Editor: L’espoir
*
Tuy nhiên xe vẫn không dừng lại.
Cơn gió do chiếc xe tạo ra làm bay mái tóc đen của của cô gái, thây ma càng lúc càng đến gần, ngửi thấy hơi thở của cô gái trong gió, chúng xác định mục tiêu, điên cuồng lao về phía cô gái.
“Cưu Ngôn dừng xe!”
Thẩm Ngọc mạnh mẽ khống chế vô lăng.
Tề Cưu Ngôn đạp phanh, sắc mặt rất lạnh: “Tôi đã nói, tôi không thu nhận người vô dụng.”
Cừu Nhuệ đang ngồi ở hàng ghế sau vì cú phanh gấp mà suýt nữa đập đầu vào ghế trước, miệng lầm bầm chửi rủa rồi buông điện thoại ra, ngơ ngác nhìn hai người đang giằng co ở phía trước.
“Hai người làm gì vậy! Có đi vệ sinh thôi, đi vệ sinh còn có dụng hay vô dụng… Gì chứ!”
Vừa nói, Cừu Nhuệ vừa mở cửa xe chuẩn bị tự mình đi vệ sinh, nhưng câu nói chưa dứt đã trông thấy một cô gái đang quỳ ngồi ở góc phố, giọng nói liền thay đổi đột ngột, âm cuối cũng bỗng nhiên cao lên.
Không hiểu sao, từ lúc nhìn thấy cô gái, tim anh đã bắt đầu đập thình thịch, khiến anh trong nháy mắt nóng bừng hết cả người.
Chưa đợi Thẩm Ngọc xuống xe cứu người, anh đã xông xuống xe trước, thi triển dị năng lửa giải quyết một đám lớn thây ma sau lưng cô gái.
Anh tự cho là mình rất thân thiện vô hại, ngồi xổm xuống gần cô gái, nhưng cánh tay lại không tự chủ được mà chống xuống bên cạnh người cô, chắn ngang đường lui của cô.
Giọng nói của thiếu niên sảng khoái tự tin, lông mi mảnh dài, tròng mắt đen nhánh toàn là du͙© vọиɠ chiếm hữu, giống như sói giả dạng thành chó con.
“Tôi cứu em, có phải em nên đi với tôi không.” Trong giọng nói của thiếu niên có sự vui sướиɠ không thể kiềm chế được.
Ô Nhứ rụt rè ngẩng đầu nhìn cằm của thiếu niên, chỉ trong khoảnh khắc đó, một làn sóng nhiệt bốc cháy dữ dội phả vào đỉnh đầu cô, trong tai tràn ngập tiếng răng rắc của thây ma bị thiêu cháy, còn có mùi khét kỳ lạ còn sót lại ở chóp mũi.
Cô run lên không kiểm soát được, cô tưởng rằng mình sắp chết, là người trước mắt một chiêu đã tiêu diệt lũ thây ma để cứu cô.
Môi run rẩy, cổ họng nửa ngày cũng không nặn ra được lời muốn nói, di chứng của sự sợ hãi cực độ khiến Ô Nhứ tạm thời mất tiếng.
Ánh mắt cô ướt át, thân thể nhỏ bé bị Cừu Nhuệ bao vây, lộ ra vẻ yếu đuối đáng thương cực kỳ.
Cừu Nhuệ thầm nghĩ không xong rồi, không đợi Ô Nhứ trả lời, anh đã ôm cô và chạy vào trong xe.
“Em không trả lời thì tôi coi như em đồng ý đó nha, dù sao em cũng không chạy thoát được đâu.”