Lâm Điềm Điềm phát hiện ra An Lãnh sẽ biến hình khi anh say rượu.
Gần đây, An Lãnh si mê nấu rượu, anh đã tìm ra công thức nấu rượu trái cây, đến hầm rượu để nghiên cứu nó mỗi ngày sau giờ làm việc.
Khi mẻ rượu trái cây đầu tiên được ủ tốt, An Lãnh đã mở một chai và uống chung với Lâm Điềm Điềm trong lương đình.
Độ rượu trái cây không cao, vừa mở nắp mùi thơm trái cây thoang thoảng bay ra khỏi chai.
Hai người ngươi một chén ta một ly, không bao lâu một chai liền uống cạn sạch.
Lâm Điềm Điềm tửu lượng không tốt, cô uống rất nhiều, cảm thấy hơi choáng váng, cô đứng dậy muốn về phòng nằm một lát.
"An Lãnh, chúng ta trở về đi."
An Lãnh cúi đầu, chống tay lên bàn.
"An Lãnh?"
Lâm Điềm Điềm chạm nhẹ vào vai anh, người đàn ông cuối cùng đã có phản ứng.
An Lãnh chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt ướt át, vẻ mặt không biết gì mà vô hại.
Lâm Điềm Điềm thấy mà trái tim mình như bị đánh trúng ngay lập tức, cô liếʍ môi dưới, nghĩ An Lãnh như thế này thật đáng yêu.
"Anh ổn chứ?"
An Lãnh lắc đầu lẩm bẩm nói: "Chóng mặt quá ~"
Lâm Điềm Điềm xoa xoa cằm mình, cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, cô chưa từng thấy An Lãnh như vậy, mềm mại, rất đáng yêu, giống như ŧıểυ bạch thỏ, khiến người ta muốn chà đạp anh.
"Tốt, đi theo em, em đưa anh trở về phòng, về sẽ không hoa mắt."
Lâm Điềm Điềm đưa tay về phía anh, trong mắt cô có sự phấn khích và nụ cười ác ý trên khóe miệng.
An Lãnh ngơ ngác nhìn cô, cúi đầu ngửi đầu ngón tay cô, phát hiện là mùi quen thuộc nên ngoan ngoãn đứng dậy, để cô dẫn cô đi về phía trước.
Hai người bước vào phòng ngủ, Lâm Điềm Điềm đè anh xuống giường để anh ngồi, cô lấy một đôi tai thỏ bông từ ngăn tủ bên cạnh.
Đôi tai thỏ này là do Nguyên Dã mua, Lâm Điềm Điềm nghĩ nó thật ngây thơ và chưa bao giờ đeo trước đây, nhưng bây giờ nó đã phát huy tác dụng.
Lâm Điềm Điềm nhìn bộ dạng không phòng bị của An Lãnh, nhếch mép cười vô lại, đeo tai thỏ lên đầu anh.
Lúc này An Lãnh đã say đến mức không biết gì nữa. Cho nên tùy ý Lâm Điềm Điềm nghịch ngợm, đột nhiên có thứ gì đó đè lên đầu, An Lãnh bất giác nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn người trước mặt.
Lâm Điềm Điềm bị anh dễ thương đến nỗi trái tim thiếu nữ gần như nhảy ra ngoài, cô nhân cơ hội chụp một vài bức ảnh siêu rõ nét bằng quang não của mình, sau đó bí mật khóa nó lại.
Sau khi chiêm ngưỡng vẻ ngoài giống con thỏ trắng nhỏ của anh một lúc, Lâm Điềm Điềm bắt đầu chuyển sang bước tiếp theo.
"Có phải anh rất chóng mặt không? Cởi quần áo ra sẽ tốt hơn nhiều ~"
Giọng nói của người phụ nữ mang theo một chút cám dỗ, An Lãnh dùng cái đầu hỗn loạn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình ra.
Rất nhanh anh đã cởi áo xong, Lâm Điềm Điềm thấy anh không nhúc nhích, lại kêu anh cởi quần, An Lãnh ngoan ngoãn làm theo.
Lâm Điềm Điềm đang xem màn biểu diễn mỹ nam thoát y, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì kích động, An Lãnh như vậy khiến người ta đối với anh muốn làm gì thì làm.
Người đàn ông cởi bản thân trơn bóng, đến đồ lót cũng không để lại.
Người phụ nữ bước tới, nhẹ nhàng chạm vào má anh, sau đó trượt ngón tay xuống, quét môi anh, chà xát hai cái, sau đó gãi đến vị trí hầu kết, đầu ngón tay ấn nhẹ.
An Lãnh vô thức nuốt nước bọt, hầu kết lăn lên lăn xuống dưới đầu ngón tay của người phụ nữ.
Đôi mắt Lâm Điềm Điềm hơi nheo lại, ngón tay tiếp tục đi xuống, vuốt ve ngực anh.
Ngày thường, cơ thể An Lãnh luôn phảng phất hơi lạnh, nhưng khi say rượu, cơ thể anh nóng rực, như muốn làm tan chảy trái tim của Lâm Điềm Điềm bằng chính sự nóng bỏng của anh.