Trong trận đấu cuối cùng này, các ngươi sẽ đối chiến với các đệ tử cấp bậc cao hơn! Nếu chiến thắng thì có thể trực tiếp thăng lên cấp bậc mới, nếu thất bại thì phải thi lại, đương nhiên, nếu thi lại mà vẫn thất bại, vậy ta cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với các ngươi...
Mặc dù đã sớm biết nội dung trận này, đám người vẫn nghị luận sôi nổi.
Trận đấu này vẫn phải xem vận khí, vận khí tốt có thể trực tiếp thông qua, vận khí không tốt rút thăm trúng sư huynh sư tỷ cường đại, phỏng chừng chỉ có thể thi lại...
Nếu các ngươi đã chuẩn bị tốt, hiện tại bắt đầu khảo hạch.
Lục Chấn vừa định rút thăm, bên phía ghế trọng tài bỗng có một thanh âm truyền tới.
Lục Chấn, có phải cách đây vài ngày ngươi đến tìm Mộ Như Nguyệt hay không? Chu Mẫn nhíu mày, lạnh lùng nhìn nam nhân đứng giữa quảng trường, Ta hoài nghi ngươi đã bị nàng mua chuộc, chưa biết chừng sẽ cố ý rút cho nàng mấy người thực lực yếu, cho nên lần này bổn trưởng lão sẽ đích thân rút thăm!
Chu Mẫn trưởng lão. Lục Chấn xanh mặt, phẫn nộ nói: Lục Chấn ta ở học viện nhiều năm qua, nhân phẩm ta thế nào, học viện không ai không biết, hơn nữa ngày đó ta đến tìm nàng là vì...
Vì truyền lời thay viện trưởng.
Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của Chu Mẫn, hắn bất giác nuốt câu nói này xuống.
Cho dù hắn nói ra, ai tin chứ? Phỏng chừng sẽ cho rằng hắn tìm cớ thôi...
Nghĩ đến đây, Lục Chấn bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu thở dài. Vì cái gì? Chu Mẫn cười lạnh, Nhân phẩm ngươi thế nào, ai mà biết được? Có một câu tri nhân tri diện bất tri tâm ! Ta không thể tin ngươi, cho nên ta hủy bỏ tư cách rút thăm của ngươi.
Sắc mặt Lục Chấn tái nhợt.
Trận pháp khảo hạch xảy ra vấn đề, hắn đã hoài nghi là Chu Mẫn động tay động chân, nếu để nàng đích thân rút thăm, rất dễ tưởng tượng được Mộ Như Nguyệt sẽ gặp phải đối thủ cường đại thế nào...
Chu Mẫn trưởng lão, đây vốn là nhiệm vụ của ta, không phiền ngươi tự mình động thủ. Lục Chấn hít sâu một hơi, gằn từng chữ một.
Lục Chấn, đừng quên, ta là trưởng lão học viện, đây là mệnh lệnh của ta!
Ngươi... Lục Chấn tức xanh mặt, siết chặt nắm đấm, quét mắt về phía Lâm Nhược Ngữ đứng trong đám người.
Thấy viện trưởng đại nhân không có ý ngăn cản, hắn mới buông lỏng nắm tay, cười lạnh nói: Chu Mẫn trưởng lão, ta khuyên ngươi một câu, có vài người ngươi không trêu chọc nổi! Đừng nên tự chuốc họa vào thân!
Không trêu chọc nổi? nhìn theo hướng Lục Chấn đi xuống, nàng khẽ nhíu mày, Hắn nói vậy là có ý gì? Tiêu Vũ, ngươi biết chuyện gì không?
Tiêu Vũ hồi phục tinh thần, khẽ nhấp môi nói: Hôm qua có một nông phụ tự xưng là dì của Mộ Như Nguyệt tới tìm nàng, hơn nữa, là do Lục Chấn dẫn đường cho nàng, nông phụ kia thoạt nhìn dung mạo xấu xí giống như nữ nhân nông thôn quanh năm làm việc nặng, nhưng hành vi cử chỉ lại lộ ra khí thế không giống người thường, chẳng lẽ Lục Chấn biết thân phận của nàng? Mộ Như Nguyệt đến từ đại gia tộc nào đó?
Chu Mẫn cười lạnh, tự tin nói: Thì ra là thế, mặc kệ nàng có thân phận gì, so với quái vật khổng lồ học viện Thần đều nhỏ bé không đáng kể, căn bản không cần băn khoăn mấy chuyện đó...
Lúc nói chuyện, đáy mắt nàng xẹt qua một tia lãnh ý khó phát hiện...