Nguyệt Nhi , Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, đôi mắt tà khí sáng ngời, Đối với ta mà nói, mỗi đêm bên nàng đều là đêm tân hôn...
Mộ Như Nguyệt đỏ mặt, hung tợn trừng mắt Dạ Vô Trần: Trước mặt mọi người ngươi có thể đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy không?
Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, mỗi lần chúng ta đoàn tụ không bao lâu lại phải chia lìa, cho nên mỗi đêm bên nhau đều là đêm tân hôn.
Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra.
Dạ Vô Trần nói cũng đúng, nàng và hắn quen nhau mười mấy năm, thời gian bên nhau còn không dài bằng thời gian chia lìa, hình như mỗi lần gặp lại nhau, không bao lâu sau liền phải tách ra...
Mọi chuyện sẽ nhanh kết thúc thôi, đến lúc đó chúng ta có thể tìm một nơi ẩn cư, không bao giờ xa nhau nữa. Mộ Như Nguyệt ngước mắt lên, ánh mắt kiên định.
Chủ ý này không tệ , Nhan Nhược Khê vỗ đùi, cười to nói, Ta cũng chán ghét những ngày tháng chiến đấu không ngừng thế này rồi, Nguyệt Nhi, Vô Trần, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta liền biến mất khỏi đại lục này, ẩn cư ở một nơi không có ai biết đến...
Dạ Vô Trần cười cười, cũng không nói thêm gì, nhưng hắn biết, ngày đó không còn xa nữa...
(Mô phật, mấy trăm chap nữa mà nói không còn xa:((( Ad cũng mong ngày đó đến nhanh nhanh cho khỏe ^^~)
Ông ngoại, bà ngoại, các ngươi thật sự sẽ không đi cùng chúng ta sao? Dạ Tư Hoàng chớp chớp đôi mắt to tròn sáng ngời, nghi hoặc hỏi.
Hiện tại Tiểu Bạch đã đến rồi, cũng đến lúc bọn họ nên rời khỏi đây...
Hoàng Nhi , Mộ Như Nguyệt sờ sờ đầu Dạ Tư Hoàng, nhàn nhạt nói, Bây giờ để bọn họ đến đó thì quá nguy hiểm, chờ sau khi chúng ta xử lý hết mọ chuyện xong rồi quay lại đón bọn họ, yên tâm đi, không bao lâu nữa cả nhà chúng ta sẽ được đoàn tụ...
Dạ Tư Hoàng khẽ gật đầu, đáng tiếc hiện tại hắn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực, cho nên không thể triệu hồi ma long ra được, nếu không thì đã không cần băn khoăn tên Bắc Quân kia. Đi thôi. Mộ Như Nguyệt nhìn về phía Vân La và Mộ Nguyên, rồi quay đầu nhìn Dạ Vô Trần: Chúng ta cũng nên rời đi rồi.
Được! Dạ Vô Trần gật đầu, nắm chặt tay nàng.
Trong sân Mộ gia, mọi người tề tựu đông đủ, biết đám người Mộ Như Nguyệt sắp rời đi, tất cả người Mộ gia đều đến tiễn bọn họ...
Vô Trần, Hoàng Nhi! Mộ Như Nguyệt nhìn hai người bên cạnh, thần sắc nghiêm túc hỏi: Các ngươi chuẩn bị tốt chưa?
Chúng ta bắt đầu đi.
Dạ Vô Trần cười khẽ, gật đầu nói: Nguyệt Nhi, yên tâm đi, bất luận xảy ra chuyện gì đều có ta bên cạnh nàng...
Nhìn nụ cười của nam nhân, trong lòng Mộ Như Nguyệt thả lỏng, nhìn mọi người một lượt, sau đó đặt tay lên la bàn...
Trong nháy mắt, không trung giống như bị xé toạc ra một khe hở lớn, giữa khe hở đó có thể nhìn thấy một nền kiến trúc rất giống Trung Hoa cổ đại, còn có những người mặc cổ trang đang đi lại trên đường cái...
Không gian cổ kính kia làm mọi người ngẩn ra, đó chính là thế giới tồn tại song song với Trung Hoa sao?
Nguyệt Nhi!
Trái tim Vân La run lên, nhịn không được nhào về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng thời điểm nàng sắp chạm vào Mộ Như Nguyệt thì những thân ảnh kia liền biến mất, chỉ còn lại khoảng sân trống cùng lá cây chậm rãi bay xuống, tựa như bọn họ chưa bao giờ xuất hiện vậy...
Nhìn khoảng sân trống rỗng, Vân La rốt cuộc nhịn không được òa khóc.