Tiêu Vũ, nếu sư phụ đã đáp ứng ngươi thì tất nhiên sẽ làm được, bốn người này, ta sẽ trục xuất từng người một ra khỏi học viện, đặc biệt là Mộ Như Nguyệt hại ngươi ra nông nỗi này, ta sẽ khiến nàng chết không tử tế...
Tiêu Vũ nhẹ nhấp môi, cũng không nói thêm gì, nhưng trong mắt lại bắt đầu lộ ra hàn ý...
Nàng dường như đã nhìn thấy bộ dáng thê thảm tuyệt vọng của mấy nữ nhân đó...
Tuy nói rút thăm là bỏ tất cả những mảnh giấy ghi tên đệ tử vào trong một cái hộp nhưng với thực lực của Chu Mẫn, hoàn toàn không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được trên giấy viết tên ai...
Nàng lấy từ trong cái hộp màu đỏ ra hai mảnh giấy, nhìn lướt qua, mặt không biểu tình nói: Người đầu tiên, Mộ Như Nguyệt, đối chiến Sở Cuồng!
Sở Cuồng?
Cái tên này vừa vang lên, mọi người khiếp sợ không nói nên lời.
Vận khí nữ nhân này cũng tốt quá, vừa rút liền trúng chiến đao Sở Cuồng.
Phải biết rằng Sở Cuồng được xem là người cuồng chiến đấu nhất trong học viện!
Từ bốn năm trước, sau khi hắn tiến vào học viện, rất nhiều sư huynh sư tỷ đã từng bị hắn khiêu chiến, cho nên mọi người mới gọi hắn là người cuồng chiến.
Mà thực lực của hắn hiện tại là đỉnh thần vương!
Đỉnh thần vương là khái niệm gì? Trong số đệ tử của học viện cũng coi như là nhân vật cầm cờ đi trước! Hơn nữa còn đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng của học viện!
Nói cách khác, trong một vạn đệ tử học viện Thần, người có thể đánh bại Sở Cuồng, gần như chỉ có sáu người!
Cho dù Mộ Như Nguyệt thiên phú trác tuyệt nhưng hiện giờ cũng chỉ là thần vương trung cấp mà thôi, làm sao có thể so được với đỉnh thần vương? Nguyệt Nhi. trong lòng Y Liên căng thẳng, Ngươi phải cẩn thận, trong lúc chiến đấu, Sở Cuồng hoàn toàn không có lý trí, chỉ biết chém giết, đối thủ càng mạnh thì sức chiến đấu của hắn càng mạnh hơn, chẳng qua, Sở Cuồng rất tự tin, khi chiến đấu tuyệt đối sẽ không rút đao, nhưng một khi rút đao, đối thủ cùng cấp bậc sẽ bị hắn hạ gục trong nháy mắt! Phong hào Chiến đao Sở Cuồng cũng vì thế mà có! Ngươi có thể tưởng tượng được thực lực của hắn...
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, xem ra đây quả thật là một đối thủ cường đại.
Nhưng nàng vẫn không chút do dự, chậm rãi bước lên lôi đài...
Cách đó không xa, nam nhân nhẹ nhàng dựa vào cây cổ thụ, đôi mắt tà khí khẽ nheo lại, xẹt qua một tia sáng lạnh.
Chỉ khi nhìn về phía nữ nhân bước lên lôi đài, nụ cười trên môi trở nên nhu hòa...
Ngươi chính là Mộ Như Nguyệt? Trên lôi đài, nam nhân lãnh ngạo cuồng vọng nhìn nữ nhân trước mặt, lạnh lùng hỏi.
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân.
Không thể không nói, nam nhân này cực kỳ anh tuấn, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, đôi mắt xám lộ vẻ cuồng vọng cao ngạo, tựa hồ không đặt người khác vào mắt.
Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn có một vết sẹo do đao gây ra, nhưng không hề phá hủy dung mạo hắn mà ngược lại còn tăng thêm một phần gợi cảm....
Hắn lúc này đeo một thanh đại đao sau lưng, đại đao được bao lại bằng vải trắng, không thấy rõ hình dạng...
Hiển nhiên, Sở Cuồng rất tự tin vào thực lực của bản thân, không hề có ý muốn rút đao ra...
Ngươi có thể dùng vũ khí chiến đấu. Sở Cuồng hất cằm, từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: Ngươi không cần vũ khí sao?
Ngươi hiện tại còn chưa có tư cách làm ta rút đao, để ta xem thực lực của ngươi trước đi, xem ngươi có đủ tư cách khiến ta rút chiến đao ra hay không!