Túy Cốt (Cổ đại 1v1 cao H)

Chương 27

Trước Sau

break

Tạ Từ Nghiễn nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt lệ trên gương mặt nàng. Nước mắt lạnh buốt đọng lại trên đầu ngón tay, nhưng dường như ngay khoảnh khắc ấy, nó đã hóa thành nham thạch bỏng rát, khiến đầu ngón tay đau nhói, tim trong lồng ngực như bị bóp chặt đến nghẹt thở.

Hắn khô khốc nơi cổ họng, khép mắt để kìm nén sát ý ngập tràn đáy mắt. Đôi tay cẩn thận, tựa như người trước mặt là búp bê sứ mong manh dễ vỡ, khẽ ôm Yên Chiêu Chiêu vào lòng. “Không sao rồi, đừng khóc.” Đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của nàng, giọng nói dịu dàng trấn an. “Ta ở đây, đừng sợ.”

Tiếng nói trầm ấm không ngừng vang lên bên tai, tựa như ánh sáng dẫn lối cho con thuyền nhỏ bé, rách nát giữa đại dương mênh mông cuối cùng tìm được bến bờ. Một con thuyền lênh đênh không hy vọng có thể mãi mãi trôi dạt vô định, nhưng một khi thấy được bến đỗ, mọi yếu đuối dồn nén từ lâu liền bùng nổ, trở nên mong manh đến mức không thể chống đỡ.

Yên Chiêu Chiêu nức nở, siết chặt lấy áo hắn, vùi mặt vào lồng ngực không ngừng rơi lệ, như muốn trút hết mọi oan ức đã kìm nén suốt bao năm. Nước mắt thấm ướt vạt áo Tạ Từ Nghiễn.

Hắn khẽ thở dài, giọng nói chậm rãi, sợ kinh động đến người trong lòng. “Đừng lo, tên thái giám hôm nay ta đã xử lý xong. Những gì xảy ra ở Phượng Nghi Cung, dù chỉ một chữ, cũng không ai dám truyền ra ngoài.” Hắn nói một cách bình thản, nhưng chỉ bản thân mới biết, khi cung nữ thân cận của nàng đến tìm, hắn đã lo lắng đến nhường nào.

Hắn hận chính mình, hận bản thân vô dụng đến mức này. Đường đường là một Nhiếp Chính Vương, vậy mà ngay cả nữ tử mình yêu thương cũng không bảo vệ nổi. Nghe tin về những gì xảy ra tại Phượng Nghi Cung, hắn lập tức sai người giết tên thái giám kia, còn móc đôi mắt hắn ra, nhưng tất cả vẫn không thể bù đắp nổi phần nào tổn thương nàng phải chịu đựng. Kẻ đầu sỏ hãm hại nàng giờ này vẫn đang an nhàn hưởng lạc trong Dưỡng Tâm Điện, không màng trời đất.

Nghe lời hắn nói, Yên Chiêu Chiêu thoáng sững người. Tạ Từ Nghiễn tưởng nàng sợ hãi, liền vỗ nhẹ lưng nàng. “Đừng sợ, những kẻ đã làm tổn thương nàng, ta sẽ không tha cho bất kỳ ai.” Hắn đau lòng đến cực điểm, biết rõ là vượt quá lễ nghi, nhưng vẫn nhịn không được đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc nàng. Nụ hôn ấy không mang du͙© vọиɠ, chỉ chất chứa tình yêu sâu đậm. “Mọi ủy khuất nàng phải chịu, ta sẽ bắt bọn chúng trả lại gấp mười, gấp trăm lần, dù chúng là ai, thân phận cao quý đến mức nào.”

Tâm hồn băng giá của Yên Chiêu Chiêu như được sưởi ấm bởi lời nói của hắn. Từng dòng máu trong người dường như cũng nóng lên.

Thuở nhỏ, mẫu thân từng bảo, trẻ con biết khóc mới được người lớn yêu thương. Vì vậy, nàng thường khóc để mong cha thương xót. Nhưng cha ghét mẹ, trong mắt chưa từng có nàng. Sau đó, mẫu thân lại dặn, thân phận đích nữ cao quý, không thể mất đi sự đoan trang, dù trước mặt hay sau lưng người khác cũng phải giữ gìn lễ nghi, dù có chịu ấm ức cũng không được rơi lệ.

Từ đó, nàng không khóc nữa. Không phải vì đích nữ, mà vì nàng biết dù có khóc cũng không ai cho kẹo. Nhưng lúc này, người đàn ông trước mặt lại cẩn thận dâng kẹo cho nàng.

Trời ơi…

Nàng biết mình thật thấp hèn.

Rõ ràng không lâu trước đây đã từ chối tình cảm của hắn, ích kỷ rời xa trước khi phạm sai lầm lớn. Nhưng bây giờ…

Yên Chiêu Chiêu siết chặt áo Tạ Từ Nghiễn, mùi hương trên người hắn làm nàng thấy yên lòng.

Không muốn để hắn rời đi.

Hàng mi khẽ rung động, đôi mắt ngấn lệ ngước nhìn hắn, trong veo như nai con lạc lối, “Tạ Từ Nghiễn…”

Hắn cúi đầu, “Ta đây.”

Nàng ánh mắt ướt át, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, như một lời mời gọi thầm lặng. “Tạ Từ Nghiễn.”

Hắn lại gần thêm chút nữa. “Ta ở đây.”

Yên Chiêu Chiêu nhẹ kéo hắn xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân. Khẽ cười, thì thầm: “Tạ Từ Nghiễn, ôm ta được không?”

Hắn lập tức hiểu ý nàng, cổ họng nghẹn lại. Người con gái hắn yêu muốn hắn ôm, làm sao có thể từ chối.

Dù là gì đi nữa, đều tốt cả.

Không nói thêm lời nào, hắn thử thăm dò đặt nụ hôn nhẹ lên môi nàng. Thấy nàng không kháng cự, Tạ Từ Nghiễn không thể kiềm chế, một tay ôm sau gáy, hôn sâu lên đôi môi đỏ mọng của nàng—nàng là nữ thần trong lòng hắn.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, hắn nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường. Những âm thanh dây dưa ngọt ngào vang lên giữa hai người. Yên Chiêu Chiêu chủ động hé môi, đưa lưỡi trêu đùa khóe miệng hắn, quấn lấy đầu lưỡi hắn như cặp tình nhân xa cách đã lâu.

Tạ Từ Nghiễn đặt tay lên búi tóc có phần rối của nàng, lần tìm những món trang sức bằng vàng lạnh lẽo trên đầu nàng, từng món một rút ra rồi ném xuống giường. Đồ trang sức va vào nền gạch trong tẩm điện, phát ra tiếng lanh lảnh.

Tóc nàng xõa tung, rơi xuống vai hắn, theo động tác mà dần quấn lấy những sợi tóc trên vai hắn, nhìn qua tựa như kết tóc thành phu thê.

Từng lớp xiêm y phiền phức lần lượt bị cởi bỏ, rơi xuống đất—áo khoác ngoài, áo trong, yếm, qυầи ɭóŧ—cho đến khi hai người trần trụi quấn lấy nhau, trong ánh mắt đều nhuốm đậm du͙© vọиɠ.

Sau khi cởi hết xiêm y, Tạ Từ Nghiễn nhìn thấy một vết đỏ trên cổ nàng. Da dẻ Yên Chiêu Chiêu mềm mại, chỉ cần hơi mạnh tay là đã để lại dấu vết. Mấy canh giờ trôi qua mà vết đỏ ấy vẫn chưa hề tan đi, thậm chí còn hơi bầm tím. Có thể tưởng tượng được lúc đó hoàng đế kia đã dùng sức mạnh đến nhường nào.

Ánh mắt hắn trầm xuống. Đầu ngón tay đưa lên muốn chạm vào nhưng lại sợ làm nàng đau nên dừng lại, cất giọng hỏi, “Còn đau không?”

Yên Chiêu Chiêu hơi khựng lại. Làm sao mà không đau, chỉ là lúc này nàng không muốn nhớ đến bất cứ điều gì liên quan đến hoàng đế. Nàng áp sát vào người hắn, nắm lấy bàn tay thon dài, rõ từng đốt ngón của hắn đặt lên bầu ngực mình, giọng nói vừa ngọt ngào vừa mơ màng, quyến rũ lòng người. “Ngươi ôm ta đi, sẽ không đau nữa.”

Lời làm nũng ấy khiến toàn thân hắn bốc cháy dục hỏa. Đôi mắt càng thêm sâu thẳm. Hắn cắn răng, siết nhẹ đầu ngón tay, lòng bàn tay phủ lên bầu ngực mềm mại của nàng, ngón tay cào nhẹ lên nụ hoa căng cứng, sau đó dùng đầu ngón tay kẹp lấy đỉnh nhũ mà xoay nhẹ, thỉnh thoảng kéo ra một chút.

“Ưm... Ưm a...” Nàng chủ động ngồi lên người hắn, hai tay ấn nhẹ bờ vai hắn xuống. “Ưm... dùng... dùng miệng đi...”

Hơi thở Tạ Từ Nghiễn càng nóng rực, giọng nói khàn đi. “Yêu tinh.”

Hắn cúi đầu, đầu lưỡi trêu đùa nụ hồng trên ngực nàng mấy lượt rồi ngậm chặt lấy, đầu lưỡi đảo quanh, liếʍ mυ"ŧ từng chút một, răng khẽ cắn lên.

“Ưm... Ưm a...” Ngón tay mảnh mai bấu chặt lấy vai hắn, trong miệng không kìm được bật ra tiếng rêи ɾỉ. “Ưm... ha a... Tạ... Tạ Từ Nghiễn...”

“Ta đây... ta đây.”

Bàn tay lớn nhẹ nhàng nâng eo nàng lên, tay kia lần vào giữa hai chân, lòng bàn tay thô ráp chậm rãi trượt dọc mặt trong đùi rồi tiến dần lên trên. Đầu ngón tay tách nhẹ cánh hoa ra, ngón giữa thăm dò đi vào, sau đó rút ra, kéo theo sợi tơ bạc dâm mỹ.

“Chiêu Chiêu ướt quá rồi.”

Đầu ngón tay tiếp tục xâm nhập, một ngón đâm vào nơi mềm mại, những thớ thịt bên trong quấn chặt lấy ngón tay hắn. Hắn rút ra đẩy vào, mỗi lần đều khiến nàng run rẩy. Ngón tay rút ra mang theo từng dòng xuân thủy chảy tràn qua tay hắn. “Chiêu Chiêu vì ta mà ướt như vậy.”

“Ưm... Ưm a...” Chiêu Chiêu ưỡn thẳng eo. “Ngứa... ngứa quá...”

Tạ Từ Nghiễn bật cười. “Không phải ngứa, là Chiêu Chiêu động tình rồi.”

Giữa hai chân ngứa ngáy trống rỗng, rõ ràng đã không thể thỏa mãn với một ngón tay mảnh dẻ. “Tạ... Tạ Từ Nghiễn...” Mặt nàng ửng hồng như uống rượu. “Cho... cho ta đi...”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc