù sao thì điểm mấu chốt về đạo đức của tôi cũng khá linh hoạt mà.”
Lận Minh Húc: “…”
Có lẽ do đang vào giờ cao điểm buổi tối nên mất cả tiếng mà Ngô Hữu Triết vẫn chưa gọi được xe taxi, Didi(*) cũng không đặt được. Thư Vưu loạng choạng đi tới cửa, phất tay với anh ta: “Anh Ngô anh về đi!”
(*) Hãng gọi xe công nghệ của Trung Quốc.
“Yên tâm đi, tôi không sao, anh về nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngô Hữu Triết do dự: “Cậu không sao thật chứ?”
“Không sao thật mà.”
Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu lắc lư: “Chỉ một ly thôi mà, tôi chưa đến mức đó đâu!”
Lận Minh Húc thản nhiên liếc sang nhìn cậu.
Thư Vưu nhận được tín hiệu của anh, vội nói thêm: “Vả lại nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không phải còn có bạn trai của tôi ở đây rồi à!”
Bạn trai Lận Minh Húc: … Anh cũng không rất muốn ở đây lắm đâu.
Ngô Hữu Triết theo bản năng quay sang nhìn Lận Minh Húc, người sau bình tĩnh gật đầu: “Tôi sẽ đưa cậu ấy về.”
Thế thì người đại diện yên tâm hẳn, anh ta tạm biệt hai người họ. Người vừa mới đi, Thư Vưu đã tung tăng nhảy nhót nói: “Chúng ta đi ăn bữa khuya đi!”
“Ban nãy ở hậu trường tôi vẫn chưa ăn no.”
Lận Minh Húc nhướn mày: “Họ còn bao cơm nữa hả?”
“Có đâu.” Thư Vưu làm vẻ đương nhiên nói: “Cho nên tôi mới đói thế này nè.”
Suy xét tới việc cậu chỉ uống một ly, hơn nữa vẫn có thể nhận ra anh, nên Lận Minh Húc đồng ý.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người đi dạo về hướng chợ đêm, bởi vì cả hai đều không quen thuộc khu vực này cộng thêm việc Thư Vưu đang ở trạng thái say rượu nên hai người bước rất chậm.
Đã sắp tám giờ tối, thành phố tấp nập xe cộ, đèn neon nhấp nháy muôn màu, hai người sóng vai đi dưới ánh đèn đường, lần lượt bước qua từng ánh đèn sáng rọi, cái bóng in trên đất hết dài ra rồi ngắn lại.
Đến ngã tư, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu dựng lên hệt cái radar! Cậu duỗi dài cổ kiễng chân, mũi hít hít: “Tôi ngửi thấy rồi!”
Giây tiếp theo, cậu đã bắt đầu chạy chậm, rẽ vào một hướng, vòng qua một con đường, ở ngã rẽ hình chữ T, cậu tìm thấy phương hương chính xác ngay, chẳng chút do dự rẽ trái, rẽ trái rồi lại rẽ trái, tìm thấy một quán ăn lề đường.
Cả khu vực này đều là quầy bán đồ ăn của chợ đêm, Thư Vưu tấp luôn vào quán lề đường đó rồi ngồi xuống, gọi một đống món, còn hỏi Lận Minh Húc: “Bạn trai anh muốn ăn gì?”
Lận Minh Húc thong dong nói: “Tôi không đói.”
Thư Vưu quay đầu nói với ông chủ quán: “Làm thêm một phần giống tôi nhé!”
Lận Minh Húc: …?
Thư Vưu ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đây đều là những món tôi đã ăn và cảm thấy ngon, là tinh túy cả đấy, cho nên đặc biệt giới thiệu cho anh biết.”
“Nhìn xem tôi tốt với anh biết bao!”
Lận Minh Húc ngoảnh mặt làm ngơ, giả vờ như không nghe thấy câu nói sau của cậu.
Đồ ăn lên rất nhanh, chỉ chốc lát sau trên chiếc bàn nhỏ đã bày đầy đồ ăn nóng hôi hổi. Thư Vưu tay trái cầm que nướng, tay phải cầm mì khoai tây, ở giữa là một đĩa mì xào. Cậu ăn một cách ngon lành, bỗng hỏi: “Sao anh không ăn đi?”
Lận Minh Húc hơi nhíu mày: “Tôi không ăn những món này…”
Chưa chờ anh nói hết câu thì một tay Thư Vưu đã nhét cho anh một xiên sườn sụn nướng, đưa thẳng tới bên miệng.
Môi Lận Minh Húc đã chạm vào xiên sườn sụn đó, thái dương anh đập thình thịch, chỉ đành nhận lấy, cầm trên tay.
Thư Vưu chăm chú nhìn anh bằng vẻ mặt mong chờ: “Mau ăn thử đi, ăn ngon không?”
Sườn sụn được nước thơm phức, vị thịt đậm đà, ăn vào miệng có hương vị độc đáo, kích thích khẩu vị. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lận Minh Húc lại ăn hết xiên đó.
Sau đó, bị Thư Vưu nhét cho một xiên nữa.
Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật: “… Để tôi tự ăn.”
Anh cúi đầu nếm thử vài xiên khác, dạ dày ấm áp hơn nhiều trong đêm đông. Dưới ánh đèn vàng, Thư Vưu ăn đến mức miệng bóng nhẫy, bờ môi nhìn có vẻ rất căng mọng.
Rất bóng loáng.
Trên khóe môi cậu dính nước sốt, Thư Vưu theo bản năng liếm môi, rồi bỗng bắt đầu cười khúc khích: “Bạn trai, hôm nay tôi kiếm được tiền, nên bao anh ăn bữa này nhé.”
Lận Minh Húc vốn định chế giễu, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại thành một câu khác: “Lần sau tôi mời cậu.”
Thư Vưu lập tức cúi đầu, sờ bụng: “Tiếc là hôm nay không ăn thêm được nữa.”
Cậu hoảng sợ trợn tròn mắt, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Lận Minh Húc: “Hóa ra anh cũng biết nói đùa à?”
Lận Minh Húc bình tĩnh nói: “Tình cờ nghe được thôi.”
Dù vậy, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy trước mặt cậu.
Trong lòng Thư Vưu đang nhảy disco luôn rồi… Xem ra kế hoạch trái đất ấm lên của cậu… à nhầm, kế hoạch sưởi ấm Lận Minh Húc đang hoạt động hiệu quả rồi!
Cậu kích động không thôi, đặt thêm vài món vào đĩa của Lận Minh Húc. Nhưng Lận Minh Húc từ chối thẳng: “Không cần đâu.”
Lận Minh Húc đã ăn no rồi.
Ăn xong, để có thể ăn uống thả ga vào lần Lận Minh Húc mời đi ăn sau, Thư Vưu tích cực chủ động quét mã thanh toán. Chỗ này cách khu bọn họ ở không xa, nên hai người họ vẫn đi bộ về.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiện thể tiêu thực luôn.
Thư Vưu lau miệng, chưa đã thèm nói: “Tôi muốn ăn nướng BBQ nữa.”
Lận Minh Húc ừ một tiếng.
“Tôi muốn ăn thêm cả mực xiên nướng.”
Lận Minh Húc lại ừ thêm một tiếng.
“Tôi muốn ăn thêm…”
Lận Minh Húc hít sâu một hơi: “Cả đời người chỉ ăn chín tấn cơm thôi.”
Thư Vưu sợ ngây người: “Sao anh biết câu này?”
Người đàn ông chẳng thèm nhìn cậu, giọng điệu bình thản: “Tình cờ nghe được.”
Thư Vưu: “…”
Cậu chẳng thể nào ngờ được Lận Minh Húc lại khó lừa đến thế.
