Minh Diệu vừa vào cửa liền ngửi được hương thơm thức ăn tràn vào trong mũi.
- Đã về rồi sao, rửa tay chuẩn bị ăn cơm, hôm nay có rất nhiều đồ ăn ngon nha!
Diệp Tiểu Manh từ trong phòng bếp nhô đầu ra hô to.
Minh Diệu có chút kỳ quái, chẳng lẽ cô gái nhỏ này đã đổi tính rồi sao? Bình thường muốn nàng làm chút thức ăn ngon nàng đều từ chối, lần này vì sao lại chủ động như vậy!
Minh Diệu thò đầu vào phòng bếp, quả thật thấy Diệp Tiểu Manh đã làm xong vài món ăn, bên trong còn có thịt gà mà Minh Diệu thích.
- Có phải đã làm chuyện xấu gì hay không? Lần trước khi cô tích cực nấu cơm cho tôi lúc cô mười bốn tuổi, cô đã lén xem phim kinh dị khiến cho buổi tối quá sợ đến đái dầm, lần này cô đã làm chuyện xấu gì nữa?
- Cút ngay đi!
Minh Diệu lại phun ra chuyện xấu lần trước Diệp Tiểu Manh đã làm khiến cho nàng có chút thẹn quá thành giận, quơ chiếc muỗng lớn đuổi Minh Diệu ra khỏi phòng bếp.
Minh Diệu cởi áo khoác ngoài, đi vào phòng khách, liền nhìn thấy trên sô pha có một cô bé đang ngồi, hắn liền cảm thấy thật nhức đầu. Từ lần trước trách móc a Trạch một trận trong bệnh viện, Minh Diệu cũng có chút hối hận, mặc dù hắn cảm thấy lúc ấy mình nói chuyện cũng không hề sai, nhưng bản thân hắn cũng cảm thấy mình nói chuyện có chút trắng trợn, huống chi cô bé này cũng đã tận lực đi ngăn cản con quái vật kia, hơn nữa căn cứ cách giải thích của Diệp Tiểu Manh, cho dù nàng không đi quản quái vật kia, thì con quái vật vẫn sẽ gây ra đại họa.
Kể từ sau lần đó, hai người không còn gặp mặt, lần này gặp lại, Minh Diệu có chút lúng túng.
A Trạch cũng không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn Minh Diệu đi vào phòng khách, trong ánh mắt mang theo một tia địch ý.
- A, cô tới rồi sao, hoan nghênh!
Minh Diệu kiên trì bắt chuyện.
- Hừ!
A Trạch cười lạnh một tiếng:
- Cắt đầu tóc xong còn có chút nhân dạng rồi!
Minh Diệu cười cười, không nói gì, hắn biết rõ phụ nữ đều là động vật thích mang thù, đối với thái độ của a Trạch hắn tự nhiên sẽ không đi để ý.
- Ăn cơm đi, ăn cơm đi!
Diệp Tiểu Manh bưng thức ăn thịnh soạn đặt lên bàn ăn, hương thơm không khỏi làm Minh Diệu phát thèm.
Ba người ngồi trên bàn ăn, cũng không nói chuyện. Trong lòng Diệp Tiểu Manh có chút thấp thỏm, muốn đánh vỡ cục diện bế tắc này, nhưng không biết nên nói gì mới tốt. Trong lòng a Trạch vẫn còn chút oán khí đối với Minh Diệu, tự nhiên sẽ không nói chuyện với hắn. Mà Minh Diệu chỉ lo đem những miếng thịt màu mỡ nhét vào trong miệng, tự nhiên chẳng quan tâm nói chuyện.
- Ăn ngon, no rồi!
Minh Diệu vuốt vùng bụng no căng của mình đánh ợ một tiếng:
- Thật lâu không được ăn món cơm tối thịnh soạn như vậy rồi!
- Gần đây chú tra vụ án không phải bị mất hết đầu mối sao, a Trạch nói có thể giúp được một chút.
Minh Diệu sửng sốt:
- Hỗ trợ? Hỗ trợ cái gì?
- Chuyện này…
Diệp Tiểu Manh có chút ấp a ấp úng:
- Tôi đưa những tư liệu kia giao cho a Trạch xem, a Trạch nói bên trong có người nàng biết.
- Cô…làm sao cô có thể…
Minh Diệu kinh hãi:
- Loại vật này ai bảo cô cho cô ta nhìn?
Diệp Tiểu Manh le lưỡi:
- Tôi đi rửa chén, hai người tiếp tục hàn huyên đi!
Nàng bưng chén đũa trốn vào phòng bếp.
- Là tôi nói nàng cho tôi xem.
A Trạch mở miệng nói:
- Là tôi kiên trì, không cần trách nàng.
Minh Diệu bưng kín cái trán, có chút nhức đầu:
- Cô không phải lại muốn…
- Phải!
A Trạch hết sức khẳng định gật đầu:
- Tôi muốn gia nhập điều tra!
- Không thể nào!
Minh Diệu như đinh chém sắt cự tuyệt đề nghị của a Trạch:
- Chuyện này không phải sự kiện linh dị đơn thuần, bên trong dính dấp những nhân vật cùng tình huống rắc rối phức tạp, tôi không thể nào đều liên lụy vào. Nếu như không phải do một chút nguyên nhân đặc thù, tôi cũng không muốn lẫn vào trong chuyện này.
Minh Diệu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nếu không phải do Từ Mẫn kiên trì, hắn thật không muốn đụng phải vụ án khó giải quyết như vậy.
- Tôi có hứng thú, chỉ cần là chuyện tôi cảm thấy hứng thú thì nhất định phải biết rõ ràng, nếu không tôi không ngủ được.
A Trạch không để ý tới Minh Diệu cự tuyệt, tiếp tục nói:
- Mặc dù lực lượng của tôi chưa đủ, nhưng đầu óc của tôi có thể bổ túc, lúc đầu so với người chỉ biết cậy mạnh, tỷ như thám tử tư chỉ có chút năng lực mạnh hơn người khác một chút đã có thể tùy ý đi dạy dỗ người khác.
- Phụ nữ quả thật là động vật vừa cố chấp lại hẹp hòi.
Minh Diệu nhỏ giọng lầm bầm một câu, nói tiếp:
- Nếu như là chuyện khác, tôi có thể đáp ứng cô, nhưng chuyện này có chút nguy hiểm.
- Chuyện gì không có nguy hiểm, cho dù tôi đi trên đường cũng có thể bị xe đột nhiên xuất hiện đụng vào, tôi không sợ nguy hiểm.
A Trạch vẫn dùng giọng nói lạnh lùng:
- Tôi đã đọc qua những tư liệu kia, biết chuyện này rất nguy hiểm, cho nên mới phải yêu cầu cùng anh điều tra, xem như là làm trợ thủ của anh đi, nếu không tôi cũng có thể tự mình đi điều tra, huống chi tôi biết bây giờ anh đang bị mất hết đầu mối, mà tôi lại có cách tìm ra đầu mối đó.
- Phương pháp? Phương pháp gì?
Minh Diệu sửng sốt.
- Người thanh niên này tôi biết có thể tìm được hắn ở đâu.
A Trạch lấy ra một tấm hình, chính là tấm hình mà Từ Mẫn nhìn cảm thấy quen mắt nhưng không nhớ nổi đã gặp nhau ở nơi nào.
- Ở đâu có thể tìm được hắn?
Minh Diệu đứng lên, không nghĩ tới cuộc điều tra lâm vào cục diện bế tắc lại có chuyển cơ trên một người ngoài cuộc không nghĩ tới, điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc.
- Tôi muốn gia nhập điều tra.
Khóe miệng a Trạch nở nụ cười, theo Minh Diệu xem ra, nụ cười này thật giống nụ cười của tiểu ác ma.
- Không thể nào!
Minh Diệu bình tĩnh lại, ngồi trên ghế thở dài một hơi:
- Vụ án này dính dấp tới người cùng tổ chức nhiều lắm, ngay cả tôi cũng không có mười phần nắm chắc. Hơn nữa…
Minh Diệu dừng một chút:
- Đối với cô mà nói, vụ án này quá tầm tay, tôi thậm chí cũng không thể bảo đảm an toàn của cô.
- Tôi có thể tự mình đi điều tra, như vậy càng thêm nguy hiểm, hơn nữa anh cũng không có được đầu mối mới.
Giọng nói của a Trạch như gây sự.
- Khoan khoan, hãy nghe tôi nói hết.
Minh Diệu cắt đứt lời a Trạch:
- Chúng ta làm giao dịch thế nào?
- Giao dịch? Giao dịch gì?
- Cô nói cho tôi biết ở nơi nào có thể tìm được người đàn ông này, tôi lấy một ít đồ vật mà cô hứng thú dùng làm trao đổi.
Minh Diệu suy nghĩ một chút nói.
- Không nên lại bán cái nút đi, tôi đã lộ ra bài của tôi, tới phiên anh.
A Trạch rất bất mãn đối với vẻ ấp úng của Minh Diệu, lòng hiếu kỳ tràn đầy làm cho nàng có chút không kiềm nén được.
- Một chút phương pháp tu luyện linh lực thế nào?
Minh Diệu suy nghĩ một chút, những đồ này có thể dễ dàng lấy được từ chỗ Lê bàn tử, đối với hắn mà nói, những đồ này chỉ bất quá xem như vật yếu, phương pháp tu luyện linh lực của gia tộc hắn truyền ra ưu tú hơn. Mặc dù đã bị đuổi ra khỏi gia tộc không thể tiếp tục tu luyện pháp thuật gia truyền, nhưng loại vật này từ khi còn nhỏ cũng đã chảy xuôi trong xương hắn mất rồi, đã không còn cần tiếp tục tu luyện. Bây giờ hắn thiếu hụt không phải là phương pháp tu luyện linh lực, bây giờ hắn thiếu hụt chỉ là nơi tồn trữ linh lực. Mà có thể từ chỗ Lê bàn tử lấy được chút ít phương pháp, đối với những thành viên gia tộc danh môn như hắn mà nói chỉ là chút việc nhỏ tiểu học mà thôi, mặc dù không cao minh, nhưng có thể qua mặt được chút người thường.
- Bây giờ cô thiếu hụt chính là trụ cột.
Minh Diệu nói:
- Chỉ sau khi đánh tốt trụ cột, cô mới có tư cách đi tìm kiếm những đồ vật không thuộc về nhân gian giới.
A Trạch trầm mặc một hồi, Minh Diệu cho ra điều kiện thật đúng là mê người, điều này là điều hiện tại nàng đang thiếu thốn. Nếu như nàng có được lực lượng, liền không cần dựa vào người khác đi tìm kiếm sự kiện linh dị đích thực, điều này làm a Trạch thật sự động tâm.
- Được rồi! Nhưng tôi còn một điều kiện.
A Trạch suy nghĩ một lúc, gật đầu:
- Tôi còn muốn biết chân tướng cuối cùng của việc này, toàn bộ quá trình cùng chân tướng đã trải qua.
- Có thể!
Minh Diệu gật đầu, đồng thời trong lòng hắn bổ sung một câu:
- Nói với cô đương nhiên là cả quá trình đã bị cắt giảm thôi!
Nhìn thấy Minh Diệu đồng ý, a Trạch chỉ vào người đàn ông trong hình bắt đầu nói:
- Ngay ngã tư đường dành riêng cho người đi bộ, quẹo trái sẽ gặp một quán bar nhỏ, người đàn ông này mỗi tuần đều ở trong đó suốt bốn năm ngày.
- Hắn là ông chủ quán rượu này sao?
Minh Diệu hỏi, ba người chết khác nếu không phải minh tinh thì là phú thương, kém cỏi nhất cũng là quan viên cao cấp, Minh Diệu cảm thấy dù là địa vị ông chủ quán rượu cũng tựa hồ có chút thấp.
A Trạch lắc đầu:
- Ca sĩ quầy rượu, tự đàn tự hát, dựa vào tiền lương mà sống, tựa hồ có chút nghèo túng.
- Ca sĩ hát rong?
Đáp án này nằm ngoài ý nghĩ của Minh Diệu. Nếu như người đàn ông này có liên quan tới vụ án, như vậy hẳn phải trải qua cuộc sống không tệ, lúc đầu ba người đã chết đều là người có tiền có quyền, hơn nữa còn nổi danh, mà ca sĩ nghèo túng tựa hồ không liên hệ gì với mấy người này.
- Đúng vậy, là một ca sĩ hát rong nghèo túng.
A Trạch gật đầu:
- Lúc tôi còn ở trung học đệ nhị cấp, một lần vô tình cùng bạn đi ngang quán rượu, nghe được tiếng ca của người đàn ông này. Vô luận là giọng hát hay đàn ghi ta, đều có thể xem là rất tốt, hơn nữa hắn biểu diễn chính ca khúc mà mình sáng tác, rất đánh động lòng người, nhưng không biết tại sao hắn lại uốn mình bên trong quán rượu nho nhỏ kia.
- Học sinh trung học đệ nhị cấp đi uống rượu sao?
Vẻ mặt Minh Diệu không chút tin tưởng nhìn a Trạch:
- Khi đó cô đã trưởng thành chưa vậy?
- Không sao cả, chỉ cần là tôi nguyện ý, không có chuyện gì mà không thể làm.
Đối với câu nghi vấn của Minh Diệu, a Trạch chỉ xem thường.
- Chuyện tôi biết cũng đã cho anh biết rồi, chuyện anh đáp ứng đưa đồ vật cho tôi thì lúc nào đưa?
- Hôm khác, hôm khác đi.
Minh Diệu cũng không muốn đi tìm Lê bàn tử vào buổi tối, đã tối đen còn bất chợt có quỷ hỏa nhảy ra, quả thật chẳng khác gì là bách quỷ dạ hành, ai biết có thể ngẩng đầu liền nhìn thấy những gì không nên thấy hay không.
- Tôi sẽ để Tiểu Manh đem đồ vật giao cho cô.
- Còn có chân tướng đích thực của vụ án!
Lòng hiếu kỳ của a Trạch đối với sự kiện linh dị không thua gì khát vọng của người bị đói trước thực vật ngon lành.
Di động của Minh Diệu vang lên, nhìn dãy số biểu hiện, là Từ Mẫn gọi tới.
- Biết rồi, biết rồi!
Vừa trả lời a Trạch cho có lệ, Minh Diệu vừa đón lấy điện thoại.