Ta ngoại trừ hận ra, thì chỉ có hận càng sâu, lại lan tràn, tràn ngập sự đau đớn.
Ta không thể diễn tả thành lời, thứ kia, đến tột cùng là đau như thế nào.
Chỉ là, vô cùng khổ sở.
Sau ngày đó, hắn không hề đến Cảnh Thái cung nữa. Đối với người sắp được làm cha, niềm hạnh phúc ngày ấy của hắn dường như cũng khiến ta cảm động lây. Vì thế, cho dù muộn như thế nào, hắn đều đến đó chăm sóc nàng ta.
Ta càng ngày càng đố kỵ, đố kỵ vô cùng.
Đứa bé….
Đứa bé….
Ta thốt ra từ đó qua kẽ răng, khiến ta không nhịn được mà run bần bật.
“Nương nương!” Phương Hàm cầm áo choàng chạy đến, nhẹ nhàng khoác áo vào cho ta, cau mày nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, người mặc ít áo thế này cẩn thận không khéo bị cảm lạnh.” Nàng vừa nói vừa cẩn thận kéo chặt áo giúp ta.
Ta mỉm cười, ngơ ngác nhìn bụi cỏ khô nơi góc bồn hoa trong sân một lát, rồi nhẹ giọng nói: “Bị ốm, liệu sẽ có ai đau lòng không?”
“Nô tì sẽ đau lòng.” Phương Hàm nói.
Mắt ta bỗng nhiên nóng lên, vội vàng quay mặt đi hướng khác.
Tang Tử à, hóa ra cũng có một ngày, ngươi trở nên mềm yếu như vậy, trở thành một người khao khát được người khác yêu thương.
Than nhẹ một tiếng, đúng vậy, dù sao cũng sẽ có người đau lòng vì ta.
Vậy hắn thì sao?
Ta là gì đối với hắn?
Bỗng nhiên ta đứng dậy, giơ tay định kéo áo choàng xuống. Phương Hàm hoảng sợ nói: “Nương nương!”
Ta lắc đầu: “Cô cô, ngươi nói nếu ta bị bệnh, hắn có đến không? Có đến thăm ta không?”
Phương Hàm sợ run lên, vội vàng đem áo choàng khoác lên vai ta, thấp giọng nói: “Nương nương đừng nói như vậy.”
Ta khẽ vùng vẫy, nàng lại ôm chặt ta, nhất quyết không chịu buông ra. Không biết vì sao, nước mắt ta không kiềm được mà cứ tuôn chảy, từ gò má, lại chảy xuống cổ. Từ nóng bỏng đến khi lạnh giá.
Ta cắn môi thật mạnh, không để cho mình phát ra âm thanh nào, dù là nhỏ nhất.
Chỉ là thân thể ta không ngừng run rẩy.
Phương Hàm không nói gì, không nói bất kỳ lời nào mà chỉ ôm ta.
Rất lâu, rất lâu…
Khi nàng mở miệng, giọng nói nghẹn ngào: “Nương nương, người vẫn chỉ là một cô bé.”
“Không, ta không phải…” Ta cắn răng phản bác. Mười lăm tuổi, ta đã cập kê, tiến cung, không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Nàng không ôm ta nữa mà chậm rãi buông ta ra, nhỏ giọng nói: “Muốn khóc cứ khóc đi.”
Ta chậm rãi lắc đầu, thật ra, ta cũng không biết, vì sao ta phải khóc.