Loại cảm giác bị tiến vào thật sự quá sức phong phú và đầy đặn, giống như trái tim bị mất đi nhiều năm lần nữa trở về lồng ngực mình, cả người cô được ôm trong lồng ngực ấm áp an toàn, cảm giác không trọn vẹn trước đây cuối cùng cũng được lấp đầy.
Trên trán mồ hôi đổ như thác nước, không còn phải chịu đựng chờ đợi cô hoàn toàn rộng mở cho hắn như trước nữa, Hùng Thần Giai trong tình thế khó khăn nhẹ nhàng đâm vào hai cái, quy đầu khổng lồ lấy khí thế áp đảo một lần lại một lần đem huyệt động mềm mại khuếch trương ra, sau đó một tấc một tấc đoạt lấy, đâm vào đến chỗ sâu lại khẽ xoay tròn ma sát, cảm thụ vách tường thịt mịn màng đến cực hạn thắt lấy làm hắn có cảm giác vừa đau vừa nhanh thật vui sướиɠ, hận không thể đem toàn bộ thân mình nhét vào hết trong thân thể Tang Vãn Cách, vĩnh viễn không xa rời nhau nữa.
Thấy giai nhân không trả lời, Hùng Thần Giai nhíu mày, ngừng động tác phía dưới lại, vẫn để mình trong ŧıểυ huyệt non mềm của cô, sau đó đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách, tỉ mỉ nhìn biểu tình ngượng ngùng tới cực điểm trên mặt cô, đáy lòng hắn bỗng vui, bắt lấy cánh môi mềm mại sưng đỏ hôn rồi lại hôn: "Có đau không, có đau không hả?"
... Được rồi, hắn thừa nhận thỉnh thoảng hắn cũng có chút tư tưởng xấu.
Tang Vãn Cách bị hắn hỏi mặt đỏ tới mang tai, cái miệng nhỏ nhắn bị chận lại không phát ra được tiếng nào, đôi tay yếu đuối vịn lấy đôi vai rộng của hắn, móng tay cắt tỉa chỉnh tề cắm lõm vào thật sâu trong bắp thịt hắn, bộ vị bị hắn đoạt lấy dã man vẫn còn hơi run, loại cảm giác bị lực lượng mạnh mẽ xâm chiếm tại nơi nhu nhược thần bí nhất không cách nào phản kháng ấy, cho dù đã làm rất nhiều lần rồi, nhưng cô vẫn không thể lập tức thích ứng được.
"Hỏi em đấy, công chúa, có đau không?" Hùng Thần Giai thị uy đâm vào một cái, hắn vô cùng uyển chuyển nói cho cô biết, nếu không trả lời, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hồng nhuận cánh môi bị hắn ngậm trong miệng, lời vừa ra khỏi miệng cũng tự nhiên đứt quãng: "Ừ... Không, không đau, ách ──" nói xong lập tức lại bị đâm vào một cái nữa, hoa huyệt của cô bị xâm chiếm đến nhức mỏi, trong nháy mắt lại đổ ra chất lỏng mang hương vị ngọt ngào, làm bộ vị đang thân mật giao hợp của hai người thành một mảnh hỗn độn, nhớp nháp không chịu nổi.
"Không đau hả?" Hùng Thần Giai cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô rồi lại tăng thêm sức lực hung hăng đâm vào một cái nữa, "Như thế này thì sao? Có mạnh quá không?"
"Hắc ừ ──" Tang Vãn Cách bị hắn đâm vào, thân thể mềm mại cũng xụi lơ, u huyệt non mềm không tự chủ được tiếp tục tràn ra mật hoa nồng đặc hương vị ngọt ngào, vách thịt bên trong non mềm đến cực hạn cũng cắn chặt hơn, kẹp chặt làm cho mặt hắn cũng biến sắc theo. "Không mạnh... Ừ... Không mạnh..." Cô nhắm hai mắt lại, mắc cỡ không dám nhìn mặt Hùng Thần Giai, dũng đa͙σ nhỏ hẹp cũng vì vậy mà siết chặt hơn lửa nóng phái nam vừa húc vào trong cơ thể mình đang dâng trào, làm cho Hùng Thần Giai ngay cả động tác rút ra cắm vào đơn giản cũng suýt không làm được.
"Không quá mạnh là tốt rồi." Hắn cắn chặt hàm răng khắc chế kích động muốn xuất tinh, cái mông gầy gò giống như có gắn motor chạy bằng điện bắt đầu tăng nhanh tốc độ, lấy tần số kinh người ra vào hoa huyệt ẩm ướt mềm mại, mỗi một lần đều hoàn toàn thối lui khỏi thân thể của cô, sau đó lại hung hăng cắm vào, thân thể nam nữ quấn quít, thanh âm dâm mỹ làm người ta đỏ mặt, nhưng đến lần thứ hai, hắn lại ít đi chút phóng đãng, tăng thêm chút thâm tình và dịu dàng.
Bởi vì yêu mà kết hợp, bởi vì muốn mà kết hợp, bản chất hoàn toàn khác nhau.
"Vậy anh dùng sức một chút nữa, em có chịu được không?" Hùng Thần Giai dời đi trận địa, cắn một nụ hoa đang rung động, ngậm vào trong miệng rồi dùng sức mυ"ŧ lấy, bởi vì động tác đút vào khiến cho đầu vυ" nho nhỏ đáng yêu từng phát từng phát trượt ra khỏi miệng của hắn, sưng đỏ cứng rắn đứng thẳng trên không trung, kèm theo mỗi một lần tiến vào, lần nữa bị hắn cắn, nũng nịu run rẩy nở rộ, cho thấy phong tình vô cùng mê người.
Cô còn nhớ rõ lần kia bị hắn chọc vào chỗ đó cô cảm giác rất sợ hãi, nơi đó là địa phương có thể đi vào sao?! Nhưng bằng hơi sức nhỏ như kiến của cô sao có thể chống cự được hắn?
"Đừng ──" hai bàn tay nhu nhược bắt lấy cánh tay Hùng Thần Giai, Tang Vãn Cách chợt mở đôi mắt mờ mịt mang hơi nước, nén lệ vô dụng lắc đầu với hắn, "Đừng mà... Quá sâu, không được ──" tên bại hoại này, chỉ biết khi dễ cô!
Bị Hùng Thần Giai đoạt lấy như vậy, lại bị hắn vô lại hỏi như vậy, trong cơ thể còn có một cây hung khí tồn tại đủ đem cô chơi đùa đến chết đi sống lại, Tang Vãn Cách nào dám không ngoan: "Có thể... Có thể... Ô ô..." Cô nhỏ giọng nức nở, tiếng khóc mảnh mai tới cực điểm khiến Hùng Thần Giai đau lòng, nhưng lại càng thêm hưng phấn.