Nhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng không buông bỏ
Cuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại.
Chẳng muốn quên đi, chẳng muốn tường tỏ
Vì điều ta thực sự mong, là trở thành bờ vai của người.
Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong tim ta
Không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ
Năm tháng trôi , không còn là yêu kiều ngày xưa nữa
Vẫn là người năm ấy , cậu thiếu niên đa tình
Giữ được người một lối, xương cốt cũng nhớ thương
Lời phù phiếm thế gian, ai yêu ai xét đoán
Sinh tử có là chi, đâu ai muốn bận tâm
Nếu không có người, ta sức tàn lực kiệt.
Nếu như không có người, ta chỉ như đang tồn tại!''
Tĩnh Hàn hắn hôm nay không ngờ lại có những cảm xúc này, cảm xúc chính bản thân hắn còn mơ hồ cảm thấy giả. Đến khi chính mình tự thuật khúc ca hắn mời ngờ ngợ chân thật , mới ngờ ngợ ái tình.
-'' Hay hay, không ngờ một người như ngươi lại có những cảm xúc này''
Tĩnh Hàn quay lại nhìn nam nhân đứng trước mặt, mặc một y phục dạ hành đen, tóc được bối cao lên gọn gàng thân hình cao ráo . Nhìn đến khuôn mặt của hắn có thể nói là tuấn tú dễ nhìn nếu như không có một vết sẹo dọc mắt. Nhìn ra có thể thấy đây là vết roi đánh đã lâu.
-'' Không biết các hạ là...''
Nam nhân cười lạnh lùng
-'' Ảnh Hồn, thuộc hạ của các chủ''
Tĩnh Hàn hắn nghe xong cũng không mấy sửng sốt, để vào Ám Tinh các này có bao nhiêu khó khăn. Chỉ có thể là một đại cao thủ hoặc người trong các mới có thể tự do ra vào. Nhưng điều hắn không ngờ tới có một người đứng nghe hắn thuật khúc mà hắn lại không biết. Chỉ có thể nói do hắn quá yếu kém hay do bên người nam nhân kia có quá nhiều nhân tài?
-'' Lần đầu gặp mặt''
-'' Nhưng ta lại gặp ngươi rất nhiều''
-'' Vậy sao?'' Tĩnh Hàn môi cười nhạt hỏi
-'' Tĩnh Hàn, ta không cần biết ngươi vào Ám các này có ý gì. Nhưng ngươi nên thu tâm của mình lại với nàng''
Ánh mắt Tĩnh Hàn khẽ dao động, tâm của hắn bộc lộ dễ dàng như vậy, dễ nhìn ra như vậy.
-'' Ngươi nói ta nên thu tâm với ai?'' nụ cười nhạt tiếp tục hiện lên khóe môi Tĩnh Hàn
-'' Nếu không có thì tốt. Nàng không nhận ra, không có nghĩa là ta không nhận ra''
-''Vậy ngươi thì sao? Đây là bổn sự của một nô tài như nguơi''
Ảnh Hồn khóe môi câu dương cười cợt mà nói
-'' Nàng là thứ quý báu của ta''
Tĩnh Hàn bất ngờ, không ngờ hắn ta có thể thẳng thắn như vậy, Tĩnh Hàn muốn cất chân bước đi, tiếng nói lại vọng lại
-'' Ta tặng ngươi chữ này nghĩ rằng ngươi sẽ hiểu '' Vô duyên'' ''
Tiếng nói vừa dứt cũng là lúc không còn thấy bóng dáng của Ảnh Hồn. Nhưng lời hắn ta nói... rất đúng. Hắn và nàng vô duyên. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng” chính là nghịch cảnh của hắn. Ông trời thật biết trêu đùa lòng người. Tĩnh Hàn môi nở nụ cười nhạt, ánh mắt vô hồn sâu không đáy, bước dần về phía chính điện...
--- ------ ------ ------ ------- Chính điện Ám tinh các --- ------ ------ ------ ----
Nàng hiện tại rất bức bối nha, hắn sao không hề nhìn nàng. Dù nàng đã đứng được nửa nén nhang. Chân cũng rất mệt mỏi. Nếu như hiện tại chưa phải thời cơ thích hợp... nàng nhất định, nhất định thu thập hắn một phen. Hừ. Cứ chờ xem, đêm nay hắn đừng mơ đụng vào người nàng.
Ánh mắt bức bối của nàng chiếu thẳng vào người '' hắn'' khiến cho '' hắn '' nổi một trận lạnh sống lưng. Trong lòng không ngừng lệ rơi, nếu '' hắn'' nhìn nàng nhất định chủ nhân xử ''hắn'' còn không nhìn nàng , chủ nhân nhất định sẽ bị xử. Thật làm một kẻ tôi tớ như ''hắn '' khó xử.
-'' Chủ nhân, thuộc hạ có chuyện bẩm báo ''
Nàng bất ngờ nhìn Ảnh Hồn, không phải hắn ta chỉ núp trong bóng tối thôi sao?
-'' Vào trong''
Nhíu chặt mi, giọng nói này dường như có chút thay đổi. Nàng nhìn cả hai người đi vào trong , trong lòng không khỏi suy nghĩ. Một lát sau chỉ thấy hắn ra cười yêu nghiệt còn Ảnh Hồn lại không thấy đâu.
-'' Các chủ, Ảnh Hồn...''
-'' Không việc gì, ta đã cho hắn đi làm việc''
Các cung chủ ngồi lại tỏ vẻ hiểu rõ biết các chủ đã cho Ảnh Hồn đi làm việc gì, cũng không còn hỏi han gì nữa.
Đến Như Nhu tiểu thư nàng đây, hiện tại rất vui. Nhìn nam nhân đẹp yêu nghiệt ngồi trên chủ tọa lòng không khỏi động xuân, chàng ta từ lúc nãi tới giờ chưa hề nhìn đến tiện nhân kia. Giờ nàng sẽ có cơ hội bên nam nhân ưu tú này và có cả Ám Tinh các hùng mạnh. Đến lúc đó nàng là nữ nhân tôn quý nhất. Đáng tiếc...
-'' Thủy nhi, mau lại đây''
Tay Như Nhu bắt đầu nắm chặt'' tiện nhân này tự dưng chàng lại nhớ đến''
-''Không nên caca, nam nữ thụ thụ bất tương thân'' nàng e thẹn nghiến răng nói .
Hắn bất ngờ quay đầu nhìn Lãnh Độc đứng một bên nàng, tỏ vẻ khó hiểu sau cười lớn
-'' Tốt tốt Thủy nhi đã lớn, đã hiểu chuyện''
Nàng cúi thấp đầu càng e thẹn hơn nói
-'' Ân, Thủy nhi sau còn muốn gả cho một nam nhân tốt... giống... giống Hàn caca''
-'' Ân , giống Hàn caca''
tiếng nói, tiếng cười của hắn lại sâu không lường đáy
'' À Thủy nhi, ta còn muốn hỏi ''muội'' một số việc đi cùng ta chứ?''
Nàng cắn môi tỏ vẻ do dự
-'' Thủy nhi...''
-'' Đi cùng ta''
Không ai thấy rõ hắn từ lúc nào đã đến bên cạnh nàng , mà tất cả nam nhân ở đây đều tập trung vào vẻ mặt đáng yêu ủy khuất của nàng lúc này. Mà Tĩnh Hàn cũng chỉ mới bước chân vào chính điện bao nhiêu con mắt đều tập trung lên người hắn tỏ vẻ ghen tỵ được mĩ nhân để ý khiến Tĩnh Hàn khó hiểu và khó chịu không thôi. Nhưng tất cả lại không biết qua ngày hôm nay thôi, biến sẽ xảy ra. Lãnh Độc cười lạnh lùng nhìn những kẻ ngồi đây tự xưng là cung chủ của một Ám Tinh các hùng mạnh . Rồi sẽ đến lúc chủ nhân thanh lý môn hộ, những kẻ ngu ngốc này nên thay đổi.