Tu La Tràng Đáng Chết Này

Chương 15: Mềm yếu tạo nên bi kịch

Trước Sau

break

Với y mà nói, người thê tử này quá dễ kiểm soát, quá khiến người ta an tâm, giống như một món đồ dùng thường ngày, đặt ở đó, khi cần thì lấy, không cần phải gìn giữ hay nâng niu, tất nhiên cũng chẳng cần tốn nhiều tâm tư trên người nàng ấy làm gì.

Điều y không ngờ tới là, sau từng ấy ngày áp lực, Đoan Mộc Ngọc đã hoàn toàn suy sụp, tinh thần kiệt quệ, con đường trong lòng càng đi càng hẹp, đến bên bờ tan vỡ.

Nàng ấy nhìn y bóp nát những cánh đào mà bao ngày qua nàng dõi theo, trên lòng bàn tay còn lưu lại tin tức do nữ nhân kia để lại cho y, sau đó, y chuẩn bị rời đi.

Y phải đi.

Lần này đi, đồng nghĩa với việc y vứt bỏ nàng, cùng nữ nhân khác song túc song phi.

Y sẽ cùng Dao Nguyệt kia làm rất nhiều rất nhiều chuyện.

Giống như từng cùng nàng làm trước kia vậy...

Hơi thở cháy bỏng mê người của y, cơ thể cường tráng kia của y, cái ôm, nụ hôn, y...

Tất cả sẽ thuộc về một nữ nhân khác.

Nàng ấy, rốt cuộc, đã mất đi y.

Khi lấy lại tinh thần, nàng ấy đã nhào tới tiến lên, nắm lấy góc áo y.

Nàng ấy hèn mọn cầu xin: “Có thể đừng đi được không?”

“Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở về. Nghe lời.” Y mỉm cười, nhưng nụ cười đó không dành cho nàng ấy.

“Đừng đi, được không?” Ánh mắt nàng ấy đã tràn đầy tuyệt vọng, đáng tiếc y chẳng buồn cúi đầu nhìn lấy một cái.

“Nữ nhân, ngoan ngoãn nghe lời, ở trong nhà chờ.” Hắn phất tay áo đỏ, phất đến mức nàng ấy phải lùi liền ba bước.

Nữ nhân, lại là nữ nhân...

Bi kịch của nàng ấy, tất cả chỉ vì nàng ấy là nữ nhân...

Đoan Mộc Ngọc hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật y sắp rời bỏ mình.

Nếu, giờ phút này nàng ấy chết, liệu có thể, khiến y yêu nàng ấy cả đời, chưa từng phản bội? Nàng ấy không thể trơ mắt nhìn y rời đi, điều đó còn đau đớn gấp vạn lần so với bị giết chết.

Đoan Mộc Ngọc si ngốc ngóng nhìn bóng lưng Phạn La Châu. Một lúc sau, thấy y không hề có ý quay lại, ánh mắt nàng ấy hoàn toàn chìm vào u ám, chỉ còn lại một mảnh quyết tuyệt.

Phạn La Châu nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh dị thường, quay đầu lại nhìn, phát hiện nàng ấy đã biến cánh hoa đính ước y từng tặng thành một thanh chủy thủ, đâm thẳng vào trái tim.

“Một hận này là thân nữ nhi, hai hận này là hận trái tim đã dành trọn cho y.” Mối hận khắc cốt, đôi mắt khép lại.

Chủy thủ ánh lửa đỏ rực, máu tươi diễm lệ, văng tung tóe trên chiếc váy ngọc lan trắng tinh, chói mắt vô cùng.

Phạn La Châu ngây người.

Y chưa từng nghĩ đến, nữ nhân vốn luôn nhu thuận an phận ấy lại có thể mang đến cho y một “kinh hỉ” lớn đến như vậy.

Y mắng cái gì đi nữa, nàng ấy cũng không thể nghe thấy.

Y có lay thế nào, nàng ấy cũng không mở mắt trở lại.

Y không hiểu, nam nhân giống như y, chỉ cần nguyện ý, thì toàn bộ Yêu giới, không, thậm chí không chỉ mỗi giống cái ở Yêu giới, đều vì y mà điên cuồng, đều nguyện một lòng một dạ khăng khăng đi theo y.

Rõ ràng y có thể có nhiều lựa chọn như vậy, nhưng mà nhiều năm qua, bên cạnh y chỉ có mình nàng ấy. Nàng ấy vì sao vẫn không nhận rõ tâm ý của y dành cho nàng ấy?

“Nghe này, nữ nhân!” Trong mắt y chảy máu, hung dữ gào lên với cái xác trong lòng, “Ta muốn nàng chuyển sinh, không phải vì luyến tiếc nàng, mà là... nàng dựa vào cái gì lại dám rời bỏ ta mà không có sự cho phép của ta! Dù đã chết, ta cũng phải bắt nàng trở về! Nghe rõ chưa! Nghe rõ chưa!”

Tiếng hét nghẹn ngào của nam nhân quanh quẩn khắp con suối.

Y xẻo ra hoa nguyên bản mệnh của chính mình, thi triển bí thuật của tộc Phạn La Châu, phong ấn hồn hoa của thê tử, giúp nàng ấy chuyển thế đầu thai.

“Nữ nhân, ngoan ngoãn chờ ta đi!” Phạn La Châu cười dữ tợn, “Trên người nàng có ấn ký của ta, xem nàng còn có thể chạy đi đâu...”

Người xem lạnh nhạt là Ngư Sơ Nguyệt: mặt không biểu cảm, hoàn toàn không cảm động.

Hình ảnh lại chuyển nhanh, Phạn La Châu chu du các giới, tìm kiếm Đoan Mộc Ngọc chuyển sinh.

Cuối cùng, y cũng tìm được.

Đáng tiếc chính là, tiểu Ngọc Lan của y không hề nhận ra y, thậm chí còn trở thành một nam nhân.

Phạn La Châu sau khi đã phát cuồng một trận, cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực này.

Không sao. Chỉ cần là nàng là được. Chỉ cần giúp nàng khôi phục ký ức, nàng có thể quay về như trước.

Tiếc là, ngọc lan hoa kia đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ, chẳng còn chút tình cảm nào với y, càng không muốn trao thân cho y nữa.

Y đi theo Đoan Mộc Ngọc, dùng mọi cách để lấy lòng. Nhưng người này dầu muối không ăn, bị ép nóng nảy thì như khúc gỗ ngồi lì một chỗ, nhưng lại rất giống dáng vẻ quật cường khi tự sát trong kiếp trước.

Phạn La Châu đã theo Đoan Mộc Ngọc nhiều năm.

Sau khi biết thê tử của mình chuyển sinh, đặc biệt thích cảm giác được người khác cầu xin.

Đoan Mộc Ngọc hành tẩu khắp Phàm giới, đến đâu cũng tìm quan phủ, phú hộ, lợi dụng thân phận đệ tử tiên môn để yêu cầu họ phát thóc, phát bạc cho bình dân, rồi sau đó rất hưởng thụ nhận lấy sự cảm kích của bá tánh.

Ban đầu, Phạn La Châu thấy cũng thú vị, nhưng dần dần lại cảm thấy không kiên nhẫn.

Chẳng lẽ đám bình dân đó còn quan trọng hơn y sao?

Phạn La Châu bắt đầu dùng một ít thủ đoạn cứng rắn để ép Đoan Mộc Ngọc đi vào khuôn khổ, nhưng mà Đoan Mộc Ngọc vẫn cứng đầu như khối gỗ, nhất quyết không chịu tiếp nhận y.

Ngay cả y lấy tính mạng Đoan Mộc lão hán ra uy hiếp, Đoan Mộc Ngọc cũng chỉ mang bộ dạng ngoan cố không chịu khuất phục.

Phạn La Châu nổi giận.

Đại yêu vốn không để mệnh phàm nhân vào mắt.

Y xuống tay với Đoan Mộc lão hán, hơn nữa còn dùng chính hoa nguyên ngọc lan mà y đã dày công bảo tồn.

Nếu nàng ấy đã dám chống lại y, dám can đảm quên đi y, như vậy, y sẽ dùng hoa nguyên của nàng ấy giết người mà nàng ấy để tâm nhất đời này!

“Muốn cứu hắn sao? Chỉ còn một biện pháp, khôi phục yêu thân, dùng tâm đầu huyết của nàng, mới có thể cứu sống người có ân trọng như núi với nàng.” Phạn La Châu cười đến điên cuồng.

Đoan Mộc Ngọc chỉ ngơ ngác đứng đó.

Về sau nữa, Đoan Mộc lão hán chết.

“Biết không,” Phạn La Châu lạnh lùng nói với Đoan Mộc Ngọc, “Trước khi chết, hắn nhìn thấy quá khứ của ta và nàng, cũng sẽ biết là do nàng không chịu cứu hắn... Bảo bối của ta, trong lòng nàng sao có thể chứa nam nhân khác? Dù là phụ thân cũng không được, hiểu không? Xuống dưới suối vàng rồi, hắn cũng sẽ hận nàng thấu xương. Nàng chỉ có ta, mãi mãi chỉ có ta.”

Đoan Mộc Ngọc phát điên, phí công vô ích mà vung kiếm liên tiếp về phía Phạn La Châu...

Hình ảnh biến mất, Ngư Sơ Nguyệt bỗng hoàn hồn, nhận ra mình đang đoan đoan chính chính ngồi giữa Trận Thông Cảm.

Ngực nghẹn lại, sinh cơ đang điên cuồng trôi đi, cổ họng tràn đầy vị máu và hương lan nhàn nhạt.

Nàng theo bản năng mím môi, sợ chỉ cần mở miệng sẽ phun ra một con quái hoa lan.

Dốc hết sức toàn thân, nàng quay mặt về phía Đoan Mộc Ngọc.

