Gia Vũ kéo giựt nàng sát về phía hắn đang đứng. Hắn bóp chặt cánh tay nàng, gằn từng chữ một như muốn nàng ghi nhớ.
- Ngươi đã không còn là cành vàng lá ngọc nữa rồi, ngươi chỉ là một kĩ nữ được ta mua về làm vui!
Giọng điệu sắc lạnh của Gia Vũ khiến cho Như Hi bất an. Nàng cảm thấy dường như hắn có hận ý, muốn xé xác nàng ra.
Hắn xô mạnh khiến nàng ngã nhào xuống giường, chưa kịp định thần, nàng đã thấy mông nàng lành lạnh. Gia vũ đã xốc váy nàng lên tận eo tự bao giờ. Hắn chộp lấy mông nàng, thô bạo bóp mạnh.
Như Hi xoay người lại, dùng cả tay chân đẩy hắn ra. Tuy nàng bị bán vào lầu xanh nhưng chưa hề tiếp khách, mới học quy tắc, ứng xử thì bị hắn quăng tiền mua về. Cái giá hắn trả rất lớn, khiến tú bà vô cùng hài lòng, đồng ý bán nàng cho hắn. Cho nên đối diện với chuyện nam nữ này, nàng tuy bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng khi đối diện gặp phải thì vẫn không khống chế được mà khiếp sợ hoảng loạng.
Gia Vũ đương nhiên biết Như Hi muốn xoay người bỏ chạy, rất nhanh, hắn dùng tay móc lấy cổ áo nàng giựt ngược lại. Thấy nàng còn chân còn tay để chống cự thì quá phiền phức. Hắn bẻ tay nàng ngược ra phía sau. Hai cánh tay mảnh khảnh úp trên lưng, bị hắn trói bằng một sợi dây vải, siết thít chặt.
Tuy chỉ là thương nhân, nhưng lực tay hắn vô cùng mạnh mẽ, cứ như là hắn không phải kiểu thư sinh chỉ biết ngồi trong thư phòng, làm giấy tờ sổ sách vậy.
- Không! Xin ngươi… tha cho ta, tha cho ta đi!
Như Hi mặt mày tái nhợt chỉ biết làm theo bản năng mà la hét.
- Còn chống cự, xem ra vẫn chưa biết thân biết phận mình, phải dạy dỗ lại!
Gia Vũ nghiến răng nói tiếp:
- Ngươi có quyền chống đối ta à, hay nghĩ mình còn là ŧıểυ thư cao sang?
- Ta, ta… không phải!
Như Hi bối rối, không biết phải nói gì.
Hắn kéo thẳng chiếc áo lụa mỏng tanh xuống tận eo nàng. Bây giờ cả váy và áo đều nhăn nhúm, bị o ép lại ở phần eo. Thân trên và thân dưới không còn bất cứ cái gì che chắn.
Gia Vũ tách hai chân trắng muốt của nàng đang chụm lại, hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve miệng hoa huyệt, đang khép hờ ẩn sau lớp lông mao thưa thớt. Cửa huyệt phấn hồng nằm giữa hai cánh hoa, khô ráo, sạch sẽ. Hắn quyết định vẫn nên cho nàng chảy một ít nước trước khi đâm vào, liền đưa hai ngón tay đi vào trong thăm dò.
Vật lạ xâm nhập, Như Hi quá kinh hãi, theo bản năng tự vệ mà khép chặt hai chân lại. Hắn vô cùng tức giận, ra lệnh:
- Dạng ra!
Nàng không còn cách nào, đôi chân trắng thon dài run rẩy, từ từ mở ra theo mệnh lệnh của hắn. Dù sao tay nàng cũng đã bị trói ở đằng sau, có chống đối, có bỏ chạy đều vô tác dụng. Nàng được hắn bỏ tiền mua về, là thứ đồ hắn sở hữu. Hắn chính là chủ nhân của nàng.
Như Hi quyết định sẽ ngoan ngoãn nghe theo, chỉ mong hắn làm nhanh chóng rồi buông tha cho nàng.
Như Hi bặm môi hồng đào lại, cố gắng cam chịu. Hai ngón tay của hắn thô ráp, cọ xát vào rất đau, cảm giác cực kì thốn. Trong lòng nàng bây giờ chỉ có sự sợ hãi thống trị không thể thấy bất kì sự kì quái nào diễn ra trong cơ thể cả.
Gia Vũ vuốt ve, ấn ngón tay vào trong cọ xát một lúc, hoa huyệt đỏ non mềm đàn hồi sít sao, lại chưa hề chảy ra chút nước nào. Hắn cau mày nhìn lên phía trên ngực nàng.
Như Hi cảm thấy ý định không mấy tốt đẹp từ hắn, tính tự trườn người lên phía trên giường để trốn nhưng không kịp. Gia Vũ chụp lấy một bên bầu ngực trái của nàng bắt đầu bóp mạnh.
Hắn muốn đẩy nhanh tiến độ, cúi người xuống mυ"ŧ liếʍ vυ" nàng, tay bên kia vẫn tiếp tục khuấy động trong hoa huyệt.