Tiếp theo đó là mọi người quây quần bên tách trà, hàn huyên chuyện nhà.
Qua dăm ba câu chuyện, Sở Lâm Lang cũng nghe ra được đại khái đầu đuôi.
Vị Doãn Tuyết Phương tiểu thư này, thân phụ nàng từng làm thư lại ở Tiêu Thành. Chức quan tuy nhỏ nhưng gia cảnh lại thuộc hàng khá giả. Ông ta cùng Chu lão gia, người vốn là thượng cấp của mình, đã từng làm việc chung với nhau nhiều năm.
Mẫu thân của Doãn thị, tức Lưu thị, lại là bạn khuê phòng thân thiết với Triệu thị. Khi Chu lão gia còn tại thế, hai nhà qua lại thường xuyên, con cái cũng thường chơi đùa cùng nhau. Như vậy xem ra, Doãn Tuyết Phương và Chu Tùy An đúng là đôi thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ.
Tương truyền, khi Doãn Tuyết Phương vừa tròn trăm ngày tuổi, Chu Tùy An lúc ấy mới lên tám đã ôm ấp nữ nhi không nỡ rời tay, còn nằng nặc đòi nương phải mang về nhà nuôi.
Tiếc thay, Chu lão gia sau này bị liên lụy vào một vụ án quan trường, chẳng những mất chức công sai mà còn phải bồi thường một khoản bạc lớn, cuối cùng vì bệnh tật mà qua đời. Mẹ góa con côi nhà họ Chu cũng từ đó trở về quê nhà ở Giang Khẩu, rồi mất liên lạc với Doãn gia.
Doãn tiểu thư này vốn đã xuất giá, nhưng đáng tiếc phu quân lại mệnh yểu, chưa đầy hai năm sau khi cưới đã không may cưỡi ngựa bị té gãy cổ mà chết.
Nhà phu quân tỏ ra cay nghiệt, một mực khẳng định Doãn thị mệnh cứng, đã khắc chết phu quân, nên suốt ngày nặng lời mắng nhiếc không thôi. Họ còn ép nàng phải thủ tiết, nhận nuôi một đứa cháu trong tộc để nối dõi hương hỏa cho người nhi tử đã khuất của họ.
Doãn gia không nỡ để nữ nhi tuổi xuân mới mười tám đã phải chịu cảnh goá bụa, bèn làm ầm ĩ một trận với nhà thông gia rồi đón nữ nhi về.
Bởi vì ban đầu đã cãi vã to tiếng với nhà phu quân, nên bà bà cay nghiệt kia đã đi khắp nơi bêu xấu danh tiếng của Doãn thị.
Nữ nhân này vừa mang tiếng goá bụa, lại thêm tiếng mệnh cứng, nên việc hôn sự sau này quả khiến người ta phải lo lắng.
Sở Lâm Lang hiểu rõ lai lịch của hai mẫu nữ này, thấy mình cũng không thể góp chuyện được, bèn viện cớ thay y phục rồi cáo lui trước, rời khỏi viện của bà bà.
Hạ Hà thấy Sở Lâm Lang có vẻ ủ rũ không vui, bèn nhỏ giọng hỏi: "Đại nương tử, nhà có khách đến, sao người không ở lại tiếp chuyện mà lại về phòng sớm vậy?"
Sở Lâm Lang rửa mặt xong, dùng sức vẩy nước, rồi hừ lạnh một tiếng: "Khách gì chứ, e rằng họ đã coi nhau như người thân trong nhà rồi. Ta không ở đó, họ mới được tự nhiên hơn."
Hạ Hà chớp chớp mắt, lo lắng nói nhỏ: "Ý người là... Lão phu nhân muốn cho đại quan nhân của chúng ta..."
Sở Lâm Lang không nói gì, thay xong y phục liền cầm lấy giỏ kim chỉ, cúi đầu dùng ngón tay tách những sợi chỉ rối.
Hạ Hà không khỏi thở dài một tiếng. Thực ra cũng không thể trách lão thái thái được, bởi đại nương tử vào cửa nhà họ Chu đã bảy năm mà vẫn chưa thể sinh cho Chu gia một mụn con nào.
Nữ nhân dù có hiền thục đến đâu, nếu không sinh được nhi tử thì đó vẫn là tội lớn nhất trong bảy tội. Đại nương tử không may lại vướng phải cái tội này.
Triệu thị vốn đã không ưa Sở Lâm Lang vì cho rằng gia cảnh hai bên không tương xứng, nhưng khi ấy nhi tử lại khăng khăng một mực, mà Chu gia lại đang trong lúc suy tàn. Chuyện đã rồi, bà đành miễn cưỡng chấp nhận người nhi tức này.
Ai ngờ nàng dâu này tuy giỏi giang, tháo vát, nhưng đường con cái lại hiếm hoi. Mấy năm gần đây, Triệu thị không ít lần khuyên bảo Chu Tùy An nạp thêm thiếp, nhưng Chu Tùy An vẫn một mực không chịu.
Sở Lâm Lang vô cùng cảm kích tấm lòng ấy của phu quân. Nàng âm thầm cầu thầy bốc thuốc, thành tâm bái Phật, chỉ mong có ngày sinh được một mụn con để nối dõi tông đường cho chàng.
Tiếc thay, thần lực của nàng e rằng đã dùng hết khi nàng và Chu Tùy An mới quen biết. Bao năm qua, bụng nàng vẫn không có chút động tĩnh gì.
Hạ Hà vốn thiên vị cô nương nhà mình, đôi khi không khỏi thầm nghĩ, liệu có phải chính Chu đại quan nhân kia mới là người không thể sinh con hay không.
Nhưng ba năm trước, sau một chuyến đi xa, Chu Tùy An đột nhiên mang về một nữ hài, rồi mang vẻ mặt đầy áy náy nói với đại nương tử rằng, trước khi thành thân, hắn từng uống rượu say với bạn đồng học, trót dại khiến một ca kỹ hầu rượu có thai. Nay người ca kỹ ấy mắc bệnh nặng, chỉ còn cách trả đứa bé về cho Chu gia.
Sự việc xảy ra quá đột ngột. Bỗng dưng lại lòi ra một đứa trẻ, khiến Hạ Hà và những người khác đều vô cùng kinh ngạc. Huống chi là Sở Lâm Lang, người luôn coi phu quân mình là bậc quân tử thanh cao, không hề vướng chút bụi trần? Nếu là những ngày đầu mới cưới, biết phu quân lại có chuyện phong lưu như vậy ở bên ngoài, đại nương tử nhất định sẽ nổi trận lôi đình, làm ầm ĩ với Chu Tùy An một trận.
Nhưng lúc đó, nhìn nữ hài có nhiều nét giống phu quân, đại nương tử lại đổ bệnh một trận, suốt ba ngày không nói một lời nào. Sau này, khi nàng mở miệng, lại chỉ tự giễu với Hạ Hà rằng, hóa ra đúng là nàng không thể sinh con thật!
Phu quân có hoang đường, nhưng đó cũng là món nợ phong lưu từ trước khi cưới, bây giờ có tính toán cũng chẳng ích gì.
Sau khi lạnh nhạt với Chu Tùy An trọn mười ngày, lại nghe Chu Tùy An không ngừng cam đoan rằng chỉ vì say rượu một lần mới gây ra chuyện hoang đường ấy, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm, Sở Lâm Lang chỉ còn cách chấp nhận thực tế, cho phép nuôi dưỡng nữ hài tên Diên nhi dưới danh nghĩa của mình.
Để che đậy chuyện Chu Tùy An từng lầm lỡ thời thiếu niên, tuổi của nữ hài còn được khai gian nhỏ đi một tuổi, giờ tính ra mới lên sáu. Dù sao thì sau này Chu Tùy An cũng sẽ được điều chuyển đi nơi khác, việc này vừa hay che giấu được quá khứ, tránh cho người ta truy cứu những việc hoang đường thời trẻ của hắn.
Nào ngờ mới yên ổn được vài năm, Triệu phu nhân lại muốn gây thêm phiền toái cho đại nương tử, cố tình làm dấy lên những sóng gió mới.
Sở Lâm Lang rửa mặt xong, liền bắt đầu cắt vải may cổ áo quan phục. Nàng lại dặn dò Hạ Hà chia những chiếc khăn tay và trâm cài tóc mình vừa mua thành ba phần, lần lượt biếu cho bà bà Triệu thị, tiểu cô Chu Linh Tú, và cả vị khách quý trong nhà là Doãn Tuyết Phương.
Còn nữ nhi Diên nhi thì không có những thứ này. Sở Lâm Lang vẫn như thường lệ, chỉ mua cho con một rương sách nhỏ, cùng với giấy bút, rồi bảo Hạ Hà mang đi.
Đông Tuyết, một nha hoàn khác hầu hạ trong phòng nàng, tính tình thẳng thắn, ăn nói bộc trực, liền hỏi thẳng: "Đại nương tử, chẳng lẽ người không biết lão thái thái đang tính toán điều gì sao? Người đối tốt với Doãn tiểu thư như vậy, chẳng phải là đang ngầm đồng ý rồi sao?"
Sở Lâm Lang tay chân thoăn thoắt vẽ mẫu lên vải, vừa giải thích, vừa như đang tự thuyết phục chính mình: "Người ta chưa hề nhắc đến chuyện đó, sao ta có thể thất lễ với khách được? Ta gả vào Chu gia đúng là đã trải qua vài năm nghèo khó, nhưng giờ đây, trong số các tỷ muội họ Sở, ta lại là người lấy được phu quân tốt nhất. Làm người phải biết đủ, biết ơn. Tùy An yêu thương ta, bao nhiêu năm nay chưa từng nạp thêm thiếp. Ta cũng không thể hồ nghi lung tung, làm mất mặt bà bà trước mặt người ngoài."
Đông Tuyết nghe mà trợn mắt. Chu gia bây giờ không thiếu tiền bạc, đó chẳng phải là do một tay đại nương tử gầy dựng nên hay sao! Nếu cứ theo cái đức tính lười nhác, chẳng biết làm gì của hai mẫu tử Chu gia kia, e rằng dù có làm quan thì cũng chỉ có nước húp cháo cầm hơi mà thôi!
Nhưng một câu nói của Sở Lâm Lang đã ngăn Đông Tuyết càu nhàu tiếp: "Không biết hai người có còn nhớ không, nhưng ta vẫn nhớ như in cái cảm giác tuyệt vọng khi suýt bị người ta trói lại rồi nhét vào kiệu hoa... Dù sao đi nữa, ta vẫn luôn cảm kích quan nhân."
Hạ Hà và Đông Tuyết đều im lặng. Đương nhiên họ nhớ rất rõ những tháng ngày khốn khổ và bất lực của cô nương khi còn ở Sở gia. Chỉ vì cô nương là thứ nữ, lại là phận nữ nhi, nên dù có giỏi giang hơn mấy người huynh đệ trong nhà, cuối cùng cũng không thoát khỏi cái kết cục bị phụ thân tùy ý gả đi.
Giống như cô nương đã nói, may nhờ có Chu đại quan nhân. Có lẽ chính vì điều này, mà Sở Lâm Lang đối đãi với đại quan nhân đôi khi còn nuông chiều hơn cả phụ mẫu của hắn. Dù Chu Tùy An có chút thiếu sót gì, nàng cũng đều một mực bao dung.