Chỉ thấy y lệ rơi đầy mặt, đau đớn thật sự, đau khổ đến tê tâm liệt phế.

Ngư Sơ Nguyệt gắng sức bò đến tiến lên, lảo đảo hai bước, ngã xuống bên cạnh Đoan Mộc Ngọc, vươn tay nắm chặt vai y.

Nàng dồn hết sức lực, cố nuốt vị máu và mùi hoa lan đang dâng lên trong ngực, rồi ghé sát tai Đoan Mộc Ngọc.

Thời gian của nàng không còn nhiều lắm...

“Người thả cánh hoa, không phải là Dao Nguyệt, mà là cúc vạn thọ, ngươi nhìn không rõ sao!” Nàng cố nén cơn buồn nôn cuồn cuộn trong ngực, nói, “Phạn La Châu, hắn, cũng không có ý vứt bỏ hay phản bội ngươi. Hắn sớm đã nhận ra cúc vạn thọ có ý đồ xấu khi tiếp cận ngươi, nên đã thu thập yêu tức của ả làm bằng chứng. Ngày hôm đó, hắn định đi giết cúc vạn thọ!”

Đoan Mộc Ngọc từ từ quay sang nhìn nàng, hai mắt trợn lên.

“Còn nữa, bi kịch của ngươi, không phải vì thân nữ nhi, mà vì rõ ràng ngươi đã trưởng thành, lại giống như một đứa trẻ, chuyện gì cũng chỉ biết ỷ lại người khác! Nhìn cho rõ đi Đoan Mộc Ngọc, kiếp trước kiếp này, ngươi đã làm gì?!”

“Kiếp trước chỉ biết mù quáng lưu luyến si mê Phạn La Châu, nơm nớp lo sợ mà lấy lòng, sợ mất đi hắn, tự biến bản thân thành sủng vật để người ta gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi. Ngươi còn trông mong hắn đặt ngươi ở địa vị bình đẳng sao?”

“Kiếp này thì sao, tâm tư nóng nảy, đắc chí vì có thân phận đệ tử tiên môn, đi khắp nơi khoe ra cảm giác tồn tại, rõ ràng không tu luyện đàng hoàng, bị sư phụ mắng vài câu là đã sụp đổ tinh thần. Hạ sơn rồi thì lợi dụng thân phận tiên môn để nhận cái dập đầu của bá tánh, khen ngươi là Bồ Tát, rất có cảm giác thành tựu sao? Không, đó chỉ là sự trốn tránh yếu đuối mà thôi!”

“Là người lớn rồi, đừng ăn vạ quấn lấy trong tã lót nữa, nhìn thẳng vào sự yếu đuối của bản thân, đối diện với hiện thực, cho chính mình thêm chút dũng khí. Thử đứng lên đi!”

Nàng gắng sức nói đến mức toàn thân run rẩy, trong ngực dâng lên cơn buồn nôn mãnh liệt, nàng dường như có thể đoán được thảm trạng gương mặt mình sắp nở đầy hoa như thế nào.

“Đoan Mộc Ngọc, ngẫm lại cho rõ, rốt cuộc ngươi là ai!” Nàng khàn giọng quát y, “Hãy nhìn thật rõ, chính sự mềm yếu của ngươi đã tạo thành bao nhiêu bi kịch! Đoan Mộc Ngọc, kiên cường lên! Dùng hai chân của mình, đứng lên!”

Đoan Mộc Ngọc giật mình, trong mắt phản chiếu hình ảnh tà hoa trên người Ngư Sơ Nguyệt sắp phá thể mà trổ hoa.

Hai mắt y trợn lớn hơn nữa, da đầu tê dại, trong ngực trào dâng một cảm xúc kích động.

Y chợt nhận ra, bản thân đã thật sự sai rồi.

Ngay từ lúc bắt đầu, đã sai rồi.

Yếu đuối chưa bao giờ là do thân nữ nhi, từ trước đến nay cũng không phải là vì điều đó.

Trước mắt y là một nữ tử mặc hồng y nhỏ xinh, dung mạo so với mình kiếp trước còn diễm lệ hơn, tu vi cũng vô cùng thấp kém, nhưng Đoan Mộc Ngọc lại không thấy được trên người Ngư Sơ Nguyệt bất kỳ điều gì liên quan đến sự ‘yếu đuối’.

Đoan Mộc Ngọc có thể dự kiến được, không có gì có thể đánh bại được Ngư Sơ Nguyệt, cho dù chết, nàng vẫn kiêu ngạo.

Chính những điều đó, mới là thứ mà Đoan Mộc Ngọc vẫn luôn tìm kiếm, cũng là điều mà đáy lòng y không ngừng theo đuổi.

Trong khoảnh khắc ấy, y cảm thấy trái tim mình như đột ngột nứt ra, trào ra một cỗ lực lượng chua xót kỳ dị.

Trước khi hai mắt Ngư Sơ Nguyệt tối sầm lại, nhìn thấy trong ánh mắt Đoan Mộc Ngọc nở rộ hai đóa ngọc lan hoa tuyết trắng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc