La Nhi , Mộ Nguyên ôm Vân La vào ngực, đau lòng nói, Nguyệt Nhi sẽ nhanh chóng trở lại, đến lúc đó cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi...
Nhưng mà... nhưng mà xa cách lâu như vậy mới gặp lại, còn chưa tới một tháng lại phải tách ra.
Vân La vô lực nằm trong lòng Mộ Nguyên, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy nước mắt.
Giờ khắc này, Mộ Nguyên cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ôm chặt thân thể nữ tử đang run rẩy trong ngực...
Thiên Hoàng phủ là một nơi rất thần bí ở Đông Đảo, nghe nói Thiên Hoàng phủ cho đến bây giờ cũng không có liên hệ gì với thế giới bên ngoài, không ai biết con đường đi vào Thiên Hoàng phủ.
Quan trọng hơn là, một khi đã vào Thiên Hoàng phủ thì sẽ rất khó rời đi, cho dù là cường giả cảnh giới vô thượng cũng không thể tìm thấy lối ra...
Điều khiến Mộ Như Nguyệt không ngờ tới là la bàn lại đưa bọn họ đến Thiên Hoàng phủ thần bí này...
Vô Trần, xem ra chúng ta và người Tử gia bị tách ra rồi.
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nhìn hai nam nhân một lớn một nhỏ bên cạnh.
Ra khỏi nơi này thì sẽ tìm được bọn họ thôi. Dạ Vô Trần cười tà mị, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, đôi mắt tím bình tĩnh nhu hòa nhìn nữ tử trong lòng, Bất quá, bây giờ chúng ta phải tìm được cánh cửa ngăn cách Thiên Hoàng phủ và thế giới bên ngoài.
Bức tường bao quanh Thiên Hoàng phủ cao cả trăm trượng, không thể thi triển khinh công hay dùng bí thuật, lại không có cánh cửa nào tồn tại, cho nên thành trì này hoàn toàn bị phong bế...
Ta có chút hiểu biết về Thiên Hoàng phủ , Dạ Vô Trần nói, Nghe nói, chỉ có Thành chủ Thiên Hoàng phủ mới biết đường ra khỏi đây...
Thành chủ Thiên Hoàng phủ?
Mộ Như Nguyệt cau chặt mày, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, không biết Thành chủ Thiên Hoàng phủ là người thế nào...
Xoát!
Đúng lúc này, vô số người cầm vũ khí từ bốn phương tám hướng xông ra, vây quanh đám người Mộ Như Nguyệt...
Người tới, bắt ba người này lại cho ta!
Nam nhân trung niên dẫn đầu quát lớn, trong mắt hiện lên sát khí.
Nguyệt Nhi, không ngờ bất kể chúng ta đi đến đâu cũng sẽ gặp một chút chuyện phiền toái. Dạ Vô Trần cười tà mị, lộ ra hàn khí lạnh băng.
Ta chỉ muốn biết, lần đầu chúng ta đến nơi này, lại có ai muốn gây sự với chúng ta? Mộ Như Nguyệt nhún nhún vai, cười như không cười hỏi.
Tuy ta cũng muốn biết là ai muốn đối phó chúng ta, nhưng cũng không có sở thích bị người ta bắt cóc. Ánh mắt Dạ Vô Trần quét về phía đám người xung quanh, nở nụ cười lạnh thấu xương, tựa như một thanh hàn kiếm sắc bén bắn về phía mọi người.
Các ngươi thật to gan! nam nhân trung niên biến sắc, Chúng ta là người Thiên Hoàng phủ, phụng mệnh đại sư đến bắt các ngươi, ta khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta, miễn cho phải chịu khổ!
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, cười lạnh nói: Đại sư mà các ngươi nói, không biết là người phương nào?
Hừ! nam nhân trung niên hừ lạnh, Ngươi còn chưa đủ tư cách biết đại danh của đại sư!
Nguyệt Nhi , Dạ Vô Trần nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa: Những người này, cứ giao cho vi phu xử lý.
Mộ Như Nguyệt nao nao, gật gật đầu rồi lui về sau mấy bước...