Tuỳ Ý Phóng Túng (Np)

Chương 28: Chim hoàng yến

Trước Sau

break

7 giờ tối, Quý Linh ở trong phòng của mình, dựa vào cửa sổ lẳng lặng đọc sách. Thi đại học, giai đoạn ghi danh cùng thư thông báo trúng tuyển đều đã có

 

Ở hắn dưới sự trợ giúp của hắn, Khương Triết cũng thuận lợi thông qua, lấy một điểm số vừa đủ để tiến vào trường đại học trọng điểm này. Hắn cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, gọi điện thoại riêng cho hắn nói là bản thân đã làm rạng danh gia tộc thế nào, tương lai nhất định phải làm đàn em của hắn cả đời.

 

Nhưng Quý Linh bên này, ba hắn lại dường như không được vui vẻ như vậy, một phen nước mũi một phen nước mắt, ý đồ khuyên hắn ra nước ngoài học. Quý Linh lạnh nhạt cự tuyệt, cũng tỏ vẻ nếu ba hắn còn nhắc lại việc này, hắn liền bỏ nhà ra đi

 

Cửa phòng bị mở ra, một cô gái bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu, lén lút, mang theo ngượng ngùng tươi cười đi tới.

 

Cô ta hiển nhiên rất quen thuộc nơi này, cùng Quý Linh là thanh mai trúc mã, đi đến bên người Quý Linh, duỗi tay ôm lấy eo hắn cố tình cọ xát.

 

Quý Linh không đẩy cô ta ra cũng không ôm cô ta, chỉ là đem sách dịch sang hướng khác rồi tiếp tục đọc.

 

Nữ sinh khẽ mở miệng, dùng bộ ngực mềm mại dán lên người hắn, bụng nhỏ dựa gần vào vật dưới háng hắn, nhón mũi chân, muốn ôm lấy hắn.

 

Mắt thấy gần như sắp chạm tới đôi môi hồng nhuận no đủ kia, lại bị một quyển sách nào đó chặn lại, đáp ở trên mặt cô ta.

 

Quý Linh đẩy cô ta ra, đi về phía máy tính trước bàn học rồi ngồi xuống.

 

“ Đừng có làm chuyện xằng bậy.” Hắn dùng chất giọng còn chút ngây ngô thiếu niên, nhàn nhạt nói.

 

Cô gái kia dậm chân một cái, tức giận đến mức cả mặt đỏ bừng: “Dù sao chúng ta đều là người trưởng thành rồi, cậu liền cùng tớ làm một lần thì có sao đâu!”

 

Quý Linh liếc mắt một cái: “Không được.” Dừng một chút, “ Không muốn phụ trách.”

 

Cô gái xúc động mà bắt đầu cởi chiếc váy trên thân mình: “ Tớ không cần cậu phụ trách, tớ chỉ muốn cùng cậu làm, lần đầu tiên của tớ nhất định phải cho cậu! Ta thích cậu lâu như vậy, trước kia cậu có thể nói lấy việc học tập làm điều quan trọng nhất, hiện tại…”

 

Quý Linh cũng không thèm nhìn tới cô ta, hai mắt chỉ chăm chú vào trang sách: “ Cô không cần, nhưng ba mẹ cô khẳng định sẽ buộc tôi phải phụ trách.”

 

“ Tớ không nói cậu không nói! Ai mà biết được chứ?”

 

Quý Linh khẽ hừ một tiếng, thần sắc lạnh lùng, không kiên nhẫn nói: "Ba mẹ không phải kẻ ngốc, phản ứng của cô còn gạt được bọn họ sao?”

 

Mắt hắn nhìn về phía đồng hồ trên mặt bàn, sắp đến 8 giờ, cũng nên ra cửa.

 

Cô ta cúi đầu, trên người chỉ mặc nội y, nhưng Quý Linh lại một chút cũng không có phản ứng, ủy khuất mà ngập ngừng nói: “Vậy cậu… phụ trách không phải là được rồi sao?”

 

Quý Linh không muốn nghe tiếp, từ tủ quần áo lấy ra bộ đồ thể dục ngày đó từng mặc, lấy thêm áo khoác, đeo balo lên rồi đi ra cửa.

 

Cô gái kia nhanh chóng mặc váy lên rồi đuổi theo hắn: “Quý Linh! Cậu muốn đi đâu! Từ sau khi thi đại học xong, thúc thúc nói cậu mỗi ngày ra ngoài vào lúc này… đến tận tối muộn mới trở về, muốn để cho tớ tới hỏi cậu! Thúc thúc rất lo lắng cậu!”

Vì để hai người họ có thời gian ở chung mà ba hắn đem toàn bộ người hầu trong biệt thự đuổi tới hoa viên.

 

Quý Linh quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn cô ta: “Không phải đi theo tôi làm gì, cũng không cần lo cho tôi, cũng đừng để tôi phải nhắc lại những lời này lần thứ hai."

 

Cô ta bị khí thế khiếp người của hắn dọa sợ, chỉ có thể im lặng gật đầu, không dám nói thêm lời nào.

 

Quý Linh rời khỏi nhà, gọi xe taxi đi đến quảng trường, đi đến bên cạnh đài phun nước, tìm vị trí cũ kia rồi ngồi xuống. Đôi mắt đưa khắp nơi, nhìn xung quanh, nhưng hơn một tháng đi qua, chị gái kia vẫn không xuất hiện.

 

10 rưỡi đêm, hắn trở về nhà.

 

Hắn không có về phòng của mình, mà là tới dưới gác mái quạnh quẽ, mở ra một gian phòng.

 

Bên trong đèn sáng, có một phụ nữ mặc đồ trắng ngồi xe lăn, từ cửa sổ gác mái, nhìn ra bên ngoài.

 

Quý Linh đóng cửa lại, buông balo, từ trên giường cầm lấy một chiếc khăn choàng, khoác ở trên thân người phụ nữ kia.

 

“Đêm lạnh, gió lớn.” Hắn ôn nhu mà nói.

 

Đây là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp dịu dàng, nét mặt người phụ nữ cùng Quý Linh có nhiều phần tương tự, chỉ là tuổi đã cao, năm tháng lưu lại nhiều dấu vết trên gương mặt, khiến ngay cả trong ánh mắt bà cũng hiện vài phần tang thương.

 

Quý Linh nửa quỳ ở trước mặt người phụ nữ kia, ghé vào trên đùi bà, nơi đáy mắt như thêm chút ánh sáng nhu hoà, trên mặt lộ ra vẻ mềm mại, đáng yêu.

 

“ Mẹ, con tới thăm mẹ đây.”

 

Người phụ nữ không có phản ứng gì, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, vô tri vô giác.

 

Quý Linh thỏa mãn mà nhắm mắt lại, ý cười cũng đạt tới đáy mắt, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi.

 

“ Mẹ, con sẽ ở lại nơi này, bất kể nơi nào cũng không đi, con sẽ luôn ở đây bồi người, người vĩnh viễn đều sẽ không cô đơn. Người cũng phải vĩnh viễn ở cạnh con, nếu không, con sẽ đau lòng mà chết mất.”

 

.

 

Chân Chân thay đồ mà Úc Thanh Trác đã chuẩn bị cho cô, là một bộ lễ phục màu trắng, sau đó đeo thêm trang sức mà hắn muốn cô nhận trước đó.

Ngọc bích trong sáng mỹ lệ, ở dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ lấp lánh, chỉ cần là phụ nữ, đều sẽ bị nó làm cho mê đắm.

 

Úc Thanh Trác mặc một bộ lễ phục màu ngà voi ngà voi, thân hình cao dài đĩnh bạt, văn nhã lại ôn nhu, so với lần đầu tiên cô gặp hắn dường như thêm vài phần lạnh nhạt, khó gần.

 

Trên gương mặt hắn vẫn lộ ra vài phần suy tư, tựa như không dậy nổi tinh thần.

 

Hắn đi về phía Chân Chân, đứng phía sau cô, ôm chặt lấy thân thể cô, cúi đầu hôn lên bờ vai trắng nõn bóng loáng của cô.

 

Chân Chân nói: “ Đừng lưu lại dấu vết, chuyên viên trang điểm phải thật vất vả mới dùng kem che khuyết điểm mới che lại được.”

 

Úc Thanh Trác nói: “Khó trách. Bảo sao tôi lại thấy có chút hương bị quái lạ”

 

“Ha hả…”

 

Chân Chân cười rộ lên.

 

“Anh thoạt nhìn, dường như không muốn tham gia yến tiệc lắm thì phải?”

 

Úc Thanh Trác nhẹ giọng nói: “Nơi đó với tôi mà nói là một nơi nguy hiểm mà thôi.”

 

“ Vậy vì sao anh lại phải đi?”

 

“Nhưng yến tiếc này là nơi thích hợp để xã giao. Tôi đến đó, chắc chắn sẽ tìm được người hoặc hạng mục thích hợp để đầu tư."

 

Chân Chân ừ một tiếng: “ Vậy hôm nay là người, hay là hạng mục?”

 

“Có một thiên tài mới từ nước ngoài trở về, tuổi còn trẻ đã đạt được rất nhiều thành quả nghiên cứu cùng nhiều giải thưởng giá. Những viện nghiên cứu ở nước ngoài không thể giữ lại hắn, tôi tính toán mời chào hắn, đến làm việc cho một viện nghiên cứu mà tôi đang đầu tư.”

Chân Chân trong lòng lộp bộp một chút, có loại dự cảm bất không lành.

 

Những lời giới thiệu này nghe có chút quen tai.

 

“Tiến cử nhân tài cũng là việc mà nhà đầu tư cần làm sao?"

 

“Cũng không hẳn, chỉ là người này tương đối đặc biệt, tôi muốn giữ hắn ở lại bên cạnh. Cổ đại không phải cũng có một câu "chiêu hiền đãi sĩ" để miêu tả hay sao?

 

Chân Chân hiểu rõ.

 

Ra cửa, Úc Thanh Trác bảo cô khoác tay lên cánh tay hắn, cô cong môi cười, mang theo bao tay cùng một chiếc nhẫn Ngọc Bích ở trên ngón tay, nhẹ nhàng đặt tay mình lên khuỷu tay hắn.

Cuối cùng cũng tới yến tiệc kim bích huy hoàng yến kia.

 

Vừa bước vào, hai người họ liền hấp dẫn ánh mắt vô số từ xung quanh. Mà nhiều nhất vẫn là chú ý tới người đàn ông này, mà số ánh mắt dừng ở trên người ở Chân Chân đều là tìm tòi nghiên cứu cùng kinh ngạc.

 

Giống như vị lão đại này vừa mua một chú chim hoàng yến.

Đi vào hội trường, có một vệ sĩ tới gần bọn họ, thì thầm vài câu bên tai Úc Thanh Trác, sau đó đi trước dẫn đường.

 

Càng đi, nội tâm Chân Chân càng có dự cảm mãnh liệt nào đó.

 

Thẳng đến khi, vệ sĩ dừng bước, cung kính mà tránh đường, cô mới thấy được người mà Úc Thanh Trác muốn gặp.

 

Yến Ninh mặc tây trang màu đen, có điểm không thích hợp với hắn, vì hắn vẫn luôn mang khí chất ôn nhuận tinh tế, mà bộ tây trang này khiến hắn nhìn có phần nặng nề, gò bó.

 

Đối lập với Úc Thanh Trác, ngoại hình của Yến Ninh có phần văn nhược hơn. Dù sao hắn cũng là nghiên cứu viên dù ở phương diện nghiên cứu hắn là thiên tài nhưng mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm thậm chí việc ăn uống cũng không có quy luật...

 

Ngũ quan của hắn nhu hòa, từ xa nhìn lại, dưới ánh đèn thủy tinh hiện lên càng tinh xảo, tuấn lãng khiến không ít mỹ nữ xung quanh ríu rít vây xung quanh nhắm nhìn, hỏi thăm việc nghiên cứu của hắn. Tuy rằng các cô ấy căn bản không hiểu, hắn vẫn lễ phép mỉm cười dùng những từ ngữ đơn giản nhất để giải thích.

 

Chân Chân dời ánh mắt, nhớ tới, bốn năm ngày trước, Yến Ninh từng nói công ty kia muốn mời hắn đến một yến tiệc, ai biết… Cố tình lại là cái này…

 

Hẳn là hắn không thể nhận ra cô đi, bộ dáng hiện tại của cô so với bình thường rõ ràng là khác nhau một trời một vực.

Úc Thanh Trác không phát hiện cô có điểm khác thường, điều khiến hắn chú ý là vẻ bề ngoài ôn nhuận của người đàn ở trước mắt này.

 

Một vẻ hoài như vậy có thể câu dẫn bất kỳ người phụ nữ nào nhưng hắn năng lực so với bộ dáng càng đáng coi trọng hơn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc