Rất đơn giản , Mộ Như Nguyệt nhếch môi, nhàn nhạt nói, Sau khi đến Thần sơn, nàng liền một mình rời đi, mặc cho chúng ta đuổi theo thế nào cũng không kịp, chẳng qua, lần này vận khí chúng ta cũng không tệ lắm, không gặp phải ma thú cường đại gì, cho nên mới có thể bình an trở về.
Ngụ ý, nếu các nàng ngoài ý muốn gặp phải ma thú cường đại thì chính là bị Tiêu Vũ hại chết...
Thiên Diệp muốn nói lại thôi, hơn nữa nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Mộ Như Nguyệt, nàng liền nuốt hết mấy lời muốn nói xuống, căm hận trừng mắt Tiêu Vũ.
Không, không phải như vậy!
Cảm nhận được những ánh mắt trào phúng khinh bỉ xung quanh, Tiêu Vũ run lên, thì thào lẩm bẩm.
Nhưng hiện tại nàng nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói là mình muốn hại Thiên Diệp sao? Bất luận thế nào cũng không thể nói ra chuyện này.
Không ngờ Tiêu Vũ sư tỷ lại là người như vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!
Có lẽ là có người muốn hãm hại sư tỷ?
Hãm hại nàng, sao có thể? Không phải sư tỷ nói các nàng bị đàn ma thú vây công sao? Đánh chết ta cũng không tin mấy người bọn họ có thể thoát khỏi công kích của đàn ma thú! Vậy cũng chỉ còn một khả năng, sư tỷ bỏ lại các nàng, muốn các nàng tự sinh tự diệt trong Thần sơn, nơi đó vô cùng hung hiểm, không có cường giả thần vương hộ tống, cản bản là đi tìm chết! Rồi sau đó nàng cho rằng bọn họ đã chết nên mới trở về mật báo...
Từng lời châm chọc của mọi người kích thích trái tim Tiêu Vũ, nàng vội vàng muốn nói gì đó với Tề Mặc, nhưng lại bắt gặp ánh mắt thất vọng của đối phương.
Ánh mắt nam nhân như búa tạ hung hăng nện vào lòng Tiêu Vũ, đau đến mức không thể hô hấp...
Tề Mặc đại ca, ngươi nghe ta giải thích! Nàng nóng nảy muốn nói gì đó, lại bị thanh âm lạnh lùng của nam nhân chặn lại: Tiêu Vũ, ta không thể ngờ được ngươi lại là người như vậy, vừa nãy, lúc biết ngươi vì không bảo vệ được Thiên Diệp khiến nàng mất mạng ta còn tính toán dùng hết khả năng để bảo hộ ngươi, nhưng thật không ngờ là ngươi muốn hại các nàng, lúc này, ta không bảo hộ được ngươi nữa!
Tề Mặc đại ca...
Đủ rồi, không cần nói thêm gì nữa, ta đã quá thất vọng về ngươi rồi! Hơn nữa, tuy Thiên Diệp kiêu căng ương ngạnh nhưng tính tình nàng cao ngạo căn bản khinh thường nói dối, vừa rồi nàng không phủ nhận, nói cách khác những lời vị cô nương này nói đều là sự thật, chúng ta kết thúc ở đây đi!
Tề Mặc bi thống nhắm mắt lại.
Lúc trước hắn yêu nàng, chính là yêu phần đơn thuần thiện lương của nàng, nhưng không ngờ nữ tử đơn thuần kia cũng có một ngày trở nên không từ thủ đoạn như thế.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng một lần cuối cùng, hung hăng phất tay áo xoay người rời đi, biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Vũ.
Tề Mặc đại ca!
Nhìn theo thân ảnh dần biến mất, Tiêu Vũ tuyệt vọng gào lên, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, nước mắt chảy dài, thấm ướt mặt đất....
Tất cả đều tại nữ nhân đáng chết kia hại nàng.
Là nàng ta hại nàng mất đi nam nhân mình yêu! Hơn nữa còn phải chịu mọi người phỉ nhổ!
Tiêu Vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt như rắn độc quấn chặt Mộ Như Nguyệt, trong mắt không hề che giấu phẫn nộ và hận ý...