Thư Vưu híp mắt nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, nhưng người bên cạnh vẫn thẳng lưng đứng đó, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu. Nhìn đi nhìn lại rồi Thư Vưu vẫn quay đi chỗ khác trước, lẩm bẩm: “Không ngờ là… Lận Minh Húc anh lại có thể lén học theo tôi đấy.”
Vẻ mặt Lận Minh Húc vặn vẹo trong giây lát… nhưng điều khó chịu nhất là dường như anh không thể nào cãi lại được.
“Nhưng còn có một khả năng khác.”
Thư Vưu bỗng nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Dù sao chúng ta cũng là người yêu của nhau.”
“Các cặp vợ chồng loài người sẽ có tướng phu thê, nói không chừng đã bắt đầu từ khi yêu nhau rồi.”
Loài người…
Khả năng tự kiềm soát vượt trội của Lận Minh Húc đã kiềm chế bản thân anh không được suy nghĩ quá sâu xa về từ này.
Thư Vưu đã bắt đầu tự sờ lên mặt mình.
“Ui, nếu ngoại hình tôi dần trở nên giống anh thì cũng không tệ. Nếu anh dần dần giống tôi thì sẽ thế nào nhỉ?”
Lận Minh Húc lạnh lùng nói: “Đó sẽ là kỳ tích trong phẫu thuật thẩm mỹ của con người.”
Thư Vưu đỏ bừng mặt nói: “Cũng có thể là kỳ tích của tình yêu.”
Lận Minh Húc đã chọn không bình luận về vấn đề này.
Cả hai người đi bộ về nhà trong bầu không khí thoải mái hiếm có.
Về đến nhà, Thư Vưu cởi áo khoác ngoài ra, sau khi rửa mặt thì nằm yên trên giường lớn trong phòng ngủ chính.
Điều đáng nói là vẫn chưa mua được thảm điện.
Mấy ngày nay độ ấm giản liên tục, Thư Vưu cuộn tròn trong chăn quyết không chịu chạm chân xuống đất. Lúc này cậu đã quấn kín chăn quanh người, nhưng một lúc sau mới bỗng nhớ ra cậu vẫn chưa cởi quần áo.
Lạnh quá.
Thư Vưu bắt đầu làm một tư thế có độ khó cao với ý đồ muốn thử cởi quần áo liền trong chăn.
Cách một bức tường, Lận Minh Húc - người đang làm việc bên bàn sách bỗng nghe thấy bên kia bức tường truyền đến những âm thanh “bịch bịch” kỳ lạ.
Giống như tiếng cây búa tạ nào đó đang đập hết sức vào tường nhưng không nặng đến vậy, mà hệt như một thứ gì đó được bọc trong bông đập tới đập lui, nghe rất trầm đục
Việc đầu tiên anh làm là cố tập trung vào công việc, muốn gạt bỏ thứ âm thanh phiền nhiễu ấy, nhưng không thành công. Âm thanh đó càng lúc càng lớn hơn, càng ngày càng dày đặc hơn. Lận Minh Húc nhíu chặt mày, cuối cùng đành đứng dậy đi qua, rồi đột ngột mở cửa phòng.
Cùng lúc đó, Thư Vưu rơi “bịch” một tiếng xuống đất, quần áo xộc xệch, ngước đầu lên nhìn anh: “Lận Minh Húc, anh nhanh qua đây giúp tôi với!”
“Quần tôi bị kẹt rồi, tôi không cởi ra được!”
Lận Minh Húc hít một hơi thật sâu: “… Tại sao lại bị kẹt?”
“Tôi cũng có biết đâu!”
Thư Vưu vẫn đang hấp hối giãy giụa như một con cá muối nằm trên thớt. Cậu đập trái, lật phải, Lận Minh Húc không nhìn nổi nữa, duỗi tay tóm lấy ống quần cậu rồi kéo mạnh một phát…
“A!”
Cái quần tụt xuống, quần lót bên trong cũng theo đó mà tụt xuống luôn.