Tiếc thay, Sở Lâm Lang tuy có lòng thương yêu phu quân như phụ mẫu thương con, nhưng Chu Tùy An lại chẳng hề có lòng từ hiếu. Hắn ôm một bụng uất ức, đá cửa xông vào nhà.
Khi hắn "ầm" một tiếng đá tung cánh cửa, Sở Lâm Lang đang thêu hoa văn trên cổ áo, không cẩn thận bị kim đâm vào ngón tay, một giọt máu đỏ tươi lập tức trào ra.
Nếu là ngày thường, Chu Tùy An nhất định sẽ vội vàng chạy tới xem xét, rồi rối rít xin lỗi nương tử. Nhưng hôm nay, hắn chỉ muốn trút hết nỗi kinh hoàng mà mình đã phải chịu đựng suốt nửa ngày qua.
"Sở Lâm Lang, nàng điên rồi sao? Lại dám làm ra cái chuyện bắt cóc cả hoàng tử! Còn ăn nói lung tung trước mặt Lục điện hạ nữa chứ! Nàng có biết hôm nay ta suýt chút nữa đã bị nàng dọa chết ở nha môn rồi không!"
Sở Lâm Lang mút nhẹ đầu ngón tay, dè dặt hỏi: "Lục điện hạ không truy cứu nữa rồi sao? Vậy chàng đang giận chuyện khác à?"
Nàng lo lắng nhất chính là chuyện tờ sổ sách giả kia. Nếu thật sự bị tên Tư Đồ Thịnh lắm mồm kia nhặt được thì hỏng bét.
Trong tai Chu Tùy An, lời này của nàng như thể nàng chẳng hề để tâm đến cái họa lớn tày trời mà mình đã gây ra ban ngày.
Hắn trừng mắt nhìn thê tử, hỏi ngược lại: "Nàng còn dám hỏi?"
Sở Lâm Lang chăm chú nhìn vào mắt hắn, rồi tiến lại gần, ánh mắt sáng quắc: "Thật sự có chuyện khác sao? Chàng nói rõ hơn đi..."
Thấy bộ dạng chẳng sợ trời sập của nàng, Chu Tùy An bất lực nói: "Nàng được lắm! Còn mong có chuyện khác nữa hay sao? Đã bảo nàng mấy ngày nay đừng ra ngoài, mà nàng cứ không nghe! Nếu không phải Lục điện hạ nhân từ, giờ này nàng đã làm liên lụy cả nhà rồi! Chẳng phải nàng nói muốn quỳ từ đường sao? Sao còn ngồi đây? Lẽ nào những lời ở công đường ban ngày đều là giả vờ cả?"
Sở Lâm Lang chắc chắn rằng Tư Đồ Thịnh không hề nhắc đến chuyện sổ sách giả, trong lòng nàng lập tức nhẹ nhõm hẳn. Xem ra tên Tư Đồ Thịnh kia chỉ kiếm cớ bắt chuyện, chắc chỉ là trò đùa bỡn vô vị của một gã háo sắc mà thôi.
Hơn nữa, tờ giấy kia chẳng có đầu chẳng có đuôi, chắc là lúc lên xuống xe ngựa đã bị rơi mất. Nếu có bị người qua đường nhặt được, thì cũng chỉ có thể dùng làm giấy chùi nhà xí mà thôi.
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang trong lòng vững như bàn thạch, ngược lại còn có tâm trạng trêu chọc phu quân: "Quỳ thì phải quỳ, nhưng trong nhà đang có khách quý. Nếu chàng thương thiếp, thì cũng phải chừa cho thiếp chút mặt mũi, đợi qua mấy ngày này rồi hãy nói."
Thấy Chu Tùy An vẻ mặt khó hiểu, Sở Lâm Lang vừa cầm kim chỉ lên tiếp tục thêu thùa, vừa chậm rãi bổ sung: "Bằng hữu thân thiết lúc sinh thời của công công đến thăm, nghe nói là họ Doãn..."
Vừa nói, nàng vừa liếc mắt nhìn phu quân.
Nghe Sở Lâm Lang nói vậy, Chu Tùy An hơi ngả người ra sau. Hắn không hỏi thêm gì nữa, mà chỉ hắng giọng, rồi có chút không tự nhiên nói: "À, phụ thân quả thật có giao hảo với Doãn gia. Mẫu thân... Không nói gì với nàng chứ?"
Mũi kim trong tay Sở Lâm Lang lại trượt, vô tình đâm vào đầu ngón tay. Nhưng lần này nàng không kêu ca, chỉ lặng lẽ mút ngón tay rồi ngẩng đầu nhìn Chu Tùy An đầy ẩn ý.
Vốn tưởng rằng cố nhân Doãn gia đột nhiên đến thăm, là do bà bà vừa mới biết Doãn thị góa bụa nên mới nảy sinh tâm tư khác.
Nhưng thấy Chu Tùy An không hề tỏ ra bất ngờ, lại có chút mất tự nhiên, Sở Lâm Lang mới chợt nghĩ, có lẽ việc Doãn thị đến thăm không phải là nhất thời cao hứng, mà đã được ấp ủ từ lâu.
Thậm chí, ngay cả Chu Tùy An cũng đã được bà bà báo trước, chỉ có một mình nàng là bị che mắt, không hề hay biết gì.
Nghĩ đến đây, dù trước đó đã tự an ủi mình, Sở Lâm Lang vẫn cảm thấy một ngọn lửa giận đang dần bốc lên. Nhưng nàng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục thăm dò: "Đã có khách quý đến, sao mẫu thân còn rảnh rỗi để nói chuyện với thiếp? Đúng rồi, lần gần nhất chàng gặp Doãn gia là khi nào vậy?"
Chu Tùy An nghe vậy, khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, giọng điệu hòa hoãn hơn nhiều. Nhưng hắn không trả lời Sở Lâm Lang, mà lại rộng lượng nói: "Thôi đi, Lục điện hạ đã ban thưởng cho nàng, tức là không còn tính toán với nàng nữa rồi. Mấy ngày nay nàng đừng ra ngoài, đợi khách quý đi hết rồi hãy tính."
Sở Lâm Lang mím môi, đứng dậy hầu hạ Chu Tùy An cởi quan phục, thay thường phục xong, liền đứng trước cửa sổ nhìn theo bóng hắn ra khỏi viện để đi thỉnh an bà bà.
Chu Tùy An lớn hơn Sở Lâm Lang ba tuổi, tướng mạo đoan chính, vóc dáng không quá cao nhưng dung mạo lại rất tuấn tú, mang vẻ ôn nhuận đặc trưng của nam tử vùng Giang Nam. Dù đã hai mươi sáu tuổi, hắn trông vẫn phong độ phi phàm, còn mang theo vài phần chất phác của một thiếu niên.
Ngay cả lúc gia cảnh khó khăn nhất, Sở Lâm Lang cũng chưa từng để phu quân phải thiếu thốn y phục. Mỗi khi Chu công tử ra ngoài thăm bạn bè, tiếp khách, đều một thân bạch y như tuyết, tay cầm quạt lông. Hắn đi đến đâu cũng được người ta khen là tuấn tú, thanh lịch, phong nhã như ngọc.
Nếu không phải vì gia đạo hắn sa sút, e rằng từ lâu đã có biết bao khuê tú con nhà môn đăng hộ đối đến tranh nhau cầu thân rồi.
Một vị lang quân như ngọc thế này đã từng khiến Sở Lâm Lang vô cùng tự hào. Nàng cảm thấy dù mình có phải vất vả ngược xuôi, lo toan sinh kế, cuối cùng cũng không hề uổng phí, bởi đã nuôi được một người phu quân tài giỏi.
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.