Trên bàn cơm ngoại trừ Tần Thư Thụy đã biết từ trước, vẻ mặt của A Đông cùng Chu Giang Minh đều cùng một kiểu ' mấy người đang nói gì mà sao tụi tôi nghe không hiểu gì hết': "Bạn trai gì?"
Bọn họ nghĩ nãy giờ mình cũng đâu có bỏ sót chuyện gì, không phải đang nói sao tâm trọng của Tống học bá không vui sao, sao bây giờ là đổi sang chuyện bạn trai rồi?
"Ôi đâu có gì đâu, đồ ăn lên rồi, ăn thôi ăn thôi!" Tần Thư Thụy cũng thấy xấu hổ không kém, trong lòng sóng vỗ ầm ầm cũng phải vội vàng chuyển sự chú ý của mọi người, mẹ nó, hóa ra, Lăng Vấn Kỳ cũng biết chuyện Tinh ca của hắn với Tống Thanh Chấp, a, không đúng, cậu ta liếc liếc mắt, Lăng Vấn Kỳ giải thích mình trong sạch với Tống Thanh Chấp làm gì, chẳng lẽ?
Trong đầu Tần Thư Thụy nổ một cái đùng: Hoảng gần chết!
Đây là thế giới gì đây, lại thêm một gggg......g·ay.
"Đùa thôi." Tống Thanh Chấp ra tay múc cho mỗi người một chén canh, nụ cười tươi như tắm trong gió xuân: "Bạn học Lăng, biết nhau là duyên phận, sau này có thời gian thì cùng đi ăn cơm với mọi người."
"Chậc." Lăng Vấn Kỳ xem như đã hiểu, mối quan hệ của hai người này là bí mật, nghe Tống Thanh Chấp đang che đậy cho mình, anh khinh thường chậc một tiếng, phải thì là phải, không phải thì là không phải, có gì ngại mà không thừa nhận, chán ngấy.
Anh ngược lại càng thích phong cách của Hứa Tinh Lạc hơn, thẳng thắn nói với anh như vậy.
Nhưng nghĩ lại, hình như cũng do mình không nói rõ, Lăng Vấn Kỳ bỗng thấy không được thoải mái, nhưng đó không phải là do Hứa Tinh Lạc đã đoán được sao......
Anh quay đầu nhìn Hứa Tinh Lạc, tên điềm tĩnh kia không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt, giống như cũng không ngại việc mình bị giấu.
"Uống đi." Tống Thanh Chấp đưa bát canh thứ hai cho Hứa Tinh Lạc, sau đó mới múc canh cho mình.
Hứa Tinh Lạc nhìn cậu một cái, thật sự không hiểu nổi tên nhóc này, rõ ràng có thể nhờ phục vụ làm việc đó nhưng vẫn muốn tự mình ra tay với danh nghĩa thúc đẩy tình cảm.
"Cảm ơn nhé." Hứa Tinh Lạc nói.
"Cậu với bạn học Lăng quen nhau thế nào vậy?" Tống Thanh Chấp ngồi xuống, đến chuyện rồi.
Lăng Vấn Kỳ càng thấy ngán hơn, còn nói không ngại, vừa quay đầu đã bắt đầu hỏi thăm chi tiết.
"A." Hứa Tinh Lạc nhìn Lăng Vấn Kỳ một cái, cười: "Tôi nói tôi bắt chuyện với cậu ta trên phố thì cậu có tin không?"
"Khụ......" Lăng Vấn Kỳ bị sặc canh.
Người sặc chung với hắn còn có Tần Thư Thụy, đệt, Tinh ca của cậu ta còn có lịch sử đen như thế ư?! Tuyệt đối là trong khoảng thời gian chia tay với học bá!
Tống Thanh Chấp khựng lại: "Có gì mà không tin, cậu nói đi."
Sự thật hẳn là không phải mặt ngoài như vậy, hắn tin tưởng Hứa Tinh Lạc.
"Không phải là trên phố, mẹ nó cậu bớt nói nhảm đi." Lăng Vấn Kỳ sặc xong, anh lau khóe miệng, anh không thèm làm công cụ tán tỉnh cho hai người này đâu: "Lúc ấy cậu ta cùng một cô gái xinh đẹp bước ra từ công ty thì gặp tôi ở đại sảnh, cậu ta nhét danh thiếp vào tay tôi hỏi tôi có muốn làm ca sĩ không, hứng thú thì tìm cậu ta."
Lăng Vấn Kỳ chỉ Hứa Tinh Lạc, chọc chọc: "Chắc do nghe giọng tôi thì cảm thấy tôi phù hợp để ca hát."
"Đúng đó." Hứa Tinh Lạc nói: "Kinh vi thiên nhân [1]."
[1]: Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Tống Thanh Chấp khẽ nhấp một ngụm canh, mỉm cười để bát xuống, không phát biểu ý kiến gì, ừ, rất tốt, bạn trai cảm thấy giọng của người đàn ông khác thật kinh vi thiên nhân, cậu có cái gì để nói đâu.
"Cô gái xinh đẹp?" Nhóm A Đông run run, thứ lỗi cho kẻ bất tài trong việc nắm trọng điểm? "Ôi chao ôi chao, Tinh ca giới thiệu chút đi được không?"
Nói xong còn nói Tần Thư Thụy cùng nhờ.
"Tụi mày là con heo hả? Biết hát còn có thể là ai?" Tần Thư Thụy trợn mắt, nở nụ cười tươi với Hứa Tinh Lạc: "Cô gái đó là chị Úy Nhiên có đúng không?"
"Ừ." Hứa Tinh Lạc gật đầu.
"Ồ ~~ vậy đúng là cô gái xinh đẹp rồi." Chu Giang Minh thở dài, rất là hâm mộ nhìn Tống Thanh Chấp: "Thật đáng tiếc, chị chỉ thích trai đẹp như Chấp ca, tụi tôi làm gì có cơ hội."
Tống Thanh Chấp mỉm cười: "Trong trường chắc chắn có một số bạn nữ mà cậu thích, cố gắng lên, chờ tin tức tốt của mọi người đó."
Nói đến vấn đề này thì A Đông không mệt nữa: "Mấy chị gái trường tôi đẹp lắm! Này, trên diễn đàn toàn ảnh con gái, nào nào nào, để tôi cho mọi người xem."
Bên này, Lăng Vấn Kỳ cùng Hứa Tinh Lạc đang nói chuyện, Lăng Vấn Kỳ hỏi: "Úy Nhiên nào?"
Anh không biết cô gái ngày hôm đó tên là gì, chỉ cảm thấy tên này có hơi quen, ca sĩ hả?
"À......" Hứa Tinh Lạc thấy hơi ngại, hắn ho nhẹ một tiếng, phải nói sao đây
"Ca sĩ Úy Nhiên, có phải là người hát bài hit kia không?" Lăng Vấn Kỳ trợn tròn mắt.
Tần Thư Thụy lập tức cắm một câu vào: "Đúng đúng đúng, là chị Úy Nhiên đó đó, có trâu bò không?! Bài đó cũng là Tinh ca của tôi viết đó!"
Lăng Vấn Kỳ kinh ngạc, Hứa Tinh Lạc cũng kinh ngạc, hai người đồng thời phụt ra một tiếng: "Đệt?"
"Sao thằng nhóc nhà cậu biết?!"
"Cậu chính là Tham Tài Háo Sắc?!"
Hai giọng nói lại đồng thời vang lên, một đôi mắt trừng Hứa Tinh Lạc, một đôi mắt trừng Tần Thư Thụy, không có ai bình tĩnh cả.
Rõ ràng đã đồng ý với Úy Nhiên là không nói, nhưng vừa không chú ý cái đã lỡ miệng nói mất!
Hứa Tinh Lạc nắm một vốc đậu phộng ném vào người Tần Thư Thụy, Tống Thanh Chấp lập tức ngăn hắn: "Ôi ôi ôi, đừng đánh nhau, bình tĩnh nào!"
"Đậu phộng vô tội, Tinh ca!" Những người khác cũng khuyên, đậu phộng còn phải ăn đó!
"Oa oa oa, Tinh ca ơi em không có cố ý đâu, em thật sự không có cố ý." Tần Thư Thụy ôm đầu xin lỗi, toang rồi, Úy Nhiên bên kia cũng sẽ đến giết cậu ta thôi.
"Tôi đánh chết cái đồ không giữ mồm giữ miệng như cậu......" Hứa Tinh Lạc tức đến điên, không kịp phòng bị gì đã bị lột mặt nạ, chưa nói đến Lăng Vấn Kỳ nghĩ như thế nào, Tống Thanh Chấp ngồi bên cạnh đã cười ngặt nghẽo rồi.
"Bài hit đúng là dễ kiếm tiền, hèn chi." 300 vạn của cậu có thể an tâm nhận lấy rồi.
"Cậu im đi." Hứa Tinh Lạc lại bị đâm thêm một đao.
"Vãi chưởng......" Lăng Vấn Kỳ cảm thấy đầu mình lại đau, shh, bài hát đó hot bao lâu, anh mắng Hứa Tinh Lạc là rác rưởi chừng đó, không chỉ có mắng ở ngoài đời mà còn mắng trên mạng, anh thề, tuyệt đối là Hứa Tinh Lạc biết! Nhưng anh vẫn đúng lý nói: "Cậu giấu tôi cũng khổ ghê, tôi còn chơi với cậu cả một kỳ nghỉ hè!"
Tống Thanh Chấp quay phắt lại nhìn Hứa Tinh Lạc: "Cậu chơi với cậu ta cả một kỳ nghỉ hè?"
"Chơi nhạc." Hứa Tinh Lạc xoa xoa huyệt Thái Dương, nếu đã khai rồi thì hắn cũng nói thẳng: "Tôi nhịn khổ lắm chứ bộ, mẹ nó ngày nào cậu cũng mắng tôi trước mặt tôi."
Người xung quanh cười ầm lên, dường như đã đoán ra được chuyện gì.
"Ai biểu cậu dùng từ đáng khinh như vậy, nghệ danh mà cũng lấy đáng khinh như vậy được sao." Lăng Vấn Kỳ chế giễu nói: "Tham Tài Háo Sắc, chậc chậc, đó mà là cái tên đàng hoàng sao? Mẹ nó ai mà ưa được?"
"Tôi chỉ lấy đại thôi." Hứa Tinh Lạc sờ sờ mũi, ngồi xuống: "Huống chi bản thân tôi chính là loại người như vậy mà."
Nghe vậy, Lăng Vấn Kỳ nhìn Tống Thanh Chấp một cái, giá trị nhan sắc rất cao, trông cũng giống con nhà giàu, nhưng phải nói sao đây, anh cứ cảm thấy hai người này không phải cùng một loại người, không giống anh với Hứa Tinh Lạc, điều kiện tính cách gì đó đều thích hợp.
"Đúng đó, Tinh ca như vậy thì có gì mà chỉ trích." Chu Giang Minh cùng A Đông đều thì thầm: "Đàn ông ai mà không tham tài háo sắc, tôi thấy bài hát đó hay lắm mà, nhưng không ngờ lại được viết bởi bạn học của chúng ta, xấu xa quá đi!"
"Đúng đó, có gì mà chỉ trích," Tần Thư Thụy ngồi dậy, bưng cốc hét: "Nào nào nào, làm một ly vì tham tài háo sắc!"
Hứa Tinh Lạc lạnh lẽo nói: "Cậu nên nghĩ phải nhận tội thế nào với Úy Nhiên đi." Hắn muốn chịu trách nhiệm.
Tần Thư Thụy suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt hắn.
"Vì sao cậu lại viết bài này?" Uống một ly, Lăng Vấn Kỳ bình tĩnh trở lại hỏi.
"Tại cần tiền." Người trả lời là Tống Thanh Chấp.
Mọi người đang ngồi đều hiểu rõ, vô cùng bội phục: "Khụ, là như vậy nè." Tần Thư Thụy giải thích: "Lúc ấy Tinh ca của tôi gặp một vài chuyện, không có ai cạnh bên, chuyện nào cũng phải tự mình kiếm tiền."
"Cũng không hẳn là không có ai." Hứa Tinh Lạc chỉ thiếu niên bên cạnh: "Tống học bá đã giúp tôi rất nhiều, biết ơn lòng tốt của cậu ấy."
"Đúng đúng đúng, Chấp ca là người tốt." Mọi người trăm miệng một lời.
"Đừng khen tôi như vậy, tôi ngại đó." Tống Thanh Chấp đỏ mặt cười.
"Ồ." Lăng Vấn Kỳ gật đầu, hóa ra là có ân tình, không có gì lạ.
Anh mấp máy môi, định hỏi Hứa Tinh Lạc có thời gian đi chơi vào cuối tuần không, nhưng nói thế trước mặt bạn trai người khác hình như không thích hợp.
Lần đầu tiên có cảm giác bực bội, Lăng đại thiếu phiền đến mức muốn hút điếu thuốc: "Mọi người có ai ngại hút thuốc không?"
"À tôi......" Tần Thư Thụy đang định nói mình không ngại.
Hứa Tinh Lạc ngắt lời cậu ta: "Trên bàn cơm đừng hút, muốn hút thì vào toilet."
Hắn không muốn Chấp ca nhà mình hít khói thuốc đâu.
"Được." Lăng Vấn Kỳ nói: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
"Đầu cậu đang bị thương." Hứa Tinh Lạc tự nhiên nói: "Ít hút thuốc chút đi, cậu không nghiện thuốc lá thì đừng hút."
Cũng đúng, đầu bị thương thì không hút nhất định sẽ thoải mái hơn hút, Lăng Vấn Kỳ lại ngồi xuống ăn cơm.
Tâm trạng của Tống Thanh Chấp cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc thì lên cao bởi vì Hứa Tinh Lạc chăm sóc mình, lúc thì vọt thẳng xuống bởi Hứa Tinh Lạc quan tâm người khác.
Cậu biết mình chỉ đang kiêu ngạo, nhưng tình yêu cuồng nhiệt mà.
Phía dưới bàn, cậu siết chặt lấy bàn tay Hứa Tinh Lạc, cấu lòng bàn tay đối phương giống như trừng phạt, chẳng lẽ không nên sao?
Mới bây lớn đã có nợ đào hoa, sau này thì còn thế nào.
Cuối cùng Lăng Vấn Kỳ cũng không hỏi chuyện cuối tuần với Hứa Tinh Lạc, nhưng sau khi đi ăn xong, anh nhận được tin nhắn hỏi thăm của Hứa Tinh Lạc.
"Cậu gửi tin nhắn cho ai vậy?" Trên đường về nhà, Tống Thanh Chấp hỏi.
"À, đang thăm hỏi anh hùng can đảm chảy máu đầu." Hứa Tinh Lạc nói.
"Cậu ta thích cậu." Tống Thanh Chấp nhìn góc nghiêng bạn trai, tức khi thấy vẻ trì độn của bạn trai mình.
"Có thì cũng chỉ là hảo cảm." Hứa Tinh Lạc nhìn Tống Thanh Chấp: "Tôi đã sớm nói với cậu ta tôi là 1, tôi có người mình thích rồi." Nói đến đây thì dừng lại, cười: "Hơn nữa cậu ta cũng là 1, nghĩ coi có hay không?"
1 trên khắp thế giới giống như đang tụ tập với nhau vậy.
Nồi của tác giả phi thực tế quá.
"Có gì mà buồn cười?" Tống Thanh Chấp không cười, vẫn nghiêm túc như vậy: "1 thì thế nào, tôi cũng vậy mà."
Nhưng chẳng phải kết quả vẫn à làm với Hứa Tinh Lạc sao?
"......" Hứa Tinh Lạc sửng sốt, nói như vậy cũng đúng, vậy thì có hơi đau đầu, hắn vẫn muốn hợp tác với Lăng Vấn Kỳ hợp tác, trở thành Châu Kiệt Luân cùng Phương Văn Sơn tiếp theo.
"Cậu thích giọng của cậu ta, muốn hợp tác cậu ta tôi có thể hiểu." Nói đến đây thì Tống Thanh Chấp muốn nôn ra máu, không, cậu không có hiểu, nhưng lời hay thì vẫn phải nói: "Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ cho tôi một chút chứ, chuyện mấy cậu làm tôi không có hiểu, cũng không tham gia được, tôi sẽ có cảm giác ngăn cách khỏi hai người đó cậu có biết không?"
Cảm giác này không dễ chịu tí nào.
"Không nghiêm trọng như thế đâu," Hứa Tinh Lạc nói: "Đây chỉ là một quan hệ hợp tác bình thường, cho dù không phải là Lăng Vấn Kỳ, thì cũng sẽ gắn kết hợp tác với những người bạn cùng chí hướng khác, đây là sức hấp dẫn của âm nhạc, cậu không hiểu nhưng cậu có thể nhìn nhận nó một cách khách quan, tôi không hề keo kiệt nói cho mọi người cậu là bạn trai tôi, mẹ nó tôi chỉ thích mỗi mình cậu, những người còn lại đều phải tránh xa tôi ra."
Điều đó đúng, chỉ bằng sức hấp dẫn của Hứa Tinh Lạc cho dù không phải Lăng Vấn Kỳ cũng sẽ là người khác, Tống Thanh Chấp không thể nào cấm Hứa Tinh Lạc chơi nhạc với người khác.
Nhưng nghĩ đến Lăng Vấn Kỳ là trong lòng cậu không thoải mái.
Chơi với nhau cả một kỳ nghỉ hè?
"Xin lỗi, lý trí và tình cảm của tôi không cách nào đạt chung một nhận thức." Tống Thanh Chấp suy nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ xe thở dài: "Quan niệm yêu đương của cậu là 'không được trói buộc người kia, cũng không chấp nhận sự thay đổi hay hy sinh của người nọ vì mình' nhưng tôi không làm được, tôi vẫn hy vọng cậu sẽ vì tôi thay đổi một chút gì đó."
"Ví dụ như là?" Hứa Tinh Lạc cũng không giận, kiên nhẫn hỏi.
"Đừng khiến nhiều người thích cậu như vậy." Tống Thanh Chấp nhéo lòng bàn tay người yêu.
"Hửm." Hứa Tinh Lạc nhếch miệng cười, dựa đầu vào vai Tống Thanh Chấp: "Tôi cũng muốn khiêm tốn lắm nhưng thực lực đâu cho phép."
Tống Thanh Chấp mặc kệ hắn.
"Như vậy nhé." Hứa Tinh Lạc hứa hẹn: "Sau này tôi quen biết ai tôi đều nói cho cậu, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, còn nữa, điện thoại tôi cậu cứ tùy tiện xem, cậu muốn số điện thoại ai cũng tùy cậu."
"Cậu quyết định rồi hay cậu chỉ đang hỏi ý kiến tôi?" Tống Thanh Chấp hỏi.
"Quyết định rồi quyết định rồi." Hứa Tinh Lạc nói.
Tác giả có lời muốn nói: Tinh nhãi con là người rất tùy tiện, rất dễ có tin đồn. Ngược lại Chấp bảo rất nghiêm túc với cả bản thân mình, muốn đến gần cậu cũng rất khó, nghĩ lại, cho dù ai là người yêu Tinh nhãi con đều phải chuẩn bị tâm lý lo lắng đề phòng cả đời.