Sinh viên nữ gật đầu, xấu hổ rời đi, lúc về chỗ thì bị bạn ngồi chung bàn hỏi; "Sao rồi, có add được không?
"Không, người ta có người yêu rồi." Cô trả lời sự thật,
"Cả hai người đều có luôn?" Không sai, con nít mới chọn, nhóm người lớn đã chật vật suốt một hai năm nay đều muốn có cả hai.
"Cả hai người đều có." Đàn chị dũng cảm bất đắc dĩ xòe tay ra.
Không khỏi khiến người ta phải cảm thán: "Quả nhiên trai đẹp thời buổi này đều có người yêu, chị em cũng đâu có ngốc, xuống tay nhanh quá."
"Không biết yêu hồi cấp ba hay mới yêu hồi nghỉ hè." Một nhóm người bày tỏ sự tiếc nuối.
Ngửi thấy mùi dấm nồng nặc, Hứa Tinh Lạc cười trộm, che miệng nhỏ giọng trêu chọc người nào đó: "Nằm xếp hàng không được?"
Tống Thanh Chấp giẫm lên chân Hứa Tinh Lạc dưới bàn ăn, nhắc hắn kiềm chế một chút, đừng có tán tỉnh nơi công cộng?
Không phải cậu không thích, mà cậu sợ cậu không nhịn được,
Ăn cơm xong, Hứa Tinh Lạc được dẫn đến phòng ngủ bây giờ của Tống Thanh Chấp, mà trước khi đến Tống Thanh Chấp đã sớm nói trong nhóm rằng mình muốn dẫn một anh đẹp trai đến, mọi người đều nói không sao cả, thuận tiện hỏi là anh đẹp trai nào?
Nghe cậu nói trường đối diện thì ai cũng cười, hỏi câu hỏi cực kỳ kinh điển, sau lúc trước không học chung một trường?
Một người tích thủy bất lậu [1] như Tống Thanh Chấp đương nhiên sẽ không nói là lúc trước họ giận nhau, hơn nữa số điểm của Hứa Tinh Lạc có hơi nửa vời, chọn trường kế bên thì sẽ có tỷ lệ đậu cao hơn, học bên này thì sợ không đúng chuyên ngành.
[1] Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài). - Nguồn Facebook Hoa Ca.
Cậu chỉ nói, bạn mình thích trường đối diện.
Nghe thế thì bạn cùng phòng liền cảm thấy bạn của Tống Thanh Chấp chắc chắc là một tài tử ôn hòa tao nhã, nói không chừng còn đeo một cặp kính.
Kết quả sau khi Hứa Tinh Lạc đi lên, bọn họ đồng thời trợn tròn mắt.
Tưởng rằng cụm từ "anh chàng đẹp trai" chỉ là một lời nhận xét bình thường nhưng hóa ra không phải, thật sự là một anh chàng siêu đẹp trai, hơn nữa còn không phải ôn hòa dịu dàng mà là tuấn mỹ hung hãn mười phần có được không?
Tống Thanh Chấp trông ôn nhã như vậy, thật bất ngờ khi cậu lại kết bạn mới một chàng trai có khí chất hơi xấu xa này.
Giới thiệu với nhau xong, Hứa Tinh Lạc rất tự nhiên ngồi trong phòng ngủ của bạn trai mình đợi, đúng rồi, lúc đi lên họ còn cố ý mua một ít trái cây.
"Để mọi người ăn, Chấp ca đi rửa nhé?" Hứa Tinh Lạc đưa cho đối phương.
"Tôi nói không cần cậu một hai phải mua, bây giờ còn bắt tôi đi rửa." Tống Thanh Chấp nói không sai.
Bạn cùng phòng cậu, lão Dương nhanh chóng nói: "Không cần không cần, để tôi rửa cho!"
Có ăn rồi còn làm phiền trai đẹp Tống thì sao mà được!?
"Trai đẹp Hứa đã đi xem trường tụi tôi chưa?" Người tên lão Trầm mỉm cười nói: "Phong cảnh trường tụi tôi đẹp lắm, lát nữa hai người đi thử chút đi?"
Không phải ngẫu nhiên mà nói, lúc trước bọn họ đã từng nghe Tống Thanh Chấp nói muốn dẫn bạn đến đây xem trường, chắc là anh đẹp trai Hứa này.
