Tuỳ Ý Phóng Túng (Np)

Chương 29: Hai người...

Trước Sau

break

Yến Ninh là tới tìm nhà đầu tư, muốn tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu, cũng phải làm ra thành quả, mà tiền là vấn đề mấu chốt.
May mà, hắn vừa ngồi vào bàn liền có người đến báo cho hắn, ông chủ của bọn họ cảm thấy hưng thú đối với thực lực của hắn, muốn cùng hắn mặt đối mặt mà trao đổi.
Vệ sĩ đưa Yến Ninh từ trong vòng vây của những ŧıểυ thư kia ra ngoài. Hắn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng không khỏi cảm kích người vệ sĩ lạnh lùng, mặt không đổi sắc đang đứng bên cạnh.

Mấy vị ŧıểυ thư kia vừa thấy Yến Ninh rời đi liền bắt đầu bất mãn, nhưng vẫn đứng tại chỗ không rời đi. Vì biết là Úc Thanh Trác muốn đào người, các cô dù có oán giận cũng không dám làm gì.

Úc Thanh Trác nhìn về phía người đàn ông vừa bước đến, vươn tay tỏ thành ý: “Chào cậu, Yến tiên sinh, đã từng nghe danh cậu từ lâu, nay mới có dịp gặp mặt."

Thanh âm hắn trầm ổn, tuy rằng nghe không được quá nhiều cảm xúc, nhưng lại có thể thấy rõ được sự chân thành trong đó.

Tầm mắt Yến Ninh dừng trên bao tay trắng của Úc Thanh Trác một lát, sau đó cũng khách sáo tươi cười rồi bắt tay lại: "Chào anh, Úc tiên sinh, rất vui khi được gặp anh."

Ngọc? Úc? Chân Chân quay mặt đi, trong đầu không ngừng suy đoán dòng họ của hắn.

Úc Thanh Trác nói: “Tôi nghe nói Yến tiên sinh đang làm nghiên cứu ở một trường đại học? Thứ cho tôi nói thẳng, chẳng lẽ Yến tiên sinh vẫn tính sẽ luôn ở trường đại học mà phát triển sự nghiệp của mình sao?

“Tất nhiên là không” Yến Ninh cười cười, “Tôi mới vừa về nước không bao lâu, còn chưa quyết định được nơi sẽ đi, tạm thời ở chỗ của bác tôi thích ứng một chút, khoảng thời gian trước, có công ty ủy thác tôi nghiên cứu sản phẩm. Tính đi tính lại dù sao cũng phải ra bên ngoài mới có thể phát triển nghiên cứu được.”

“Lời kia quả thực không tồi,” Úc Thanh Trác đi thẳng vào vấn đề nói, “Tôi muốn mời cậu đến một viện nghiên cứu do tôi trực tiếp đầu tư. Cậu yên tâm, mọi đãi ngộ đều có thể thương lượng. Cậu muốn như thế nào, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng."

Yến Ninh gật đầu, hắn đã có chuẩn bị từ sớm: “Tôi sẽ suy xét, không biết Úc tiên sinh có nguyện ý cho tôi thêm thời gian hay không?”

Úc Thanh Trác nói: “Từ trước đến any tôi đối với nhân tài đều không khắt khe, hy vọng sẽ sớm nhận được đáp án từ cậu, sự kiên nhẫn của tôi không nhiều lắm."

“Điều này là chắc chắn.”

Nói xong mấy câu, Úc Thanh Trác vốn cũng không tính toán lãng phí quá nhiều thời gian, thành tựu của Yến Ninh đều được công khai trên rất nhiều trang web truyền thông của nước ngoài, hắn cũng từng điều tra kỹ càng tỉ mỉ.

Có năng lực chính là chuyện tốt. Hắn không cần hiểu biết Yến Ninh quá nhiều, chỉ cần biết rằng, Yến Ninh có thể mang đến cho hắn nhiều ích lợi khác, như vậy là đủ rồi.

Tầm mắt của Yến Ninh vẫn luôn đặt ở trên người Úc Thanh Trác, hắn vẫn luôn thủ lễ, sẽ không tùy tiện đánh giá, thế cho nên, chậm chạp không phát hiện người phụ nữ bên cạnh Úc Thanh Trác là trợ thủ của hắn.

Thẳng đến khi Úc Thanh Trác quay đầu, hỏi Chân Chân: “ Thấy nhàm chán sao? Chúng ta đi ban công hít thở không khí một chút?”

Ánh mắt Yến Ninh lúc này mới nhìn theo cùng hắn, thấy được sườn mặt của Chân Chân, hắn ngẩn ngơ, nhất thời không xác định được.

Chân Chân nhẹ nhàng mà "ừ" một tiếng.

Úc Thanh Trác không nghi ngờ có hắn, còn tưởng rằng vì cô thấy nhàm chán, nên xoay người định đưa cô ra ban công.

Mới vừa đi được vài bước.

Sau lưng Yến Ninh bỗng truyền đến một giọng nói có phần không xác định, giống như cố ý gọi:
“Chân Chân?”

Bị phát hiện. Chân Chân mặt vô biểu tình.

Cảm quan của Úc Thanh Trác từ trước đến giờ luôn nhạy bén, bước chân lập túc dừng lại, hắn quay đầu, nhìn về phía Yến Ninh.

Yến Ninh vẫn đang nhìn về phía cô, mà cô... hơi cúi đầu, thấy không rõ biểu tình trên gương mặt.

Chân Chân? Tên của cô sao? Là tên thật hay là tên giả? Cô cùng Yến Ninh cũng từng quan hệ sao? Vì sao cô nói cho Yến Ninh biết tên mình, mà lại không nói cho hắn biết?

Trong nháy mắt, Úc Thanh Trác cảm giác hô hấp khí khăn như có gì đó tích tụ trong lồng ngực, loại cảm giác này ...một lời khó nói hết.

Muốn kịp thời ngăn cho mọi chuyện đi quá xa, Chân Chân nâng mặt nhìn về phía Úc Thanh Trác cười nói: “Thật ngại quá, Úc tiên sinh, hiện tại tôi có thể trở về được chưa?"

Không thể, rõ ràng là không thể.

Úc Thanh Trác thần sắc bình tĩnh, ôm eo cô, cố tình làm trò trước mặt Yến Ninh, cúi đầu hôn lên môi cô.

Chân Chân không cự tuyệt hắn.

Úc Thanh Trác hôn thật sự sắc tình, hút đến mức khiến cái miệng nhỏ của cô cũng bắt đầu có chút sưng lên.

Khi Yến Ninh rõ ràng nhìn thấy hai người hôn môi, hai đầu lưỡi quấn quanh, liếʍ mυ"ŧ lấy nhau, ở hai mảnh cánh môi như ẩn như hiện.

Úc Thanh Trác buông Chân Chân đang thở hổn hển ra, giọng khàn khàn nói: “Em có thể trở về được rồi.”

Ngón tay Chân Chân ngón sờ sờ mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ, nói: “Cảm ơn anh mấy ngày nay vẫn luôn chiếu cố, gặp lại sau.”

Úc Thanh Trác phảng phất nghe ra như cô đang nói vĩnh viễn không gặp lại.

Chân Chân xoay người đối biểu tình phức tạp, mờ mịt trên mặt Yến Ninh, nói: “Yến tiên sinh, có thể nói chuyện với anh một chút được không?”

Tầm mắt Úc Thanh Trác liếc sang phía Yến Ninh, rồi thu hồi lại. Hắn đi về phía ban công dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.

Yến Ninh gật đầu: “ Được.”Hắn nhận ra trong giọng nói của cô có sự xa cách lạnh nhạt khiến cho khoảng cách giữa cô và hắn như... bị kéo xa.

Đi đến một góc tương đối yên lặng.

Chân Chân cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ, không nhìn hắn, hai mắt cô nhìn thẳng về phía trước, dùng ngữ khí thường ngày, gằn từng chữ một nói: “Yến Ninh tiên sinh, mong rằng anh có thể giữ kín thông tin của tôi đối với bất kỳ ai. Dù là ai hỏi anh, hỏi vấn đề gì, mong rằng anh đều nói không biết.”

Yến Ninh nhìn sườn mặt lãnh đạm của cô, nói: “Người đàn ông vừa rồi…”

Chân Chân nói: “Chỉ là một người đàn ông, trừ chuyện này ra, tất cả mọi thứ khác đều không phải.”

“Hai người…” Yến Ninh nhìn chằm chằm vào đôi môi bị Úc Thanh Trác hôn đến sưng đỏ kia: “Hôn môi…”

“Chuyện này cũng không thể nói lên ý nghĩa gì. Yến Ninh tiên sinh, anh có thể đáp ứng điều tôi vừa nói không?”

Yến Ninh rũ mắt: “Tôi đáp ứng cô.”

“Cảm ơn, làm phiền anh rồi, bây giờ tôi cũng phải về.” Chân Chân nói xong liền chậm rãi rời đi.

Yến Ninh nhìn bóng dáng cô thật lâu.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Yến Ninh cùng Úc Thanh Trác, Chân Chân bừa định rời khỏi yến tiệc, lại gặp phải người muốn cản cô.

Là mấy vị ŧıểυ thư vừa quấn lấy Yến Ninh nói chuyện.

Đi đầu là một vị ŧıểυ thư mặc một chiếc váy đỏ, môi đỏ hồng, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm mà nhìn cô. Trên tay cô ta còn cầm theo một ly rượu, nện giày cao gót bước về phía cô.

Chân Chân đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị cô ta chặn lại. Người từ bốn phía xung quanh giống như đang chờ xem kịch vui, ai ai cũng hứng thú dạt dào nhìn một màn này, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Chân Chân.

“Xem kìa, đây chẳng phải là chim hoàng yến mà Úc tổng bao dưỡng hay sao? Chẳng qua chỉ là một con điếm bị đàn ông đè dưới thân vậy mà còn dám ở trước mặt kim chủ thông đồng với người đàn khác. Hừ, thật đúng là không biết xấu hổ a…”

Cô nàng mặc bộ lễ phục màu hồng nhạt phía sau cô ta cũng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Chân Chân.

“Nhìn mà xem, cũng chỉ là hạng nghèo hèn để người khác đùa bỡn, loại như cô mà cũng xứng đáng mang những món đồ xa xỉ đó trên người sao?!”

“Ha ha, từ trên xuống dưới cũng không ít đồ quý giá nhỉ, không biết phải ngủ với bao nhiêu đàn ông mới có được một thân dơ bẩn như này?”

Chân Chân mắt điếc tai ngơ, đối với mấy từ khó coi đó cô cũng không muốn phản ứng lại. Cô không muốn nhiều lời với loại người này. Chân Chân thong thả ung dung mà lấy ra khăn giấy lau đi rượu bị đổ trên người.

Đáng tiếc một bộ lễ phục xinh đẹp như vậy...

Mấy ŧıểυ thư nhà giàu kia nhìn thấy thần sắc thản nhiên của cô... rõ ràng là bị người khác hắt rượu vào người lại vẫn có thể làm bộ cao cao tại thượng, tức khắc trên mặt ai nấy không nhịn được.

Nếu như chỉ có các cô nháo lên, không phải có vẻ là các cô không có giáo dưỡng sao?

Cô gái váy đỏ cắn răng giơ lên móng tay sắc nhọn: “ Đồ tiện nhân, còn ở đó giả bộ thanh thuần, xem tao có xé nát bộ mặt giả tạo này của mày không?”

Chân Chân vẫn luôn cảnh giác bọn họ, vừa nhìn thấy động tác của cô ta, cô lập tức tránh đi.

ŧıểυ thư váy đỏ kia không đánh được Chân Chân, còn suýt nữa té ngã vì quán tính. Xung quanh đều có người nhìn về phía này, khó mà không mất mặt một trận.

“Các người mau giữ lấy cô ta! Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ ả kỹ nữ dám ở khắp nơi thông đồng với đàn ông này!”

Do dự một chút, nhưng bọn họ vẫn nghe theo cô ta, giữ lấy Chân Chân. Sờ đến làn da tinh tế của Chân Chân, bọn họ càng không khỏi ghen ghét, không chút nào lưu tình dùng móng tay vừa dài vừa nhọn bấu chặt vào làn da của cô.

“Mang đi ra ngoài!” Cô gái váy đỏ kia nói.

Trò khôi hài này, người vây xem tất nhiên sẽ không tham dự. Bọn họ cùng Chân Chân không quan hệ, cũng không muốn tự hạ thân phận đi khuyên can, đem phiền toái đẩy lên thân mình.

Chân Chân nhanh nhẹn tránh thoát, cũng không trông cậy vào sự hỗ trợ của người khác, giày cao gót dưới chân hung hăng mà đá vào cẳng chân của mấy ŧıểυ thư kia.

“A!”

Tiếng thét chói tai vang lên không ngừng. Chân Chân mặt vô biểu tình mà tiếp tục dẫm lên, không cho bọn họ cơ hổi phản ứng lại.

Bọn họ kêu khóc đau đớn, chỉ có thể buông cô ra, Chân Chân nhanh chóng mà chạy đến trước mặt cô gái váy đỏ đang đứng ngốc ở đó, không chần chờ liền giáng một cái tát.

Sau đó, xách váy rời khỏi yến tiệc.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc