Tuần cuối cùng của tháng bảy
Hôm nay, Yến Ninh nhận được lời mời của công ty bên kia, tham gia yến hội nào đó của giới thượng lưu. Việc đi hay không là do hắn quyết định, không miễn cưỡng.
Yến Ninh hỏi cô: “Cô có muốn đi, trên thư mời ghi có thể đi cùng người quen."
Hắn nói, gương mặt bắt đầu nóng lên, chớp chớp mắt che giấu đi cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Chân Chân lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
“À…” Yến Ninh có chút thất vọng, “Mấy ngày hôm nay tôi phải đi giao lưu với công ty kia. Bác trai khuyên tôi nếu có cơ hội nên kết thêm nhiều bạn, tạo vài nguồn nhân mạch, tương lai có thể trợ giúp trong việc nghiên cứu."
Trợ giúp = giúp đỡ. Chính là tiền a.
Chân Chân "Ừ" một tiếng: “Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Anh hẳn nên đi.""Vậy cho cô thư thả vài ngày, nghỉ ngơi một chút, chờ tôi trở về chúng ta lại tiếp tục." Yến Ninh mất mát mà nói."Được, vậy tôi sẽ hoàn thành nốt phần công việc đang dang dở trong phòng thí nghiệm rồi ra ngoài đi dạo một chút."
Yến Ninh nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, đi dạo sao?
Vì sao không kêu hắn đi cùng?
Cùng ngày, Yến Ninh đến công ty kia. Chân Chân chỉ là một trợ lí tư nhân do Yến Ninh thuê, cô có đi hay không cũng không có gì quan trọng.
Ngày hôm sau, Lăng Hi Thần đã trở lại ký túc xá sau kỳ nghỉ hè, chủ yếu là vì Chân Chân nói cho cô ấy, mấy ngày nay Yến Ninh không ở đây, cho cô nghỉ mấy ngày.
Lăng Hi Thần lại muốn đưa cho Chân Chân một thứ tốt.
Lăng Thần Hi ngồi ở ghế trên, chân dài vắt chéo, vô cùng gợi cảm. Cô chỉ ngồi nhìn Chân Chân, càng nhìn càng hận không thể luyện sắt thành thép." Cùng một đại soái ca mỗi ngày đều ở chung một chỗ, cậu còn tắm rửa trước mặt hắn mà chuyện gì cũng không phát sinh? OMG! Dù sao cũng không có người ngoài, cậu trực tiếp thượng tên xử nam kia không phải là được rồi sao?
Chân Chân liếc nhìn cô ấy một cái: “ Việc công là việc công.”
Lăng Thần Hi lấy một tấm thư mời đưa cho cô.
“Gần đây cậu bận như thế hẳn là cũng không thời gian đi tìm đàn ông đi, cho cậu, đồ trong tủ quần áo của tớ cậu cứ lấy mà dùng, dùng xong cũng không cần trả lại tớ. Tất nhiên, quyết định đi hay không là nằm ở cậu."
Chân Chân duỗi tay tiếp nhận, dán ở bên môi, cười cười: “Vì sao lại không đi chứ?”
Lăng Thần Hi véo má cô, cất giọng trêu đùa: “ŧıểυ vưu vật, tớ dường như có thể tưởng tượng được cảnh toàn bộ đàn ông trong hội trường vì bộ dáng xinh đẹp của cậu mà điên cuồng. Bất kì tên đàn ông nào xuất hiện trong yến hội này đều là kẻ có quyền có thế, thượng bọn họ rồi lại vỗ mông chạy lấy người, hẳn rất có cảm giác thành tựu đi."
Lâm Nhất Mộc kia thì tính là cái gì.
Chân Chân cười cười không nói lời nào.
.
Yến hội sang trọng , đèn thủy tinh chiếu trên đỉnh đầu, khắp nơi đều hiện lên hai chữ xa hoa. Trên khăn trải bàn màu tuyết trắng bày vô số món ăn màu sắc rực rỡ, vừa nhìn qua đã cảm thấy ngon miệng.
Người xuất hiện trong yến hội tuổi không đồng nhất, người người đều mặc lễ phục dạ hội sang quý.
Yến hội lần này, so với lần trước dường như càng sang trọng hơn Chân Chân chọn một bàn trống ngồi xuống, tùy ý nhìn một vòng. Tạm thời cô vẫn chưa tìm được mục tiêu, không bằng ăn gì đó trước, lấp đầy bụng đã.
Cô không chú ý tới, khi cô tiến vào, trừ bỏ nam nhân bốn phía đem ánh mắt kinh diễm đặt trên người cô, còn có một nam nhân mặc tây trang đeo kính râm, vẫn lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu.
Sợ nhận sai, người đàn ông mặc tây trang đeo kính râm kia lấy di động mở ảnh chụp sau đó lại cấy vào trong túi, đi tìm Boss lớn nhà mình để xác nhận.
Chân Chân lựa chọn bộ lễ phục kim sắc, đầy tính dụ hoặc, gương mặt tinh xảo yêu diễm mị hoặc, tóc dài phiêu lãng.
Chọc đến nam nhân trong yến hội đều bỏng mắt nhìn cô, không ngừng soi xét trên gương mặt tuyệt diễm kia. Vòng eo tinh tế mềm mại, đường cong ẩn hiện, loại cảm giấc như có như không, như ẩn như hiện này khiến không ít kẻ tự chủ kém trực tiếp ngạnh.