lời tgiả:đáng lẽ là đăng hôm qua, nhưng ko hiểu sao mình không vào diễn đàn được. Nên gìơ mới có chương mới. Mong mn thông cảm nha!
Lúc nàng nói chuyện xong với Phong, chính bản thân chàng phải rời đi xử lý việc trong các. Còn nàng thật rảnh nên mới đi đến ngọn núi giả luyện nội công không ngờ lại thấy được một màn trên.
Nam nhân đẹp như tranh vẽ, lạnh nhạt mà phiêu dật. Một bộ y phục trắng càng khiến hắn ta càng giống tiên nhân hạ phàm. Khuôn mặt không yêu nghiệt mị hoặc chúng sinh như Phong. Nhưng lúc này lại hiện lên một vẻ tuấn tú đẹp đến mê hoặc càng nhìn càng cảm thấy thật xa vời hư ảo. Mặc dù đẹp nhưng tiếng đàn của nam nhân này lại mang một nỗi buồn ai oán. Than than, hận hận thật khiến người lạnh nhạt như nàng có chút đồng cảm. Ngón tay của nam nhân này không trơn tru thon dài như của Phong nhưng lại rất nhanh nhẹn thoạt nhìn cũng rất thon đẹp.
Chỉ đáng tiếc ... đôi bàn tay đánh lên những giai điệu đó lại bị một vết sẹo dài từ cổ tay đến ngón út làm mất đi vẻ hoàn mĩ vốn có lúc này.Tiếng đàn dừng hẳn, tiếng nói của nam nhân kia truyền tới:
-'' Thủy nhi cô nương , hảo''
Nàng mỉm cười đáp lễ
-''Tĩnh Hàn caca , hảo''
Đúng vậy nam nhân này là Tĩnh Hàn . Thật hiếm khi thấy được một người như hắn ta có tâm trạng bi sầu như vậy.
-'' Thủy cô nương không biết đến đây có việc gì?'' Tĩnh Hàn tay vuốt ve đàn ngọc hỏi
-'' A, thật ra Thủy nhi...Thủy nhi ... bị lạc'' nói xong khuôn mặt nàng tự đỏ ửng nhìn thật đáng yêu. Ngay chính nàng cũng thật khâm phục bản thân mình, nói dối cũng thật thông minh, tài tình.
Tĩnh Hàn liếc mắt lên cô nương vừa nói với mình đi lạc mà khuôn mặt đỏ ửng , khiến tâm hắn khẽ xao động không thôi. Chỉnh đốn lại tâm mình hít một hơi thật sâu quay mặt đi nơi khác khẽ nói
-'' Nếu Thủy cô nương không ngại , tại hạ có thể đưa cô nương đến chính điện''
Nàng ngước mặt lên cười thật tươi
-'' Cảm ơn Hàn caca''
Tâm Tĩnh Hàn lại thêm một lần dao động. Nàng không còn gọi hắn là Tĩnh Hàn caca mà là Hàn caca. Nhưng bây giờ nàng... chuẩn bị là nữ nhân của người khác. Còn bản thân hắn việc trọng đại chưa thành...càng không rõ thành hay bại. Nếu như hắn cướp nàng đi, thành thì hắn sẽ cưới hỏi nàng đàng hoàng cho cả thiên hạ biết. Nhưng bại... chắc chắn... chắc chắn nàng sẽ chịu khổ, chịu lăng nhục... Không được, hắn phải bỏ tâm này...
Nàng ngẩng đầu nhíu mày nhìn vẻ suy nghĩ miên man của hắn, nàng đã nói gì sai sao? Tại sao hắn lại nhìn nàng tỏ vẻ đau đớn như vậy? Tại sao hắn ta lại nhìn nàng như vậy...
-'' Hàn caca...''
Tiếng nói của nàng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn , biết mình bộc lộ quá nhiều hắn lại nhắm mắt trấn tĩnh đáp
-'' Ân, không có gì. Để tại hạ đưa cô nương đi''
Nói xong hắn nâng đàn lên để một bên vai đi trước dẫn đường cho nàng. Khuôn mặt lại trở về vẻ cô độc, lạnh nhạt...
Giống như những con sói, dù chúng luôn ở cùng một đàn nhưng mỗi con đều cô độc, đều hành xử riêng.
-'' Thủy nhi muội muội'' Tiếng nói ngọt ngào như thế không cần nhìn nàng cũng biết người đang gọi nàng là ai.
-'' Như Nhu cô nương'' Đây coi như nàng trả lễ đi
-'' Hàn caca và Thủy nhi muội đang đi đâu, sao hai người lại cùng nhau...''
Như Nhu cười nhìn nàng , sau quay sang nhìn Tĩnh Hàn đầy ẩn ý
-'' Chẳng qua gặp cùng đường''
Lời Tĩnh Hàn nói ra thật khiến nàng bất ngờ, thật sự có gặp cùng nơi nhưng gặp cùng đường một đoạn dài như vậy thì... có hơi quá.
-'' Đúng vậy, Như Nhu cô nương ở lại chơi cùng Hàn caca, Thủy Nhi đi trước''
Nàng không muốn ở lại cùng nàng ta , dù sao thân phận của nàng ta nàng cũng đã đoán ra được ít nhiều còn quan tâm làm gì. Còn Tĩnh Hàn kia, sẽ có liên quan đến nàng ta. Chắc chắn như vậy.
Nhìn ''Thủy nhi muội muội'' đi khuất, Như Nhu mới hằn giọng.
-'' Tĩnh Hàn, ngươi tốt nhất đừng có ý với nàng ta''
-'' Tốt, đừng quên nhờ có bản tiểu thư ngươi mới có ngày hôm nay nếu không giờ chỉ là tên ăn mày đang ở góc xó xỉnh nào đó''
Tay hắn nắm đàn bỗng trắng bệch, nén giọng
-'' Tĩnh Hàn biết, tiểu thư an tâm''
Như Nhu biết nàng nói hơi quá đành giở giọng ngọt ngào nói :
-'' Tĩnh Hàn, ngươi đừng trách ta, thật ra ta nói vậy cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi. Đến lúc việc hoàn thành nếu như nàng ta ngoan ngoãn ,ngươi vẫn còn có ý với nàng ta, ta sẽ giúp cho ngươi có được nàng. Còn chống lại, nàng ta nhất định phải chết''
Tĩnh Hàn hơi nhếch môi trên , nói:
-'' Tĩnh Hàn biết rõ''
-'' Ta chẳng qua không muốn ngươi đau lòng thôi''
-'' Tĩnh Hàn tạ hữu ý của tiểu thư''
-'' Thôi ta đi trước, ngươi đứng đây một lát rồi hãy đi''
-'' Tĩnh Hàn rõ''
Nói xong Như Nhu cũng xoay lưng bước đi nhanh về phía chính điện, Tĩnh Hàn lại lặng lặng tựa lưng bên thân cây vuốt ve đàn ngọc trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn đã phải nhịn nhục bao lâu? Hắn đã phải tuân mệnh bao lâu? Hắn đã phải cố gắng bao lâu? Hắn đã phải giết bao nhiêu người? Hắn đã phải làm bao nhiêu chuyện thất đức... nhiều đến mức hắn không đếm nổi. Nhưng hắn làm theo lời nàng ta cũng chỉ mong chủ nhân của hắn thấy , rồi sau hắn sẽ có Lăng Âm các . Đến lúc đó đại sự của hắn sẽ thành, mọi đau khổ của hắn sẽ được xóa bỏ.Nghĩ đến đây tâm của Tĩnh Hàn khẽ có một dòng nước ấm chảy vào. Môi hắn nở nụ cười nhạt rồi ngẩng lên nhìn bầu trời cao nhớ đến một vị đại sư từng nói với hắn cùng người đó hai chữ '' Tiểu Long'' để chúng tỏ cho nghiệp hắn sau này ...
Nhưng hắn lại không nhớ đến câu sau đó của vị đại sư '' trời không theo ý người''