Mộ Như Nguyệt nhếch môi, nhìn thẳng vào Tiêu Vũ, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Trong mắt nàng, Tiêu Vũ rõ ràng nhìn thấy bộ dáng chật vật hèn mọn của mình.
Tiêu Vũ, ta sẽ báo cáo chuyện này với trưởng lão học viện, ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Liễu Diệp lạnh lùng nhìn Tiêu Vũ, sau đó thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: Còn ai chưa trở về không? Nếu như không còn ai, vậy khảo thí đến đây là kết thúc, sau khi nộp vật phẩm hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi có thể rời đi.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, một thanh âm tà mị đột nhiên truyền vào tai mọi người...
Xin lỗi, hình như ta đến muộn.
Ánh hoàng hôn bao phủ thân ảnh nam nhân thon dài, áo bào tím nhẹ bay trong gió, vừa chạm vào ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhìn qua, khóe môi gợi lên ý cười nhu hòa.
Trên đường trở về, hắn và Mộ Như Nguyệt liền tách ra, chờ nàng về được một lúc hắn mới xuất hiện, tránh để người khác nhận ra quan hệ của bọn họ.
Có điều, hai người phải lén lút như vậy làm Dạ Vô Trần rất khó chịu, nhưng chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi, hắn sẽ không phải nhìn nữ nhân mình yêu ngay trước mặt mà không thể ôm nàng vào lòng....
Xem ra, quy định của học viện cần phải sửa lại.
Trong lòng Dạ Vô Trần thầm thở dài, thật không biết là lão gia hỏa nào đặt ra quy định kì quái như vậy...
Tốt, xem ra mọi người hầu như đã trở về hết rồi , Liễu Diệp gật gù nói, Nộp lại vật phẩm hoàn thành nhiệm vụ xong, các ngươi có thể trở về, không lấy được vật phẩm xem như nhiệm vụ thất bại, hi vọng sang năm các ngươi sẽ cố gắng hơn.
Dứt lời lập tức có người tiến lên nộp vật phẩm, còn những người không hoàn thành nhiệm vụ thì tràn đầy thất vọng rời đi...
Nguyệt Nhi, vừa nãy sao ngươi không để Thiên Diệp nói sự thật?
Trên đường trở về kí túc xá, Lisa quay đầu tò mò hỏi Mộ Như Nguyệt: Vậy không phải tiện nghi cho nữ nhân kia sao? Bỏ mặc chúng ta ở đó, chỉ có thể xem là không làm hết trách nhiệm, nhưng hất phấn dẫn thú lên người chúng ta lại là hãm hại...
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói: Ma thú thần vương dẫn dắt đàn ma thú vây công, chúng ta làm cách nào thoát khỏi hiểm cảnh? Việc này phải giải thích với bọn họ thế nào?
Ta không muốn để người khác biết sự tồn tại của Tiểu Đằng. Mộ Như Nguyệt hơi ngẩng đầu, thanh âm lạnh lùng, Hơn nữa, cho dù chúng ta nói ra cũng không ai tin, Tiêu Vũ hoàn toàn có thể biện giải là chúng ta tự mang phấn dẫn thú theo, ngược lại, nếu nói nàng bỏ mặc chúng ta ở Thần sơn thì nàng không thể biện giải được, bởi vì trong suy nghĩ của mọi người, chúng ta không có khả năng thoát khỏi nhiều ma thú vây công!
Quan trọng hơn, Tiểu Đằng là át chủ bài của nàng, nàng không muốn lộ ra quá sớm...
Lisa tức giận bất bình: Thật là tiện nghi nữ nhân kia!
Tiện nghi? Không! Mộ Như Nguyệt lắc đầu, cười lạnh nói, Nàng ta sẽ không sống tốt được lâu nữa, nhưng mà chuyện này hẳn là Thiên Diệp tự mình giải quyết, không phải sao?
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thiên Diệp.
Thiên Diệp trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu nói: Nguyệt Nhi nói không sai, nàng tính kế ta, ta không thể dễ dàng buông tha nàng như vậy! Hiện tại vào học viện, chỉ cần ta không tiếp nhận nàng khiêu chiến thì nàng cũng không thể làm gì được ta! Chờ đến lúc năng lực ta mạnh lên, chính là lúc nàng phải trả giá đắt vì đã hãm hại chúng ta!