Tuổi còn trẻ, nhưng huyết áp của Lận Minh Húc đã có dấu hiệu tăng cao.
“… Cậu muốn đến Khách Cư Tiểu Xá để biểu diễn?”
“Đúng vậy.”
Lận Minh Húc nhìn cậu chằm chằm trong năm giây, Thư Vưu chớp chớp mắt, nhìn anh một cách vô tội.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc người đàn ông hời hợt nói: “… Không được uống rượu.”
Hả?
Thư Vưu còn tưởng anh sẽ không không vui, nhưng cuối cùng anh chỉ dặn dò một câu thế thôi?
Nhưng mà…
Cậu bỗng thắc mắc: “Sao anh biết câu lạc bộ kia tên là Khách Cư Tiểu Xá?”
“…”
Lận Minh Húc sững người, rồi thong dong đáp: “Hôm đó cậu uống say, sau khi về nhà đã tự nói ra.”
Thế á?
Sau khi nốc rượu thì Thư Vưu hoàn toàn mất trí nhớ, cũng không thể phán đoán lời anh nói là thật hay giả. Nhưng Lận Minh Húc cũng không cần phải nói dối cậu về những chi tiết như vậy… đúng không?
Thư Vưu thấy Lận Minh Húc không phản đối, nên ngâm nga đi chuẩn bị … nguyên chủ để lại vài bộ quần áo cũng khá được, vừa lúc có thể mặc khi biểu diễn, hơn nữa mấy bộ đó còn là hàng hiệu.
/
Hơn năm giờ chiều ngày hôm sau, Ngô Hữu Triết đến đón Thư Vưu.
Dù sao tương lai cậu cũng định ăn “bát cơm” này nên thái độ của Thư Vưu cũng nghiêm túc hơn nhiều so với lúc trước. Bọn họ cũng thử diễn tập trước một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì, rồi mới cùng đi đến Khách Cư Tiểu Xá.
Buổi biểu diễn của Thư Vưu được sắp xếp ở giữa chương trình, khi có nhiều người nhất. Xem ra giám đốc Trương cũng rất có niềm tin với cậu. Nhưng thật ra Ngô Hữu Triết mới là người lo lắng nhất trong này, khi đang chuẩn bị ở hậu trường anh ta liên tục lẩm bẩm.
“Thư Vưu à, cố lên nhé… Khụ, ý tôi là, bình tĩnh trên sân khấu, cậu làm được mà!”
Thư Vưu ừ ừ hai câu, há mồm một cái là ăn một cái bánh ngọt nhỏ đặt trên bàn,xử hết cả đĩa.
Sau khi tiêu diệt sạch đĩa bánh ngọt, cậu còn chưa đã thèm, chùi miệng: “Nếu ban tổ chức bao luôn cả bữa ăn thì tốt quá. Cơm hộp cũng được.”
Ngô Hữu Triết: “…”
Người trong cuộc bình tĩnh như vậy, Ngô Hữu Triết đã cảm thấy xấu hổ trước, anh ta vuốt mặt, bình tĩnh nói: “Thư Vưu, tôi tin cậu nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Thư Vưu chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Không sao đâu, cũng không cần quá nhiều tiền đâu.”
“Chừng nào ngân hàng không chứa nổi nữa là được.”
Ngô Hữu Triết:???
Trong ánh mắt dõi theo đầy vẻ vi diệu của người đại diện, Thư Vưu lên sân khấu biểu diễn. Ngô Hữu Triết đứng ở dưới sân khấu vừa chờ vừa đứng nghe, nghe được một lúc, anh ta lại không kiềm được mà cười theo.
Giám đốc Trương mừng đến mức cười không khép miệng được, chạy tới hỏi Ngô Hữu Triết: “Lão Ngô à, nghệ sĩ này của cậu được phết.”
Ngô Hữu Triết vừa kiêu ngạo vừa chua xót, bắt đầu nói khách sáo:“Đương nhiên, Thư Vưu của chúng tôi rất ưu tú. Giám đốc Trương, ông xem phí biểu diễn lần này…”
“Ôi dào, cái đó thì không thành vấn đề.” Giám đốc Trương vỗ vỗ ngực nói: “Đêm nay có một vị khách quý rất quan trọng, ông chủ của tôi đang ở bên đó đón tiếp kìa… Tôi nói với cậu này, nếu Thư Vưu có thể qua đó uống một chén với ông ấy, làm ông ấy vừa lòng, ông chủ thấy vui vẻ thì nói không chừng tôi sẽ ký một bản hợp đồng dài hạn với các cậu đấy.”
Hợp đồng dài hạn, mỗi tuần sẽ lên sân khấu biểu diễn ít nhất ba lần, hơn nữa toàn vào khung giờ vàng, rất nhiều người muốn giành lấy nó.
Trong lòng Ngô Hữu Triết cực kỳ phấn khích, anh ta đồng ý liên mồm: “Không thành vấn đề! Đợi khi Thư Vưu xuống đài, tôi sẽ nói với cậu ấy.”
Năm phút sau, Thư Vưu mang theo bầu không khi vui vẻ rời khỏi sân khấu, đi thẳng đến chỗ Ngô Hữu Triết. Ngô Hữu Triết vui vẻ rạo rực liên tục khen ngợi cậu, đồng thời kể về yêu cầu của giám đốc Trương.
“Uống rượu?”
Thư Vưu ngoan ngoãn nói: “Đối tượng của tôi không cho tôi uống rượu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Với lại sau khi tôi uống rượu thì có thể sẽ phản ứng hơi dữ dội đấy.”
Ngô Hữu Triết kinh hãi: “Có thể dữ dội đến mức nào chứ?”
Thư Vưu mím môi mỉm cười: “… Cũng dữ dội như phản ứng hạt nhân ấy.”
Vẻ mặt Ngô Hữu Triết mông lung.
“… Một ly thôi cũng không được hả?”
Anh ta không nỡ bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không từ bỏ cố hỏi: “Chỉ một ly, một ly thôi chắc cũng không xảy ra chuyện gì được đâu. Với lại không phải có tôi ở đây hả? Nốc một ly xong, nói vài câu rồi tôi lập tức đưa cậu về nhà.”
Thư Vưu vẫn hơi do dự: “Anh có lái xe tới hả?”
Ngô Hữu Triết đực mặt ra: “Con xe Cúp vàng(*) nát của tôi đưa đi sửa rồi. Nhưng không sao, tôi không uống rượu, có thể bắt taxi đưa cậu về nhà.”
(*) Xe Cúp vàng (Xe Jinbei): Là một hãng xe hơi của Trung Quốc.
Thư Vưu suy nghĩ một lúc, cậu cũng cảm thấy đây là cơ hội hiếm có nên bước đến một góc hẻo lánh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lận Minh Húc.
Điện thoại đổ chuông mấy lần mới có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có hơi hờ hững của người đàn ông: “Alo?”
“Là tôi đây, bạn trai.”
Thư Vưu cười tủm tỉm: “Anh ăn tối chưa?”
Lận Minh Húc theo bản năng liếc nhìn căn bếp chưa được đụng tới mảy may, lạnh nhạt nói: “Tôi ăn rồi.”
“Ừm ừm vậy thì tốt rồi.” Thư Vưu vẫn cười nói: “Nói với anh chuyện này nè, chắc tối nay tôi không về nhà đâu.”
“… Tại sao?”
“Chắc tôi sẽ phải uống rượu, nhưng không nhiều lắm đâu, chỉ một ly thôi.”
Thư Vưu giải thích: “Tôi nghĩ rồi, sau khi tôi uống xong thì trạng thái không được ổn lắm, không phải anh không thích à? Không bằng tôi không về, qua nhà anh Ngôn ngủ một tối cũng được.”
Lận Minh Húc khẽ nhíu mày: “Không làm phiền hả?”
“Không phiền đâu.” Thư Vưu đưa mắt nhìn Ngô Hữu Triết đang đứng bên đó, ánh mắt lấp lóe: “Nhà anh Ngôn giờ chỉ có mình anh ấy ở thôi, vợ anh ấy đang ầm ĩ muốn ly hôn với anh ấy, đến con cũng ôm về nhà mẹ đẻ rồi.”
Nghe xong có hơi thảm thật.
Lận Minh Húc im lặng một lúc, sau đó chợt hỏi: “Họ thật sự trả rất nhiều hả?”
“Đúng vậy!”
Nhắc tới chuyện này, tinh thần Thư Vưu phấn khích hẳn: “Nhiều tiền đến vậy, từ chối thì có vẻ tôi ngu ngốc quá. Anh hiểu mà.”
Lận Minh Húc khẽ cau mày.
Giám đốc Trương ở bên kia đang thúc giục, Ngô Hữu Triết ra hiệu bảo cậu mau qua đó, không kịp nói thêm nữa, Thư Vưu vội nói: “Cứ như vậy nhé tôi cúp máy đây!”
Chỉ một ly!
Một ly chắc không có chuyện gì xảy ra đâu.
Quả nhiên sau khi uống một ly, Thư Vưu chỉ hơi say.
Cậu vẫn giữ được chút tỉnh táo, vẫn có thể nhắc nhở Ngô Hữu Triết: “Tôi không thể uống nữa đâu.”
Ngay sau đó, cậu mơ mơ màng màng, hình như cậu nhìn thấy Lận Minh Húc: “Ơ? Tại sao bạn trai của tôi lại ở đây vậy?”
Lận Minh Húc, người đến đây bằng taxi nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm.
Anh không ngờ Thư Vưu đã bắt đầu say rồi.
Nếu như người này về nhà, người bị ảnh hưởng giày vò cả đêm vẫn là chính anh thôi.
… Cho nên Lận Minh Húc cho rằng, anh cần phải đến đón cậu về nhà.
Về phần chuyện đưa Thư Vưu đến nhà Ngô Hữu Triết ở một đêm, anh dứt khoát bác bỏ luôn.
Ngô Hữu Triết đứng bên cạnh đến thở cũng không dám thở mạnh.
Anh ta không ngờ là tửu lượng của Thư Vưu lại tệ như vậy, càng không ngờ tới Lận Minh Húc sẽ đến đấy.
Cũng không biết tại sao, mỗi lần anh ta nhìn thấy Lận Minh Húc thì đều cảm giác người này rất giống sếp của sếp của anh ta, khí thế kinh người, anh ta chỉ dám nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng lôi Thư Vưu tới giao cho đối phương.
“Xin lỗi xin lỗi…” Ngô Hữu Triết thề thốt đảm bảo: “Lần sau tôi sẽ nhớ kỹ, quyết không để Thư Vưu chạm vào một giọt rượu nào hết!”
Lận Minh Húc hít một hơi thật sâu: “Thư Vưu.”
Thư Vưu ngơ ngác nhìn về phía anh: “Lận Minh Húc?”
“… Là tôi.”
Người đàn ông vươn tay đỡ lấy cậu, người cậu thuận theo tự nhiên đè phần lớn trọng lượng cơ thể lên người anh, nặng trĩu, mang theo hơi thở ấm áp. Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu lắc lư, phấp phới trong gió đêm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thấy Lận Minh Húc đến, Ngô Hữu Triết đề nghị đưa họ về nhà, vì vậy anh ta đi ra trước để gọi xe. Lận Minh Húc vác theo Thư Vưu ra ngoài, nhưng vừa bước vào thang máy thì bất ngờ bị một người đụng phải.
Người này tuổi còn trẻ, quần áo xa hoa, nhưng giữa hàng lông mày ẩn chứa chút vẻ lưu manh, nhìn lướt qua đã thấy đây không phải là người tốt.
Quả nhiên, đối phương đứng trong thang máy, quay đầu nhìn bọn họ, giả bộ ngạc nhiên nói: “Úi chà, ai đây nhỉ?”
Không đợi người đối diện đáp lại, vẻ mặt gã ta hết sức châm biếm nói: “Đây không phải là… Lận Minh Húc tên tuổi lẫy lừng, đại thiếu gia của nhà họ Lận sao?”
Thư Vưu vẫn đang thắc mắc tại sao Lận Minh Húc lại ở đây, nghe đến đây thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên vui vẻ hớn hở giơ tay vẫy vẫy kêu: “Ơ? Sao anh lại ở đây?”
Người đối diện:???
Gã ta híp mắt đánh giá Thư Vưu, thấy không quen không biết, lại thấy trạng thái thân mật đến gần như quấn quýt giữa cậu và Lận Minh Húc, gã ta lập tức nảy sinh một kế, mỉm cười nói: “Cậu biết tôi hả?”
“Không biết.”
Thư Vưu thành thật lắc đầu, chỉ chỉ về phía sau gã ta: “Tôi đang chào hỏi người khác mà, anh đừng có tùy tiện ngắt lời tôi.”
Thang máy này trừ ba người họ ra đâu có người khác.
Thanh niên kia sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn liếc qua, nhưng không thấy gì, gã ta nháy mắt thừ người ra: “Cậu cậu cậu… Cậu đang nói gì thế?”
“Tôi có nói gì đâu.”
Thư Vưu vẫn bày vẻ mặt chân thành tha thiết cộng thêm ngây thơ, nắm lấy cánh tay của Lận Minh Húc, còn ngẩng đầu làm như nghi ngờ nói: “Sao vậy? Một người to đùng như vậy mà anh ta không nhìn thấy sao?”
Thái dương Lận Minh Húc đập thình thịch… anh cũng không nhìn thấy.
Nhưng điều đó chẳng ngăn được việc anh biết Thư Vưu đang say rượu.
Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt người đối diện, rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Anh có chút ấn tượng về người này, chỉ là một tên tiểu nhân giậu đổ bìm leo thôi, không cần thiết phải đôi co với gã ta làm gì.
Nhưng Thư Vưu vẫn cười khúc khích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phái sau lưng thanh niên kia, miệng lẩm bẩm: “Anh đừng đi mà…”
“Xoẹt” một tiếng, đèn thang máy chợt lập lòe, chập chờn như cảnh trong phim ma.
Thanh niên kia:!!!
Sắc mặt gã ta trắng bệch, lắp bắp nói: “Đừng dọa tôi, tôi không tin mấy chuyện mê tín phong kiến này đâu!”
“Đúng vậy.”
Thư Vưu lập tức nói: “Anh không được mê tín phong kiến.”
“Hàng xóm trước đây của tôi cũng mê tín phong kiến, sau đó…”
Thanh niên kia nuốt nước miếng: “Sau, sau đó làm sao?”
Vẻ mặt Thư Vưu đầy muộn phiền, thở dài: “Sau đó, bà xã của anh ta bỏ trốn với hòa thượng.”
Thanh niên kia nghẹn họng.
Trong phút chốc, thế mà gã ta không biết phải nói gì.
Nhưng bên cạnh còn có một Lận Minh Húc.
Gã thanh niên nhanh chóng đổi hướng họng súng, cười chế giễu: “Lận Minh Húc, nghe nói anh chạy khắp nơi tìm nhà đầu tư hả?”
“Tiếc là, giờ anh đâu còn là đại thiếu gia nhà họ Lận nữa, sẽ chẳng ai để ý tới anh nữa đâu.”
Gã ta kiêu căng ngạo mạn, đắc ý dạt dào nói: “Giờ anh muốn nói với tôi một câu anh sai rồi không, tôi sẽ quăng chút tiền tiêu vặt cho anh, coi như tôi tống cổ một gã ăn xin vậy, thế nào?”
Ánh mắt Lận Minh Húc trầm xuống. Cùng lúc đó, Thư Vưu bỗng nghiêng sát người về phía anh, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Ánh mắt chàng trai mơ màng trong men say, nghe thấy người đối diện nói thế, cậu bỗng kích động phản bác: “Anh nói dối!”
Thanh niên kia: …?
Chỉ thấy Thư Vưu gần như kề sát vào người Lận Minh Húc, gương mặt cậu ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Bạn trai tôi sao thể sai được.”