"A, vẫn chưa đi." Hứa Tinh Lạc ngồi trên ghế Tống Thanh Chấp, xoay đầu: "Lát nữa tụi tôi đến thư viên trước, cảm nhận bầu không khí học tập ở trường mọi người."
"Đại lão, mới khai giảng không cần phải vất vả thế đâu đúng không?" Lão Trần dở khóc dở cười.
"Chuyện này phải hỏi cậu ấy đấy." Hứa Tinh Lạc chỉ Tống Thanh Chấp đứng đằng sau mình: "Lúc còn học cấp ba ngày nào cũng giục tôi học, tôi đi theo cậu ấy ngoại trừ một ngày ba bữa ăn còn lại đều là học."
"Thế thì sao? Thi đậu đại học rồi thì bắt đầu sắp xếp cho tôi hả?" Tống Thanh Chấp vỗ đầu Hứa Tinh Lạc một cái, giọng chua chát nói: "Nếu không phải tôi ngày nào cũng phải cùng cậu ôn bài đến khuya, cậu sớm đã đi nơi khác rồi."
Nhớ đến khoảng thời gian đó, cậu cảm thấy mình rất mệt, "Nhanh, trả tiền xe cho tôi."
Đi đi lại lại mỗi ngày không ít đâu.
"Trả cái rắm." Hứa Tinh Lạc vỗ cái tay vươn ra của Tống Thanh Chấp, ai nhìn vào cũng thấy quan hệ của hai người họ rất tốt, dù sao cũng chơi từ hồi cấp ba.
"Ghen tỵ hai người ghê." Lão Dương rửa trái cây xong đi ra nói: "Không được mấy người bạn học cấp ba của tôi đến đây học cả, chung trường lại càng không."
"Tôi cũng thế." Lão Trần ăn trái cây, đặt vài trái trên bàn lão Quách kế bên còn chưa về: "Bạn cũ của tôi đều đi đường của riêng họ, cũng không biết sau này đi làm rồi có thể gặp nhau hay không."
"Vậy càng khó." Lão Dương thở dài một tiếng, trưởng thành rồi thật khác.
Ai cũng có con đường phải đi.
Nói thì bắt đầu nhớ lại kỷ niệm hồi cấp ba, Hứa Tinh Lạc cười tủm tỉm nghe, chừa nửa cái ghế cho người nọ: "Ngồi đây nhé?"
Tống Thanh Chấp nhỏ giọng: "Thế còn không bằng ngồi lên đùi cậu?"
"Cậu dám thì cứ ngồi." Hứa Tinh Lạc liếc mắt nhìn người trong phòng ngủ, vẻ mặt nhịn cười: "Thẳng nam không thấy gay đâu."
Nói thì nói thế nhưng vẫn không dám quá kiêu ngạo.
Đi uống miếng nước, nghỉ ngơi tầm nửa tiếng, ngắm căn phòng ngủ thường trú của bạn trai mình xong, Hứa Tinh Lạc thấy rất hài lòng, lúc ra ngoài hắn nói: "Điều kiện ký túc của cậu được ghê, bạn cùng phòng cũng rất thoải mái."
"Ừm, dù sao cũng chỉ ở chung một học kỳ thôi." Nghĩ đến điều mình hướng tới trong lòng, Tống Thanh Chấp ho nhẹ một tiếng, rất lạy ông tôi ở bụi này giải thích: "Tôi thích yên tĩnh một chút, ở ký túc xá tập thể không có quen."
"Biết rồi cậu chủ à." Hứa Tinh Lạc nói: "Học kỳ sau chúng ta đều trọ ngoại trường."
Ngoài ra không còn trêu chọc câu nào nữa, làm sao có mặt mũi, chính hắn cũng rất muốn sớm sống chung với Tống Thanh Chấp mà.
"Tôi dẫn cậu đi dạo nhé, đến tối rồi đến thư viện." Tống Thanh Chấp mỉm cười, vô cùng chờ mong tương lai.
Nói là học kỳ năm nhất nhưng cũng sẽ trôi qua rất nhanh, sau kỳ nghỉ tuần lễ vàng dài sẽ lập tức đến cuối kỳ.
Tống Thanh Chấp dẫn Hứa Tinh Lạc đi dạo qua một số địa điểm đáng để xem trong trường rồi họ đến thư viện, thật sự rất lớn, bên trong đã có không ít người, kha khá chỗ đã có người ngồi.
Hai người đi mấy vòng thì không cần ghế nữa, chọn một góc ngồi xuống đất.
"Sách chuyên ngành của mấy cậu dài quá, nhìn mà da đầu tê dại." Tống Thanh Chấp liếc mắt nhìn cuốn sách bạn trai mình cầm.
"Như nhau như nhau thôi." Nói cứ như kinh tế của cậu không phải tác phẩm vĩ đại nào ấy, mấy cuốn sách đó mở ra chữ nào đọc cũng hiểu, nhưng mà ghép lại thành một câu thì chẳng hiểu gì sất: "Chấp ca, cậu không thấy mình không hiểu sao?
"Hiểu chứ." Tống Thanh Chấp rất bất đắc dĩ nói: "Sách chuyên ngành của cậu mới không hiểu."
Lúc trước khi biết Hứa Tinh Lạc chọn ngành này, cậu đã vô cùng hứng thú đi tìm hiểu, nhưng nhìn một hồi, cậu nhận ra mình chẳng có hứng thú nào, rất nhàm chán, đối với cậu không có ích lợi gì cả.
"Hửm, nhưng tôi cảm thấy thú vị lắm mà, rất rất thú vị." Hứa Tinh Lạc dừng một chút, chuyển ánh mắt từ cuốn sách sang gương mặt Tống Thanh Chấp, vẻ mặt lo lắng nói: "Xong rồi, thế giới tinh thần của chúng ta không hợp nhau rồi."
Tống Thanh Chấp lập tức giơ tay đập hắn một cái, cười mắng: "Bớt nói nhảm đi, cậu coi trọng thế giới tinh thần như vậy thì sao không đi yêu Socrates [2] đi?"
[2]: Sokrates là một triết gia người Hy Lạp cổ đại, ông được coi là một trong những người đã sáng tạo ra nền triết học phương Tây, và là nhà triết gia đạo đức đầu tiên của nền tư tưởng đạo đức phương Tây đồng thời là người đại diện tiêu biểu của trường phái triết học duy tâm.
"Chắc do Socrates không đủ đẹp trai." Hứa Tinh Lạc sờ sờ cằm.
"Ừ, nhưng ông ta chắc chắn là gay." Tống Thanh Chấp nói.
"Sao cậu biết?" Hứa Tinh Lạc ghé mắt.
Tống Thanh Chấp không muốn nói, nhưng nghĩ lại thì vẫn nói, "Bởi vì cậu coi trong thế giới tinh thần nên tôi đã đi xem thử, tôi không hay đọc văn nhưng tôi rất thích đọc truyện của những nhà triết học"
Hứa Tinh Lạc chăm chú nhìn bạn trai hồi lâu, rồi lại ngẩng đầu nhìn camera, chỉ có thể thở dài: "Không ổn rồi, chúng ta phải hẹn hò ở ngoài trường mới đúng."
"Chậc chậc, lúc này còn chê tôi không có thế giới tinh thần nữa không?" Tống Thanh Chấp nói.
"Đừng như vậy mà, sao cậu không có biết vui đùa gì hết vậy?" Hứa Tinh Lạc dùng đầu gối chọc chọc, nụ cười xán lạn làm Tống Thanh Chấp ngứa ngáy.
Vờn nhau một lát, hai học bá cuối cùng cũng hạ tâm đọc sách.
Đã nói là yêu đương đâu?
Quả nhiên đi theo Tống Thanh Chấp thì không có khả năng mà.
Đang tuổi ăn tuổi lớn nên ở thư viện đến hơn 9 giờ, Tống Thanh Chấp chọc chọc bạn trai đang đọc sách say sưa: "Có đói không, mời cậu đi ăn bữa thứ tư nhé."
"Chậc, cậu thật sự muốn nuôi mình thành heo hả?" Hứa Tinh Lạc ngước mắt.
"Làm sao, sợ ăn cơ bụng sẽ mất à?" Tống Thanh Chấp muốn cười nhưng lại không cười, ngắm cơ bụng đủ đầy của Hứa Tinh Lạc.
"Nhân tài chiến lược à," Hứa Tinh Lạc cười nói: "Mời tôi đi ăn còn phải dùng phép khích tướng."
Tống Thanh Chấp vẫn là bộ dáng kia, gõ bìa sách: "Có đi hay không?"
"Đi chứ." Hứa Tinh Lạc khép sách lại, đứng lên giãn cơ trước: "Cậu muốn bao nuôi tôi thì tôi có gì mà không muốn."
Đi ăn bữa thứ tư vào buổi khuya với Tống Thanh Chấp xong, Hứa Tinh Lạc không ở lại chen chúc với Tống Thanh Chấp, chuyện này mà bị phát hiện thì không tốt lắm nên hắn đi về.
Tống Thanh Chấp nhắn tin trên điện thọai: Ngày mai còn đến không?
Hứa Tinh Lạc có hơi xù lông: Tại sao tôi phải qua mà không phải cậu qua?
Tống Thanh Chấp: Đều được mà.
Hứa Tinh Lạc: Vậy cậu qua đi.
Tống Thanh Chấp: Chờ lời này của cậu thôi đó.
Bắt đầu từ hôm nay, giữa bọn họ giống như lập ra quy tắc, ba năm Hứa Tinh Lạc đến trường đối diện, hai tư sáu Tống Thanh Chấp đến trường đối diện.
Có đôi khi Hứa Tinh Lạc không muốn làm phiền nhau, nhưng hắn nghĩ, tình yêu phải cuồng nhiệt như thế, dựa vào cái gì mà người khác có tình yêu cuồng nhiệt nhưng Chấp ca của hắn lại không có?
Là do Chấp ca của hắn không xứng sao?
Không phải, cho nên cứ thoải mái đi.
Một tuần nhanh chóng trôi qua đến thứ bảy, nhóm Đức Trung lại trở nên náo nhiệt, một lát thì thảo luận thời gian, một lát thì gửi định vị, nhưng đột nhiên có một tin nhắn xuất hiện.
Tần Thư Thụy yếu ớt hỏi: Tao có thể dẫn một người bạn cùng phòng đến không?
Bạn cùng phòng? Vậy là con trai hả, con trai thì dẫn đến làm gì?
A Đông: Tần thiếu, bạn bè cũ chúng ta gặp nhau, mày mang bạn cùng phòng đến làm gì?
Tần Thư Thụy: Nhưng người bạn học này của tao đáng thương quá, cậu ta thảm lắm, quá thảm đi thôi, tao không đành lòng bỏ cậu ta ở phòng.
Tống Thanh Chấp: Ồ, thảm như thế nào?
Tần Thư Thụy: Hăng hái làm việc nghĩa đến chảy máu đầu, lúc đưa cậu ta đến bệnh viện người nhà cậu ta không một ai đến, đến tối cũng là tao mang cơm đến, chủ yếu là đối tượng cậu ta hăng hái làm việc nghĩa là tao......
Trong nhóm náo loạn thành nồi cám heo, vội hỏi Tần Thư Thụy đã xảy ra chuyện gì?!!
Nghe nói chỗ đại học Z rất loạn, không phải là gặp cướp chứ?
Tần Thư Thụy vội giải thích: Không không không, chỉ xảy ra chút mâu thuẫn với người ta thôi, đều do tao nhanh mồm quá, bây giờ đã không sao rồi, anh em thấy sao?
Nói thế rồi, còn biết nói gì nữa đây, tất nhiên là xin nồng nhiệt chào đón người anh em chảy máu đầu dũng cảm.
Hứa Tinh Lạc: Để cậu ta đến đi.
Trong khoảng thời gian này bận rộn yêu đương quá nên đã sắp quên trong phòng ngủ của Tần Thư Thụy còn có một Lăng Vấn Kỳ, bao gồm bây giờ còn chưa kịp phản ứng lại, mãi cho đến khi thì thấy Lăng đại thiếu xuất hiện ở cửa cùng với vòng gạc trắng quấn trên đầu.
Đệt.
Lăng Vấn Kỳ trông vô cùng mất kiên nhẫn, sau khi thấy Hứa Tinh Lạc thì kinh ngạc hỏi: "Đến ăn cơm à?"
Chảy máu đầu, bạn cùng phòng, xâu chuỗi những từ khóa này lại mới nhau, gương mặt Hứa Tinh Lạc lộ về cảm thán thế giới này thật là nhỏ: "A, vết thương trên đầu cậu có nghiêm trọng không? Tôi không ngờ cậu có dũng khí làm chuyện chính nghĩa đó."
"Sao cậu biết?" Lăng Vấn Kỳ giật mình, đưa mắt nhìn Tần Thư Thụy với vẻ mặt kỳ lạ, chỉ mấy người đứng xung quanh mình: "Quen nhau hết hả?"
Bây giờ đã biết, Hứa Tinh Lạc cùng Lăng Vấn Kỳ là bạn bè, mà Tần Thư Thụy với Lăng Vấn Kỳ là bạn cùng phòng, lúc trước cả hai không ai biết quan hệ này, chỉ có thể nói......
"Duyên phận!" A Đông cầm một ly mời Lăng Vấn Kỳ nói: "Cảm ơn người anh em! Cảm ơn cậu đã giúp đỡ Tần thiếu của chúng tôi, là bạn của cậu ta, đồng thời là 'sứ giả bảo vệ em trai' được lão đại của tụi tôi ủy thác cho, cảm ơn cậu!"
Những người khác bật cười như điên, con mẹ nó sự giả bảo vệ em trai là cái đéo gì?
"Bị quỷ gì vậy?" Lăng Vấn Kỳ nhìn mấy người này như bị bệnh tâm thần, nhưng nể mặt Hứa Tinh Lạc, anh vẫn cầm tách trà lên nhấp một ngụm, "Tôi cứu cậu ta không phải do hăng hái làm việc nghĩa, chẳng qua là mấy thằng khốn kia chọc tôi thôi."
Về phần Tần Thư Thụy, anh cũng không thân.
Sở dĩ hôm nay đi theo cậu ta là bởi thằng nhóc kia nói nhiều quá, mở miệng ra nói mà cứ như được lên dây cót.
Không ngờ Tần Thư Thụy lại là đàn em của Hứa Tinh Lạc, nói gì cũng Tinh ca.
Đúng là duyên phận.
"Dù sao sự thật cũng giống nhau mà." Tần Thư Thụy cảm thấy vẫn còn sợ hãi vỗ ngực, hiện trường đánh nhau ngày hôm đó bùng nổ quá, bạn cùng phòng của cậu liều mạng như Tinh ca của cậu ta vậy, cho nên cậu ta ôm chắc cái đùi này rồi: "Kỳ ca, sau này chỉ cần làm chuyện tôi có ích, cậu cứ việc nói, dù sao ngoại trừ việc cậu cứu tôi, cậu còn là bạn của Tinh ca!"
"Không có gì cần cậu hết." Lăng Vấn Kỳ nói. Anh không hứng thú thu nạp đàn em, nhưng anh ta rất tò mò cậu chàng ngồi bên cạnh Hứa Tinh Lạc từ nãy đến giờ không nói gì, liền hỏi: "Cậu bạn này trông lạnh lùng ghê, sao cậu không nói gì vậy?"
Hơn nữa ánh mắt nhìn mình, còn mơ hồ mang theo sự dò xét không bình thường.
"Ồ, không sao đâu." Hứa Tinh Lạc nói: "Tôi quen nói với cậu ấy là tôi quen bạn mới, chắc là cậu ấy đang giận tôi."
Bàn cơm bỗng nhiên an tĩnh đến mức tiếng cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Lăng Vấn Kỳ khẽ suy nghĩ, ồ nếu Hứa Tinh Lạc đã nói vậy thì anh liền cho rằng người ngồi ở đây ai cũng biết, cho dù không biết, anh ta cũng không quan tâm, mẹ nó cũng đâu còn là em bé.
"Chậc, cậu bạn à, tôi với bạn trai cậu không có gì cả." Lăng Vấn Kỳ phủi sạch nói.
Đêm nay đúng thật là Tống Thanh Chấp không nói gì, nhưng cũng không tức giận nghiêm trọng như thế, cậu nghe vậy thì hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười: "Không có gì là tốt nhất."
Tác giả có lời muốn nói: Một lời không hợp liền comeout, Chấp ca không hổ là cậu.