Tựa vào ghế, nhìn Tường Vy đứng trước cửa, phiền muộn nhiều ngày trong lòng bỗng biến mất vô trung, một cỗ đói khát nảy sinh làm cho hắn có chút khẩn cấp.
Nàng quả nhiên đến đây
Nội tâm có chút đắc ý, nàng tựa như Tôn Ngộ Không không biết tự lượng sức mình, vô luận giãy dụa như thế nào đều không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Khuân mặt nhỏ nhắn của bé yêu cúi đầu, chu miệng lên, làm bộ dạng ủy khuất.
"Em đến rồi." Hắn đè nén xuống ưu tư của mình, giả bộ không biết gì hỏi, "Em có việc gì tìm anh sao?"
Nước mắt bé yêu giọt trên đất, biến mất không thấy.
Ánh mắt của hắn tối sầm lại, hy vọng có thể cảm nhận một lần nữa cảm giác ấy, cự vật dưới thân cũng thoáng ngẩng dầu, hắn phải điều chỉnh tư thế.
"Là liên quan đến hữu nghị vào thứ 7 tuần sau." Nàng ngẩng đầu, mắt đẹp thẳng tắp nhìn hắn, kiên định nói, "Mong hội học sinh hủy bỏ quyết định này."
Hắn nhẹ nhàng cười, có vẻ như không biết làm sao nói,"Tường Vy, đây là chuyện đã quyết định."
"Quyết định này là của anh." Con mồi cũng không ngốc.
Hắn hơi cười, tránh ánh mắt nàng, chậm rãi nói, "Tường Vy, em có biết, trên thế giới này, muốn có được cái gì thì phải trả giá tương ứng với nó?"
Nàng có chút không hiểu, "Anh muốn cái gì?"
Vấn đề này, rốt cuộc cũng hỏi. Đáy lòng hắn rống. Tôi nghĩ muốn em!
Nàng tựa hồ không tin vào tai mình, vẻ mặt kinh ngạc.
"Nhanh chút lại đây." Hắn có chút không kiên nhẫn nói.
Nàng chậm rãi bước từng bước đến trước mặt hắn.
"Lại đây, ngồi lên đùi anh." Hắn ra lệnh.
Nàng chần chờ nhìn lên đùi hắn, lớp vải không che được cự vật đã dựng lều trại.
"Anh chỉ muốn ôm em." Hắn ôn nhu tươi cười.
"A.." Nàng thét một tiếng kinh hãi, bị hắn hung hăng kéo ngồi trên thân. Thân thể mềm mại bao trùm trên thân hắn, cự vật không để ý cách một lớp vải để ở chỗ tư mật của nàng.
"Không cần." Tay nhỏ bé để trên ngực hắn.
Tay lớn bắt lấy khuân mặt nhỏ nhắn của nàng, nhắm ngay đôi môi đỏ mọng tưởng nhớ đã lâu hung hăng cắn xuống,"Ngô..." Nghe được tiếng nàng đau hô, hắn giảm bớt lực đa͙σ, đầu lưỡi linh hoạt nhân cơ hội tiến vào trong miệng nàng, không ngừng hút chất lỏng ngọt ngào.
Tay kia nhanh chóng cởi ra áo nào, tay bắt lấy no đủ dùng sức bóp vài cái, nhón tay nhẹ nhàng hướng nhũy hoa mà niết, nhìn hoa đào không chịu nổi đùa bỡn, bộ dạng run rẩy, hắn vừa lòng nở nụ cười.
Mở ra đùi đẹp của nàng đang khóa mình trên người hắn, nơi tư mật bởi vì không có qυầи ɭóŧ cho, trực tiếp đối mặt cùng cự vật của hắn, theo cái hôn của hắn, hoa dịch theo đó chảy ra, dính lấy cự vật của hắn, làm chỗ hai người dinh dính hoạt hoạt.
"Em không chịu nổi đi? ŧıểυ lẳng lơ." Hắn lời nói hàm hồ, gắt gao dây dưa nàng, rất kiên nhẫn an ủi nàng, "d*m thủy chảy nhiều như vậy."
"Ngô...không cần." Nghe được hắn nói, nàng bắt đầu giãy dụa. hoa huy*t chạm nhẹ cự vật, mang đến trận tê dại.
"Thật sự là lẳng lơ da^ʍ đãиɠ." Hắn gầm nhẹ, thẳng lưng hung hăng vọt vào ŧıểυ huyệt của nàng, gậy th*t tựa hồ bị nụ hoa ấm áp bao lấy, tinh tế tầng tầng nụ hoa mềm vuốt phẳng cự vật.
"Em muốn bẻ gãy anh sao? ŧıểυ lẳng lơ." Một ngụm ngậm hoa đào phấn hồng của nàng, dùng sức hút. Nghe được thanh âm yêu kiều của nàng, cự vật càng thêm hung ác đâm mạnh vào ŧıểυ huyệt, thình lình xảy ra làm ŧıểυ huyệt theo phản xạ gắt gao co rút lại.
"Ngô...ha...ân...học trưởng...nhẹ chúng...nhanh chóng bị anh...làm hư..." Nàng trốn không thoát, chỉ có thể tiếp nhận cự vật từng cái đâm sâu vào, cảm nhận từng cái gậy th*t đâm vào hoa tâm, một sóng lại một sóng tê dại lần lượt ập tới.
"Ngô." Bạch Kỳ âm u chuyển tỉnh, trước mặt một mảng tối sầm.
"Lại là mộng sao?" Nét mặt tuấn tú nổi lên một mảnh thản nhiên.
Hắn thân thủ hướng phía dưới sờ soạng, lại một mảnh ướt át.
Tường Vy, hắn dưới đáy lòng âm thầm thề, em làm tôi đêm nay gặp mộng xuân. Chờ em trở về cầu tôi, tôi nhất định phải làm em 3 ngày 3 đêm không xuống được giường!