Đẩy cửa phòng ngủ, An Thanh liền nhìn thấy a Trạch đang nằm trên giường xem quyển sách cổ của mình.
- Nè nè, a Trạch, quyển sách kia rốt cục có thứ gì đẹp mắt vậy?
An Thanh đối với việc a Trạch luôn luôn cầm quyển sách cổ xem mãi không buông vô cùng khó hiểu.
A Trạch cũng không ngẩng đầu, chỉ phất nhẹ tay ý bảo An Thanh tránh ra.
- Khối băng chết, sớm muộn gì cũng lạnh chết cô luôn!
An Thanh nhìn a Trạch làm mặt quỷ.
Bởi vì bên trong thân thể có linh lực, a Trạch đã rất nhanh khôi phục sự khỏe mạnh, chỉ khoảng hai ba ngày đã có thể xuống giường bước đi, tốc độ khôi phục này làm bác sĩ cùng y tá phải trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù bác sĩ yêu cầu nàng ở lại bệnh viện thêm để quan sát kỹ tình huống một chút, nhưng a Trạch vẫn kiên trì đòi về, thật sự không còn cách nào khác hơn bệnh viện đành phải làm thủ tục xuất viện cho nàng.
Mấy nữ sinh cùng sống chung trong một phòng ngủ một thời gian, đối với vẻ lạnh lùng của a Trạch trên căn bản đều đã thành thói quen. Ngoại trừ nàng thỉnh thoảng còn cười nói với Diệp Tiểu Manh, đối với ai cũng dùng chung một vẻ mặt lạnh nhạt. Vì thế An Thanh cũng đã không còn quan tâm tới thái độ này của nàng.
Thấy a Trạch không để ý tới nàng, An Thanh lại tiến tới quấy rối Bạch Huyên đang ghi chép gì đó bên bàn.
- Huyên tỷ, Huyên tỷ, nghe nói mọi người định mở một hoạt động đi cúng tế Vương Minh Vĩ phải không?
An Thanh tiến tới trước mặt Bạch Huyên nói.
- Đúng vậy!
Bạch Huyên thở dài:
- Hiện nay hội trưởng hội sinh viên là fans hâm mộ trung thành của hắn, hơn nữa bên trong hội sinh viên cũng có không ít người mê ca nhạc cùng điện ảnh của hắn, cho nên bọn họ muốn mở một hoạt động kỷ niệm về Vương Minh Vĩ.
- Vậy tôi có thể tham gia không?
Vẻ mặt An Thanh mong đợi.
- Được chứ, nếu cô thích tôi sẽ giúp cô ghi danh.
Bạch Huyên nhìn An Thanh, đối với nàng mà nói thật sự không thể hiểu nổi ý nghĩ của những người luôn điên cuồng truy đuổi minh tinh như vậy.
- Hì hì, thật tốt quá, tôi nghe nói có không ít người muốn tham gia, có thật nhiều người cũng không được báo danh, đa tạ Huyên tỷ, quả nhiên ở trong nước đi cửa sau mới là vương đạo.
An Thanh thân mật hôn lên mặt Bạch Huyên một cái:
- Cô có đi không? Vừa lúc phụng bồi tôi.
Bạch Huyên gật đầu:
- Tôi phải đi, dù sao tôi cũng phải làm nhiệm vụ nhân viên tổ chức.
Là một người mê làm quan siêu cấp, dù đối với minh tinh điện ảnh không hề có hứng thú, nhưng Bạch Huyên cũng không thể buông tha cơ hội biểu hiện năng lực tổ chức chỉ huy của mình.
- Hay là báo danh thêm vài người, bốn người trong phòng ngủ chúng ta cùng đi đi.
An Thanh được voi đòi tiên:
- Vừa lúc cơ hội khó được, có thể sử dụng quan hệ ngu sao mà không dùng.
Nàng quay đầu lại nhìn a Trạch đang xem sách hỏi:
- Tiểu băng băng tính luôn cho cô một chỗ nhé?
A Trạch ngẩng đầu nhìn nàng, lại cúi đầu tiếp tục xem sách, chỉ từ khóe môi nhẹ nhàng nhảy ra ba chữ:
- Không có hứng thú!
- Đi đâu vậy, sao phải đi?
Diệp Tiểu Manh rửa mặt xong đẩy cửa đi vào, không nghe được lời đề nghị vừa rồi của An Thanh mở miệng hỏi.
- A, Tiểu Manh, Tiểu Manh!
An Thanh đã chạy tới ôm lấy Diệp Tiểu Manh, cũng không để ý tới việc nàng đang bất đắc dĩ giãy dụa:
- Cô đi với tôi đi, ngày hôm đó Bạch Huyên tỷ nhất định vô cùng bề bộn công việc chẳng quan tâm tôi, một mình tôi đi nhất định rất nhàm chán.
- Buông tôi xuống, cô buông tôi xuống trước đã.
Diệp Tiểu Manh thật vất vả mới tránh được vòng ôm của An Thanh:
- Nói rõ trước đi, đi đâu vậy?
Từ sau sự kiện xảy ra tại ký túc xá cũ lần trước, Diệp Tiểu Manh đã được giáo huấn, trước khi làm chuyện gì cũng phải hỏi kỹ trước, nếu không nhất định sẽ bị lừa gạt.
- Không nên nghe nàng!
A Trạch mở miệng nói:
- Nàng nghĩ lừa cô đi túc trực linh cữu cho người chết mà cô không quen biết.
- Wow!
Diệp Tiểu Manh nghe xong sợ hết hồn, đầu lắc như trống bỏi:
- Không đi, đánh chết cũng không đi!
- Ai nha, a Trạch hù dọa cô thôi.
An Thanh trừng a Trạch:
- Huyên tỷ bọn họ tổ chức một hoạt động kỷ niệm cho Vương Minh Vĩ, rất nhiều người muốn tham gia ghi danh còn không được đây. Vừa lúc Huyên tỷ chịu trách nhiệm tổ chức việc này, cửa sau như vậy không đi sẽ lãng phí.
- Vương Minh Vĩ?
Diệp Tiểu Manh ngẩn người:
- Tên thật quen thuộc a, là sinh viên trường học chúng ta sao?
Vừa dứt lời, An Thanh há hốc miệng nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Manh, giống như đang nhìn thấy một quái vật, Bạch Huyên cũng buông cây bút trong tay xuống, quay đầu lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Tiểu Manh, ngay cả a Trạch cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn nàng.
- Sao…sao vậy…
Diệp Tiểu Manh bị nhìn có chút không biết làm sao.
An Thanh vây quanh Tiểu Manh đi một vòng, dùng ánh mắt hết sức khoa trương đánh giá Diệp Tiểu Manh, sau đó ngồi xổm người xuống, vươn ra ngón trỏ nhẹ nhàng thọt lên mặt nàng.
- Sao vậy chứ?
Diệp Tiểu Manh bị chỉnh có chút ngất.
- Cô không phải người ngoài hành tinh đi, Vương Minh Vĩ, Vương Minh Vĩ mà cô cũng không nhận ra?
An Thanh khoa trương kêu to lên.
- Danh tự này có nghe qua, nhưng ấn tượng không sâu…
Diệp Tiểu Manh suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không nhớ được An Thanh đang nói tới ai.
- A Trạch, cô nói đi!
An Thanh quay đầu lại chỉ a Trạch nói.
- Vương Minh Vĩ, nam, 26 tuổi, 21 tuổi bắt đầu ra đời, hoạt động trong lĩnh vực điện ảnh truyền hình âm nhạc, đã lần thứ tư lấy được danh hiểu nam ca sĩ được hoan nghênh nhất Châu Á, lần thứ sáu lấy được danh hiệu nam diễn viên chính được hoan nghênh nhất Châu Á, từng biểu diễn trong…
A Trạch nói ra một loạt những bộ phim điện ảnh truyền hình mà Vương Minh Vĩ đã tham gia.
- Nga…
Diệp Tiểu Manh chợt hiểu ra:
- Là nam diễn viên mới chết hôm trước được nhắc tới đó à!
- Làm ơn đi, ngay cả a Trạch là nhân vật không nhiễm chút khói lửa nhân gian trong phòng ngủ chúng ta cũng biết được chuyện này, cô lại không biết Vương Minh Vĩ là ai sao?
Vẻ mặt An Thanh thật sự không tin tưởng:
- Cô quay về Hỏa Tinh của cô đi, nơi này không thích hợp cô đâu.
- Ô ô ô…
Diệp Tiểu Manh có chút ủy khuất:
- Tôi rất xem phim truyền hình điện ảnh, thời gian của tôi có hạn thôi.
- Thời gian có hạn?
An Thanh bắt đầu càng thêm cảm thấy Diệp Tiểu Manh chính là khách nhân đến từ ngoài hành tinh:
- Cô bất quá chỉ là sinh viên đại học bình thường mà thôi, thời gian rảnh thì nhiều, có chuyện gì mà nói là thời gian có hạn?
- Đương nhiên rồi!
Nói tới điều này, Diệp Tiểu Manh còn mang theo một bụng khổ sở:
- Tôi còn phải nấu cơm rửa chén, giặt quần áo, quét dọn phòng giúp Minh Diệu, còn phải sửa sang lại tài liệu, còn phải học tập, làm gì có nhiều thời gian rảnh để xem ti vi chứ.
- Chuyện này cũng không cần làm cả ngày luôn đi?
An Thanh vẫn còn có chút không giải thích được:
- Chúng tôi cũng biết cô muốn chiếu cố vị thám tử tư thúc thúc trong nhà cô, nhưng ngay cả vậy mà cô cũng không có thời gian xem ti vi sao?
- Thời gian còn lại đương nhiên là dùng để ngủ thôi!
Vẻ mặt Diệp Tiểu Manh như đương nhiên:
- Ngủ cùng ăn cơm là hai hưởng thụ tốt nhất trên thế
giới này á!
An Thanh ngẩn người, qua thật lâu mới từ khóe miệng nhảy ra một câu:
- Bộ cô làm như ngủ đông hay sao vậy…
Ngồi trên giường, Diệp Tiểu Manh tháo mái tóc buộc đuôi ngựa, đầu tóc càng ngày càng dài, nàng vẫn đang suy nghĩ có nên cắt ngắn một chút hay không, lại sợ Minh Diệu không thích tóc ngắn:
- Nhưng diễn viên đã chết kia không phải tên thật là Vương Hỉ sao?
Diệp Tiểu Manh mở miệng hỏi.
- Wow, cả chuyện này mà cô cũng biết.
Lời của Diệp Tiểu Manh làm An Thanh cả kinh:
- Tình báo này chỉ có siêu cấp người hâm mộ trung thành mới biết được, vậy mà cô còn làm ra bộ dạng như không biết gì.
- Đây là khi tôi sửa sang lại tài liệu cho Minh Diệu đã nhìn thấy.
Diệp Tiểu Manh giải thích:
- Thật giống như chú ấy đang điều tra chuyện liên quan tới người này.
- Minh Diệu đang điều tra sao?
Những lời này làm a Trạch chú ý, trong ấn tượng của nàng, chỉ cần là vụ án mà Minh Diệu tiếp xúc sẽ có liên hệ tới sự kiện linh dị, như vậy liền đưa tới hứng thú của nàng. Mặc dù ở trong bệnh viện Minh Diệu trách móc nàng một trận làm cho nàng thật bất mãn hắn, nhưng nhiệt tình đối với án kiện thần quái trong lòng nàng cũng không hề suy giảm chút nào, ngược lại càng gia tăng thêm mãnh liệt.
- Có thể cho tôi xem thử một chút không? Những tư liệu kia đó?
A Trạch nhỏ giọng hỏi Diệp Tiểu Manh.
- Như vậy không tốt đi!
Diệp Tiểu Manh có chút do dự, mặc dù là bạn thân thỉnh cầu, nhưng nàng rất sợ sẽ làm ảnh hưởng việc điều tra của Minh Diệu:
- Tôi sợ Minh Diệu sẽ không đồng ý.
- Len lén, len lén cho tôi xem một chút thôi!
A Trạch tiếp tục nhờ vả:
- Nhìn xem một chút mà thôi, cũng không định làm gì, tôi chỉ là vì có hứng thú đối với minh tinh này, nên muốn thu thập một chút tài liệu của hắn.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của a Trạch, Diệp Tiểu Manh thoáng do dự một chút, đây là lời thỉnh cầu của a Trạch, làm cho nàng thật khó khăn.
Diệp Tiểu Manh nghĩ một lát:
- Được rồi, ngày mai nghỉ, cô cùng tôi về nhà, tôi lấy cho cô xem.
- Thật tốt quá!
A Trạch đặt sách xuống, nằm vào trong chăn, trong lòng tràn đầy mong đợi.
…
Hai người đi về nhà Diệp Tiểu Manh, Minh Diệu cũng không ở nhà, hẳn đã đi ra ngoài điều tra vụ án. Diệp Tiểu Manh lấy ra một chồng tài liệu thật dày, rút một ít đưa cho a Trạch.
- Những thứ kia là gì?
Thấy trong tay Diệp Tiểu Manh còn cầm nhiều giấy tờ, a Trạch có chút ngạc nhiên.
- Tôi cũng không biết!
Diệp Tiểu Manh lật lật giấy tờ trong tay:
- Là một chút tài liệu về vài người không quen biết, lại đặt chung chỗ với minh tinh kia.
- Cho tôi nhìn xem luôn đi!
A Trạch phỏng đoán trong lòng, nếu đặt chung với tài liệu của Vương Minh Vĩ, nhất định là những án kiện có liên quan với nhau.
- Không được!
Diệp Tiểu Manh có chút làm khó:
- Mặc dù Minh Diệu không nói ra rõ ràng, nhưng từ trong điện thoại giữa chú ấy và người khác nói chuyện, tôi nghe được vụ án này tựa hồ thật không đơn giản, ngay cả cảnh sát cũng không quản được, tiến độ điều tra của chú ấy tựa hồ đang bị ngừng lại.
- Không cần khẩn trương, chỉ là xem qua một chút mà thôi.
A Trạch có chút xem thường, những vụ án này đối với cảnh sát bình thường mà nói vốn là không thể nhúng tay vào.
- Nói không chừng tôi còn có thể giúp được việc gì.
- Được rồi!
Diệp Tiểu Manh suy nghĩ một chút, đưa tài liệu đặt tới trước mặt a Trạch.
Kể từ sau vụ án ở ký túc xá cũ, Minh Diệu bắt đầu cho Diệp Tiểu Manh tiếp xúc một chút án kiện thần quái, loại chuyển biến này làm Diệp Tiểu Manh cũng khó hiểu. Mặc dù có những án kiện hoặc quỷ quái bình thường nhưng so sánh với cách làm trước kia của Minh Diệu là một trời một vực, trước kia ngay cả phim kinh dị Minh Diệu cũng không cho nàng xem.
A Trạch cẩn thận xem xấp hồ sơ thật dày trước mặt, trái tim đập càng lúc càng nhanh. Quả nhiên không ngoài dự đoán, vụ án của Vương Minh Vĩ chính là án kiện thần quái, mà không phải bệnh tim đột phát như truyền thông đã nói. Mà hồ sơ của một cô gái sau đó tình huống thi thể lại giống Vương Minh Vĩ như đúc, điều này làm dòng máu khát vọng sự kiện linh dị siêu cấp trong lòng a Trạch không ngừng sôi trào.
- Những người này là người nào?
Xem xong những tư liệu kia, a Trạch nhìn ba tấm hình, mở miệng hỏi.
- Minh Diệu đang tra chuyện này đó!
Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi:
- Có thể là người có liên quan đi, trong đó tìm được một người rồi, còn lại hai người này.
Diệp Tiểu Manh chỉ hình một cặp nam nữ trẻ tuổi khác:
- Nhưng không hề có đầu mối gì, Minh Diệu cũng đang gặp khó khăn trong chuyện này đây!
A Trạch nhìn hình người thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ.
- Chừng nào Minh Diệu trở lại? Tôi có chuyện trọng yếu muốn tìm chú ấy.