Túy Quỳnh Chi

Chương 8: Gặp lại trên phố

Trước Sau

break



Triệu thị nghe xong, hừ lạnh một tiếng: "Chỉ có con mới tin lời ma quỷ của nó! Nhà ta đã có một nhi tức không biết phép tắc rồi, lẽ nào nó sẽ để con lấy một người tốt đẹp hay sao? Chỉ biết chọn mấy nha đầu thô lỗ, ngu ngốc để chúng khỏi tranh giành mất ánh hào quang của nó mà thôi! Lưu thị vốn có giao hảo tốt với ta, bà ấy vẫn luôn áy náy vì năm xưa đã không giúp được gì cho nhà ta. Theo lý mà nói, Doãn Tuyết Phương dù có thủ tiết, thì dựa vào gia sản nhà họ, lại thêm dung mạo và nhân phẩm của nàng ta, làm kế thất gả vào một nhà quyền quý cũng là chuyện dễ dàng. Nhưng nàng ta lại một lòng ái mộ con, cam tâm tình nguyện vào cửa Chu gia làm thiếp, chẳng lẽ con còn không cảm thấy nở mày nở mặt hay sao?"

Chu Tùy An nghe mẫu thân nói vậy, cơn bực dọc trong lòng cũng tiêu tan đi phần nào. Nhất là khi nghe tin Doãn Tuyết Phương sau lần gặp gỡ với hắn đã thề non hẹn biển, nhất định không gả cho ai khác ngoài hắn, trong lòng hắn lại không khỏi nảy sinh một chút đắc ý.

Nhưng lời cứng rắn đã lỡ nói ra, hắn cũng khó mà đổi ý ngay được: "Ban đầu con cứ tưởng người đã nói trước với Lâm Lang một tiếng, nên mới mời người nhà họ Doãn đến. Ai ngờ mẫu thân lại giấu nhẹm nàng ấy... Nàng đã nói thẳng là không thể dung được Doãn thị... Con thấy vẫn nên thôi đi thì hơn!"

Triệu thị hừ lạnh một tiếng. Bà không hề nói với Chu Tùy An rằng chính mình đã cố ý không cho Sở Lâm Lang biết chuyện này.

Nhi tử của bà tuy bị ả bán muối kia nắm chặt trong tay, nhưng bà lại nhìn rõ mồn một. Sở thị kia bụng dạ đầy mưu mô xảo quyệt! Nếu nàng sớm biết bà có ý định cưới cho nhi tử một tiểu thiếp có học thức và xuất thân hơn hẳn nàng, chắc chắn sẽ bày ra đủ trò quỷ quái! Dự định ban đầu của bà là đợi người nhà họ Doãn đến, rồi qua mặt các vị trưởng lão trong tộc, ghi tên Doãn thị vào gia phả trước, sau đó mới cho Sở Lâm Lang biết.

Đến lúc đó, mọi chuyện đã rồi, Sở Lâm Lang dù bụng đầy mưu kế cũng chẳng thể làm gì được nữa!

Không ngờ, nữ nhi của bà lại lỡ lời trong bữa tiệc, khiến Sở Lâm Lang biết được chuyện sớm hơn dự tính. Chỉ qua một đêm, nó đã khiến nhi tử của bà thay đổi ý định.

Điều này khiến cho Triệu thị, người luôn ngấm ngầm ganh đua với Sở Lâm Lang, bị thất thế, càng thêm bực bội trong lòng.

Trước kia, Sở thị hay ghen tuông, bà nể mặt việc Chu gia ngày càng khấm khá nên cũng cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng nhi tử của bà giờ đã là Thông phán, đâu còn là kẻ thất thế của ngày xưa nữa. Sở Lâm Lang kia chữ nghĩa chẳng thông, mình lại đầy mùi tiền, làm sao có thể xứng được với nhi tử bà?

Thấy Sở Lâm Lang cản trở, Triệu thị càng quyết tâm hơn, nhất định phải là Doãn Tuyết Phương!

Bà chỉ mong có được một tiểu thiếp hiểu lễ nghĩa, để có thể khai chi tán diệp cho Chu gia, dạy dỗ ra một tôn tử có tài học, lại có thể đối đầu được với Sở thị, để nhi tử của bà khỏi bị ả buôn muối kia bỏ bùa mê thuốc lú, nắm thóp cho đến chết.

Chu Tùy An nghe được rằng Doãn Tuyết Phương rõ ràng có thể làm kế thất, nhưng lại vì nhất kiến chung tình với mình mà cam tâm làm thiếp, thái độ của hắn lại hơi mềm mỏng đi đôi chút.

Thấy mẫu thân một mực kiên trì, hắn không nói thêm gì nữa, rồi như bị chó săn đuổi mà vội vã ra khỏi nhà.

Chu đại nhân vốn cảm thấy công việc đã đủ bận rộn, nên luôn muốn sớm rời nha môn để về nhà cho được thanh tịnh. Nhưng giờ đây, hắn lại phát hiện ra rằng, so với những chuyện vặt vãnh trong hậu trạch, thì công việc ở nha môn vẫn còn dễ dàng hơn nhiều.

Hắn thậm chí đã quyết định, mấy ngày này sẽ ở luôn trong nha môn. Còn chuyện ở nhà, cứ để mẫu thân và Sở thị tự mình lo liệu. Đến khi mọi chuyện đã ngã ngũ, dù kết quả có thế nào, hắn cũng sẽ chấp nhận.

Triệu thị tiễn nhi tử đi xong, bực bội một hồi, rồi quyết định gọi Sở Lâm Lang đến để dạy dỗ một phen: Nàng ta là một kẻ không thể sinh con, lấy đâu ra tư cách mà dám ngăn cản phu quân nạp thiếp chứ?

Nhưng khi sai bà tử đi truyền lời, mới biết được rằng Sở Lâm Lang lại đã cùng Doãn Tuyết Phương đi dạo phố, uống trà từ sáng sớm.

Nghe đến đây, lòng Triệu thị rối bời, bà thầm kêu một tiếng "hỏng rồi", không biết Sở Lâm Lang lại định giở trò quỷ quái gì đây?

Thực ra, chuyện này đúng là oan uổng cho Sở Lâm Lang. Sáng nay, nàng thức dậy, chuẩn bị ra ngoài phủ để đưa cho phu nhân Tri phủ mấy mẫu vải đang thịnh hành ở kinh thành, tiện thể dò hỏi thêm về cửa hàng rượu mà nàng đang định mua.

Nhưng khi vừa đến cửa, nàng lại vô tình gặp Doãn Tuyết Phương đang đứng chờ sẵn ở đó. Doãn cô nương chủ động xin được đi cùng, nàng không tiện từ chối, nên đành phải đồng ý.

Đi cùng họ còn có cả Diên nhi, nữ hài đang được Sở Lâm Lang nuôi nấng.

Tiểu cô nương giờ đây đã được Sở Lâm Lang nuôi đến trắng trẻo, bụ bẫm, không còn cái bộ dạng da bọc xương như lúc mới được đưa về nữa. Đôi mắt to tròn, lanh lợi của nó càng ngày càng giống Sở Lâm Lang.

Vì Chu gia đã tuyên bố với bên ngoài rằng nữ hài này là do Sở thị sinh ra, nên Doãn Tuyết Phương cũng tưởng rằng đây chính là con ruột của Sở Lâm Lang.

Trên xe ngựa, nàng đưa cho Diên nhi một quả quýt. Diên nhi cúi đầu bóc vỏ, rồi nhẹ nhàng tách một phần lớn, đưa lên tận miệng Sở Lâm Lang.

Doãn Tuyết Phương không khỏi tấm tắc khen: "Tỷ nuôi dạy nữ nhi thật ngoan ngoãn, tấm lòng hiếu thảo như vậy quả thật khiến người ta phải yêu mến."

Sở Lâm Lang vừa ăn miếng quýt ngọt lịm, vừa khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Diên nhi.

Đứa trẻ này trước khi được ôm về, không biết đã phải trải qua những ngày tháng cơ cực thế nào. Nách áo con bé cáu bẩn, trên đầu lại đầy rận. Nó nhìn ai cũng tỏ ra dè chừng, hễ có người lạ đến gần là lại xông vào cắn.

Mãi đến sau này, khi Sở Lâm Lang đích thân chăm sóc nó, tắm rửa, chải tóc cho nó, còn tặng cho nó một chú mèo con trắng như tuyết, nó mới dần dần thả lỏng được cảnh giác.

Có lần, Sở Lâm Lang phải ra ngoài mấy ngày. Khi về nhà, nàng lại phát hiện trong ngăn kéo cạnh giường mình có một cái bát lớn, trong bát là một miếng móng giò đã mốc meo. Đó là phần của Diên nhi, sau khi cúng tổ tiên nó đã đặc biệt để dành lại cho Sở Lâm Lang.

Sở Lâm Lang đến giờ vẫn còn nhớ như in ánh mắt mong chờ của nữ nhi khi nàng mở ngăn kéo ra, rồi lại thất vọng, xót xa đến mức khóc òa lên khi thấy miếng móng giò đã bị mốc.

Nàng hiểu được tâm tình của Diên nhi. Tuổi thơ của nàng cũng đã từng giống như Diên nhi, luôn mong mỏi có một người thật lòng quan tâm, chăm sóc mình. Nhưng mẫu thân nàng thì yếu đuối, bất lực, phụ thân thì hám tiền, lạnh lùng. Ngay cả đích tử, đích nữ của chính thất cũng thường xuyên khinh thị, ức hiếp nàng.

Khi đó, nàng luôn nghĩ rằng, nếu có ai chịu đối tốt với nàng, nàng nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, rồi dốc lòng báo đáp.

Nỗi thiếu thốn tình cảm ấy, mãi đến khi gả cho Chu Tùy An, mới coi như được bù đắp phần nào.

Diên nhi tuy không phải là con ruột của nàng, nhưng Sở Lâm Lang lại thương yêu đứa trẻ này hơn cả Chu Tùy An.

Nghe Doãn Tuyết Phương nói vậy, nàng chỉ mỉm cười, không hề vạch trần thân thế thật sự của Diên nhi.

Khi dạo phố, Doãn Tuyết Phương thấy Diên nhi ăn mặc có phần giản dị, nên muốn mua cho nó vài bộ quần áo mới và cả trâm cài tóc, nhưng đều bị Sở Lâm Lang từ chối.

Diên nhi mới sáu tuổi đã được cho đến nữ học. Tiên sinh đã dặn dò, không được ăn mặc quá lòe loẹt. Vì vậy, nàng cũng chỉ cho nữ nhi ăn mặc sạch sẽ, tươm tất là được, không cần phải quá cầu kỳ.

Doãn tiểu thư nghe vậy, âm thầm giật mình. Nữ tử vốn khác với nam nhi. Nếu không phải là khuê các tiểu thư, thì rất ít gia đình cho tiểu nữ nhi của mình đến nữ học.

Trường nữ học vốn đã hiếm hoi, học phí lại còn đắt đỏ hơn rất nhiều so với những trường tư thục dành cho nam sinh đang mọc lên như nấm sau mưa! Gia cảnh của Doãn Tuyết Phương tuy coi như khá giả, nhưng cũng không thể kham nổi khoản chi phí này.

Ngày trước, cũng là nhờ vào người di phụ làm quan lớn của nhà biểu tỷ, nàng mới được theo học hai năm, nhờ đó mới thông hiểu được chút ít về thi từ ca phú.

Chu gia này lại chịu bỏ tiền cho một nữ nhi đi học, điều này khiến trong lòng Doãn Tuyết Phương lại càng có thêm hảo cảm với nhà họ Chu.

Lần này, Doãn Tuyết Phương cùng Sở Lâm Lang ra ngoài cũng là có nguyên do.

Nàng vốn tưởng rằng việc nàng vào Chu gia là chuyện "nước chảy thành sông", thuận lợi tự nhiên. Ai ngờ hôm qua trên bàn cơm, sóng ngầm lại cuộn trào, khiến Doãn Tuyết Phương phát hiện ra rằng, người mà Chu Tùy An coi trọng không phải là Chu mẫu, mà lại chính là vị Sở đại nương tử, người có vẻ như không được lòng bà bà này.

Nếu nàng ta có hiềm khích, không thể dung được nàng, e rằng chuyện hôn sự này của nàng còn gặp nhiều trắc trở.

Trước đây, nàng đã lấy nhầm người, chịu đủ mọi điều tồi tệ từ cái gia đình thô lỗ, độc ác kia. Còn Chu Tùy An thì văn hay chữ tốt, lại nho nhã, phong độ, chính là người ca ca mà nàng đã thầm yêu thích từ thuở nhỏ. Lần trùng phùng này, càng cảm thán số phận trêu ngươi, lại càng khiến nàng thêm phần thầm thương trộm nhớ.

Doãn Tuyết Phương đến Liên Châu, nhìn thấy gia cảnh nhà họ Chu đâu ra đấy, càng thêm kiên định với ý định muốn được bước chân vào cửa Chu gia.

Tuy rằng danh phận chỉ là thiếp, nhưng nàng dù sao cũng sẽ là một vị quý thiếp. Chu Tùy An lại có tiền đồ rộng mở, thêm vào đó là mối giao tình giữa hai nhà Chu - Doãn. Vị chính thất kia xuất thân thấp kém, lại không có đích tử. Chỉ cần sau này nàng sinh được một nhi tử, đó chính là độc đinh của nhà họ Chu. Như vậy còn tốt hơn nhiều so với việc phải gả vào một gia đình không rõ lai lịch, làm kế thất cho một lão già, rồi lại phải đối mặt với đám con cái của tiền thê!

Nhưng nàng phải làm cho Sở đại nương tử yên tâm rằng, mình không phải là hạng nữ nhân quen dùng thủ đoạn. Sau này, nàng nhất định sẽ kính trọng tỷ tỷ, chỉ mong sao trên dưới Chu gia được hòa thuận, còn nàng sẽ một lòng vì nhà họ Chu mà khai chi tán diệp.

Vốn tưởng rằng Sở thị sẽ tỏ ra lạnh lùng với nàng, để nàng có thể nhân đó mà giải thích một phen.

Ai ngờ Sở Lâm Lang chỉ dùng giọng điệu ôn hòa, hàn huyên dăm ba câu chuyện nhà, rồi tiện thể hỏi thăm thêm về chuyện họ hàng, thân thích của Doãn Tuyết Phương, khiến cho nàng dù đã chuẩn bị sẵn một bụng lời lẽ cũng không biết phải mở đầu như thế nào.

Sáng sớm nay, trước khi ra khỏi nhà, Sở Lâm Lang đã nghe được ít nhiều từ miệng của tiểu cô. Giờ đây, nàng lại âm thầm dò hỏi cặn kẽ hơn về chuyện nhà họ Doãn, rồi nói muốn đến phủ Tri phủ để biếu chút quà, tiện thể mời Doãn tiểu thư cùng đi.

Trong lúc uống trà với phu nhân Tri phủ, Sở thị còn trò chuyện với bà về người di phụ đang làm quan ở kinh thành của Doãn tiểu thư, cũng nói thêm về vị trí binh tư mà ông ta đang đảm nhiệm.

Những chuyện quan trường đó, Doãn Tuyết Phương nghe không hiểu lắm, chỉ có thể trả lời một cách qua loa, rồi cố gắng nhẫn nại mà tiếp chuyện.

May mắn là ngồi không lâu, Sở Lâm Lang liền đứng dậy cáo từ, rồi dẫn Doãn tiểu thư đến một tửu điếm mà nàng đang định mua để thử món ăn ở đó.

Trước đó, vì những lời của mẫu thân và Triệu thị, Doãn Tuyết Phương đã có ấn tượng không tốt về vị Đại nương tử xuất thân từ một thứ nữ nhà buôn muối này, trong lòng nàng mơ hồ có chút khinh miệt. Nàng cảm thấy Chu gia ca ca khi còn trẻ đã bị sắc đẹp mê hoặc, nên mới lấy một người thê tử có xuất thân hèn kém, không hề xứng với mình.

Nhưng khi đi theo Sở Lâm Lang suốt một quãng đường, nàng thấy Sở Lâm Lang cùng phu nhân Tri phủ tỏ ra rất quen biết, thân thiết. Nàng lại thấy Sở thị đối nhân xử thế rất mực đoan trang, nói cười lại duyên dáng.

Sự khéo léo này khiến cho Doãn tiểu thư, người thường ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, cảm thấy mình còn kém xa.

Sau đó, nàng lại nghe được Sở Lâm Lang nói chuyện phiếm với nha hoàn và tiểu đồng. Khi biết được rằng dưới danh nghĩa của Sở Lâm Lang đang quản lý đến hai cửa hàng, hơn nữa, cả hai đều không phải là của hồi môn, mà là do chính nàng tự mình gây dựng nên sau khi thành thân, nàng lại càng thêm kinh ngạc.

Phụ thân của Doãn tiểu thư chỉ là một tiểu lại. Gia đình nàng ăn mặc tuy có khá hơn người thường, nhưng cũng không phải là một gia đình giàu có gì. Còn nàng, một tiểu thư khuê các, xem ra lại còn không giàu có bằng một nàng thứ nữ con nhà buôn muối.

Vốn tưởng rằng Sở thị nhờ gả vào Chu gia mà được hưởng cảnh "chuột sa chĩnh gạo". Nhưng bây giờ, Doãn Tuyết Phương mới nhận ra rằng, Sở Lâm Lang không chỉ hòa hợp với thân quyến của thượng cấp phu quân, thân thiết như tỷ muội, mà lại còn rất giỏi kinh doanh, kiếm tiền, một mình gánh vác mọi chi tiêu cho cả Chu gia.

Một người hiền thê như vậy, thử hỏi có biết bao nhiêu nam nhân phải mơ ước? So với những điều tốt đẹp này, xuất thân thấp kém của nàng ta dường như cũng có thể bỏ qua được...

Doãn tiểu thư vốn cho rằng mình hơn hẳn Sở Lâm Lang về nhiều mặt. Nàng nghĩ chỉ cần Sở thị không cản trở, thì việc nàng gả vào Chu gia sẽ là chuyện "nước chảy thành sông", không có gì khó khăn.

Nhưng không biết vì sao, sau khi ở cùng Sở Lâm Lang một thời gian, trong lòng nàng lại càng thêm hoang mang, luôn cảm thấy chuyện này có lẽ sẽ không được thuận lợi như mẫu thân và Triệu phu nhân vẫn nghĩ.

Sau khi đã ngồi vào bàn trên lầu hai của tửu điếm và gọi món xong, Doãn tiểu thư không nhịn được nữa, bèn nhỏ giọng giải thích về chuyện nàng và Chu Tùy An trước kia đã cùng nhau du hồ, ngâm thơ. Nàng hy vọng Đại nương tử đừng vì chuyện đó mà hiểu lầm, rồi sinh lòng oán hận.

Sở Lâm Lang nghe Doãn tiểu thư rụt rè nói những lời có phần hạ mình, cũng hiểu được dụng ý của nàng ta. Chẳng qua là nàng ta hy vọng vị chính thất là nàng sẽ tỏ ra rộng lượng, bao dung, hơn nữa, đừng vì chuyện này mà trách cứ quyết định của hai gia đình.

Sở Lâm Lang cũng không hề trông chờ Chu Tùy An sẽ ra mặt dọn dẹp cái cục diện rối rắm này. Nếu nàng đoán không sai, thì công việc của Chu lang dạo gần đây sẽ "đột nhiên" trở nên bận rộn hơn rất nhiều, có lẽ mấy ngày nay hắn sẽ không chịu lộ mặt ở nhà.

Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu lên, đánh giá dáng vẻ có phần run rẩy, yếu đuối của Doãn tiểu thư, rồi lười phải vòng vo với Doãn Tuyết Phương thêm nữa. Nàng vừa gắp thức ăn, vừa thẳng thắn nói: "Doãn tiểu thư chắc cũng biết, ta xuất thân là thứ nữ, từ nhỏ đã phải nhìn thấy cảnh sinh mẫu của mình sống dựa vào người khác. Ta thật sự không hiểu, vì sao ngươi lại không muốn làm chính thất, mà cứ nhất định phải chạy đến đây để làm thiếp?"

Doãn Tuyết Phương trước đó thấy Sở Lâm Lang khéo léo nịnh hót phu nhân tri phủ, lại tỏ ra ôn nhu, khả ái.

Nàng không ngờ Sở thị khi chỉ có một mình với nàng, lại lười phải giả vờ hiền thục, mà lại thẳng thắn châm chọc nàng như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn tiểu thư lập tức trắng bệch đi mấy phần. Mắt nàng ngấn lệ nhìn về phía Sở Lâm Lang, giọng run rẩy nói: "Muội thật lòng ngưỡng mộ nhân phẩm của ca ca và tỷ tỷ, nguyện ý sẽ kính cẩn hầu hạ hai người. Tỷ tỷ vì sao lại không chịu dung cho muội?"

Sở Lâm Lang không hề có ý chế giễu. Nàng thật sự không hiểu được tâm tư của Doãn tiểu thư, nên mới có lời cảm khái như vậy mà thôi.

Nhưng chỉ một câu nói ấy, đã khiến Doãn tiểu thư nước mắt lưng tròng, mơ hồ cảm thấy dường như thật sự là mình đã sai, đã cản trở con đường tiến thân của người khác.

Nhưng lúc này, nàng đã không còn tâm trạng đâu để mà ứng phó với người thanh mai trúc mã của phu quân mình nữa.

Bởi vì trong lúc quay đầu nhìn ra khung cửa sổ ở dưới lầu, nàng bỗng nhiên thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở góc đường đối diện.

Người đó dung mạo tuấn tú, thân hình lại cao lớn, khiến cho những người xung quanh không khỏi phải ngoái nhìn.

Đây chẳng phải là vị thiếu sư của Lục điện hạ - Tư Đồ Thịnh đó sao!

Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc