“Hoa khôi chuộc thân, động một cái là cả ngàn vàng.”
Ngay lúc Vân Xâm Nguyệt định mở miệng tiếp, sau tấm bình phong ngọc ở chính đường, bỗng vang lên một giọng nói uể oải mà nhẹ nhàng, thong thả như thể chẳng chút gấp gáp gì.
Giọng nói dịu dàng, trong trẻo, tựa như ngọc va vào nhau, thanh âm chạm khẽ mà rõ ràng.
“Nếu luận phá của, ta làm sao sánh được với Vân Tam công tử?”
Giọng nói vừa dứt, bóng người sau tấm bình phong cuối cùng cũng bước ra chính sảnh.
Vân Xâm Nguyệt khẽ thay đổi sắc mặt, lập tức ngồi thẳng lưng, quay đầu nhìn lại.
Đập vào mắt là một người búi tóc vấn quan, khoác trên người áo gấm nhẹ nhàng sắc xám nhạt. Dung nhan ôn hòa, khí chất nhã nhặn như trăng mát đầu thu, phong thái nhã nhặn như ngọc, ung dung tự tại như trúc.
Sau lưng người ấy là tấm bình phong ngọc khắc hình cao sơn lưu thủy, cảnh mặt trời mọc nơi phương đông, xuất xứ từ tay một bậc thầy nổi danh trong kinh thành. Thế nhưng vào khoảnh khắc này, tất thảy vẻ đẹp ấy đều bị khí chất của người kia làm lu mờ.
Dưới ánh nến hắt lên khắp chính đường, mọi thứ đều trở nên ảm đạm hẳn đi khi so với dung mạo thanh thoát, trong trẻo kia.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Vân Xâm Nguyệt vẫn ngây người mất một lúc, rồi mới khẽ thu quạt lại, trầm giọng cười cười:
“Sao thế? Vừa hay chuẩn bị vào kinh, liền đem cái ‘lớp da hoạ bì’ kia khoác lên rồi à?”
"Hoạ bì" là da quỷ đội lốt người – lời này quả là châm chọc nặng nề.
Thế nhưng, vị công tử thanh tú như ngọc, mày dài như vẽ kia chẳng hề chớp mắt lấy một cái, chỉ thản nhiên bước xuống bậc tam cấp.
“Xe ngựa đã đợi sẵn ngoài viện. Vân Tam công tử, cùng ta nhập kinh thôi.”