Thiên Phi đang từ vị trí tiểu viện ngũ phẩm bỗng chốc nhảy vọt lên thành nhị phẩm phu nhân, so với ngày trước, ta từ một cung nữ nho nhỏ nhảy vọt lên thành người đứng đầu một cung còn khiến người ta khiếp sợ hơn. Bởi vì, nàng còn đang mang long thai.
Trong lúc nhất thời, ngẫm lại lời mọi đồn đại từ bốn phía, đều là những lời đố kị.
Ta nghĩ, ta cũng ghen tỵ. Ta thừa nhận mình không phải là thánh nhân, ta ghen tỵ, ngay cả câu hắn gọi nàng ta là “Phi nhi” ta cũng ghen tỵ. Ta tự cười châm biếm, ngày xưa, nàng ta không được ân sủng, chính vì thế ta cũng không để mắt đến nàng ta.
Trong cung bắt đầu dần nóng lên, Thái hậu nói muốn ban Khánh Vinh cung cho Thiên Phi ở, rất nhiều cung nhân tranh giành đến đó quét dọn. Bọn họ, đang tranh nhau nịnh bợ nàng ta.
Ai bảo nàng ta đang mang thai đứa con của Hạ Hầu Tử Khâm.
Nếu đứa bé là nam, đó chính là trưởng tôn của Hoàng thượng! Thậm chí, đứa bé đó vô cùng có khả năng sẽ là thái tử tương lai.
Đám tần phi trong hậu cung, đều tìm lý do thỉnh thoảng đi dạo ở Huyễn Nhiên các. Ngày trước có quan hệ không tốt với nàng ta, nhân cơ hội này muốn vun đắp lại một chút. Nàng ta bây giờ là cây đại thụ, ai mà không muốn dựa vào nàng ta chứ?
Ta nghe nói, ngày ấy khi ta đi khỏi Huyễn Nhiên các, sau đó Diêu thục nghi cũng đến đó thêm một lần.
Ta biết, mặc dù nàng ta hận Thiên Phi, tuy nhiên, vẻ mặt vẫn có thể giả vờ dường như không có chuyện gì. Về điểm này, không phải là ta thua nàng ta. Chỉ là, ta không thể giả bộ để mang vẻ mặt nịnh nọt như vậy đối với Thiên Phi.