Tù Xuân Sơn

Chương 18

Trước Sau

break
Trăng bạc như nước.

Tất cả trở lại yên tĩnh.

— Lên xe, — Thích Bạch Thương khẽ nghiến răng, đứng dậy, — Phải rời khỏi đây trước khi bọn họ quay lại.

“…”

Ngựa già phóng như bay trong đêm, vó ngựa đạp lên ánh trăng, lướt qua quan đạo vắng lặng.

Bên trong xe, ánh nến ấm áp xua tan bóng tối, Thích Bạch Thương rã rời tựa người vào án kỷ.

Nghĩ đến mũi tên lạnh băng ban nãy, nàng không khỏi khẽ đưa tay lên, đặt nhẹ sau gáy.

— Tê…

Nhíu mày, nàng gọi khẽ:

— Liên Kiều, gương.

Liên Kiều lập tức đưa tới một chiếc gương đồng.

Thích Bạch Thương soi xuống, nhìn thấy rõ bên dưới cổ mình —

Trên làn da trắng như tuyết nơi gáy, hằn lên một vệt đỏ dài, rõ ràng và chói mắt.

Đó là vết để lại từ mũi tên đầu tiên — mũi tên đã cứu nàng khỏi kẻ truy sát.

Còn mũi tên thứ hai, nếu nàng không kịp né, e rằng kết cục không chỉ là một vết xước da nhỏ nhoi như thế này.

Liên Kiều vừa bôi thuốc, vừa nghiến răng ken két:

— Người đó đúng là kẻ điên! Sao có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy? Bọn họ rốt cuộc là ai? Trong mắt còn có vương pháp hay không?

Tử Tô khẽ nhíu mày:

— Ta thấy trong rừng, đám giáp sĩ ấy mang trường đao, hình dáng rất giống loại Mạch đao chuyên dụng của quân đội…

— Đủ rồi.

Thích Bạch Thương ngắt lời.


Thích Bạch Thương khẽ "ừ" một tiếng, ngắt lời.

Chỉ vài hơi thở sau, dưới ánh nến lay lắt, mỹ nhân sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt khẽ nâng mí mắt, giọng nói uể oải, như còn lười cả thở:

“Ta có gặp ai đâu.”

Liên Kiều định lên tiếng.

“Muốn bị diệt khẩu thì cứ việc nói.” – Thích Bạch Thương chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói đều đều –

“Đêm nay, chúng ta không ai thấy gì cả. Hiểu chưa?”

Hôm sau.

Li Sơn – Tê Hà cốc – Ngọc Lương sơn trang.

Nơi này nằm trong dãy Bắc Phong của Li Sơn, là một trang viện yên tĩnh, cách kinh thành khá xa, đất đai cằn cỗi, bị bỏ hoang đã lâu.

Gần mười mấy năm qua, giấy tờ quyền sở hữu sơn trang này từng qua tay không ít quan lại, thương gia giàu có, đổi chủ không biết bao lần. Cuối cùng, cách đây hai năm, có người mua đứt toàn bộ, trùng tu lại từ đầu.

Cứ như thể có kẻ đem vàng bạc mà đổ lên núi, mới khiến nơi đây khoác lên vẻ thanh nhã mà âm u, mang một khí chất thoát tục đến lạ thường.

“Trời còn chưa sáng…”

Trong chính sảnh sơn trang.

Vân Xâm Nguyệt – người gầy như không có lấy một khúc xương – nghiêng người nằm dài trên ghế dựa, ngáp liên tục, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

“Hôm qua rượt nửa vòng Li Sơn, lại thức trắng đêm áp giải cái tên thiếu niên nửa sống nửa chết kia về kinh để trị thương. Kết quả sáng nay chưa tới giờ Mẹo đã bị lôi dậy. Còn bắt ta theo cho bằng được… Nhà ngươi Hầu gia bị gì trong đầu à?”

“”

Phía sau cây cột bên cạnh, một nam tử ăn mặc như tùy tùng vẫn đứng im bất động, dường như chẳng hề nghe thấy nàng nói gì, hai mắt chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một điểm cố định trên cột, không nhúc nhích lấy một phân.

Vân Xâm Nguyệt lắc đầu:

“Không đúng. Đêm qua ta ngủ mơ, cứ nghe sau núi như có âm thanh ma quỷ rên rỉ vang lên dồn dập. Nhất định là Hầu gia nhà ngươi đích thân tra khảo hai tên xui xẻo bên Kỳ Châu kia. Hắn định thức trắng cả đêm luôn đấy à?”

“”

Gã tùy tùng phía sau cây cột vẫn chẳng phản ứng gì.

“Cục gỗ sống.” – Vân Xâm Nguyệt chép miệng, phe phẩy cây quạt, cũng chẳng giận, chỉ xoay đầu đánh giá quanh gian chính đường đang bày biện trước mắt, dưới ánh nến bập bùng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc