Ngư Sơ Nguyệt nhìn thấy một mảnh rừng rậm.
Lớp sương mù trước mắt dần tan đi, như thể lớp bụi bặm bị nước trong rửa sạch, lộ ra cả một thảm thực vật màu đỏ thẫm.
Những chiếc lá lớn xen kẽ nhau, cây cối hình dáng kỳ lạ đều phát sáng. Từ trong một bụi hoa có hình dáng như vó ngựa, chậm rãi bước ra một đôi bích nhân.
Người mặc hồng y là Phạn La Châu, còn người mặc bạch y thanh thuần, nụ cười dịu dàng, là một thiếu nữ trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp. Trên mặt nàng ấy luôn mang theo nụ cười ngọt ngào và mềm mại, vừa nhìn đã biết là toàn tâm toàn ý ỷ lại vào nam nhân bên cạnh.
Tuy rằng dung mạo hoàn toàn khác nhau, nhưng vừa nhìn thấy nữ tử này, Ngư Sơ Nguyệt đã biết, nàng chính là Đoan Mộc Ngọc.
Hình ảnh hiện ra trước mắt và những gì Ngư Sơ Nguyệt từng tưởng tượng có chút khác biệt, nhìn hình thức hai người họ ở chung, cũng không thấy được Phạn La Châu để bụng quan tâm mấy đến Đoan Mộc Ngọc.
Đoan Mộc Ngọc luôn cẩn thận lấy lòng y, bận trước bận sau vì Phạn La Châu, thỉnh thoảng còn ngồi xổm xuốn, dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình phủi đi vết bùn dính trên vạt áo hắn.
Phạn La Châu không thèm nhìn đến nàng ấy.
Chênh lệch giữa y và nàng quá lớn, bất luận là về thực lực, địa vị hay tình cảm, y quá mạnh mẽ, còn nàng ấy thì yếu ớt đến mức hèn mọn.
Nàng ấy khúm núm lấy lòng, tự hạ thấp mình như bụi đất. Y chính là trời của nàng ấy, là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của nàng ấy.
Y không cần cúi đầu cũng biết nữ tử này thời thời khắc khắc vẫn luôn vây quanh bên người y, lúc cần thì gọi đến, lúc chán thì đẩy ra. Y chẳng hề lo sợ sẽ mất đi một khối kẹo mạch nha dính chặt trên người.
Dù hương vị ngọt ngào đến đâu, ăn mãi cũng thấy nhạt.
Y đi đến bên dòng suối, nhặt lên một cánh hoa đào.
Trên cánh hoa đào hồng nhạt có một hàng chữ nhỏ viết bằng kim tuyến:
“Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Nước chảy như hữu tình, nghịch dòng gửi tương tư.”
Lật mặt sau, nét lạc khoản (chữ ký) tinh xảo: Dao Nguyệt.
Sắc mặt Đoan Mộc Ngọc lập tức thay đổi, nàng vội vàng bước lên, cố kiềm chế bất an trong lòng, giọng run run: “Phu quân, đừng chạm vào, chắc chắn lại là độc kế gì đó của đám người tiên môn đó!”
“Dao Nguyệt.” Phạn La Châu khẽ nhếch môi nở nụ cười, “Tam giới đệ nhất mỹ nhân, trêu ong chọc bướm. Nghe nói cả Sư Gian Ngao cũng là thần dưới váy nàng ta. Hừ, chỉ là một nữ nhân thôi, đám ngu xuẩn này.”
Đoan Mộc Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vẫn khoác tay Phạn La Châu, cười rạng rỡ: “Phu quân, chúng ta về thôi!”
Phạn La Châu quay đầu, nheo mắt, nhìn về phía trước một lúc rồi mới khẽ cười, quay lưng rời đi.
Chẳng bao lâu sau, y một mình quay lại bên dòng suối, nghiêng người ngồi xuống, tay chống trán, nhìn đăm đăm về phía thượng du ngẩn người. Y không hề phát hiện thật ra Đoan Mộc Ngọc cũng lặng lẽ đi theo, đứng yên trong rặng hoa đỏ thẫm, lặng lẽ rơi lệ.
Nàng ấy là thê tử của y, hai người sớm đã thần hồn giao hòa. Y cảm nhận được hơi thở của nàng ấy, nhưng vì đã quá quen thuộc nên chẳng nhận ra nàng ấy đang theo dõi y.
Phạn La Châu khẽ vung tay, trong không khí lập tức xuất hiện một cánh hoa hồng lớn.
Y dùng đầu ngón tay khắc lên cánh hoa:
“Có chuyện thì nói, có rắm thì phóng.”
Sau đó, y ném cánh hoa đỏ ấy xuống dòng suối, cánh hoa vung lên như dải lụa đỏ, suối nước bắt đầu chảy ngược.
Truyền xong hoa tín, Phạn La Châu điểm nhẹ lên trán, yên lặng ngồi chờ bên dòng suối.
“Có chút thú vị.” Y nhếch môi mỏng, lẩm bẩm một câu.
Mà ở trong cánh rừng phía sau hắn, đóa bạch ngọc lan kia đã ruột gan đứt từng khúc.
Thấy cảnh này, Ngư Sơ Nguyệt không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng đã phần nào hiểu rõ.
Tự đại, vĩnh viễn là nhược điểm chí mạng của giống đực.
Phạn La Châu biết Dao Nguyệt trêu chọc khắp tam giới, kẻ si tình dưới váy ả vô số. Vì thế y sinh lòng khinh thường, muốn nhìn xem ả có thể chơi ra trò gì, muốn xem đám nam nhân kia rốt cuộc ngu xuẩn đến mức nào.
Nếu ả cứ tiếp tục miệt mài theo đuổi, đó sẽ khơi dậy bản năng tranh giành và hiếu thắng của giống đực — nếu một nữ nhân mà kẻ khác cầu còn không được lại vì mình mà muốn sống muốn chết, thì đó là một việc rất có mặt mũi.
Không ngờ rằng, chính sự khinh mạn và tò mò, nổi lên hứng thú, lại là bước đầu khiến nam nhân luân hãm.
Nhưng vấn đề là...
Ngư Sơ Nguyệt biết, chuyện này không phải do nữ xuyên không gây ra.
Khi nữ xuyên sinh ra hứng thú với Phạn La Châu, chuẩn bị ra tay với y, thì Đoan Mộc Ngọc đã chết.
Sau đó, nữ xuyên không liền thu tay, cũng không có sinh ra bất kỳ giao thoa nào với Phạn La Châu.
Người ném cánh hoa đào xuống suối không phải nữ xuyên không.
Vậy thì là ai?
Ngư Sơ Nguyệt nhìn Đoan Mộc Ngọc đang bi thương buồn bã trong rừng cây, chỉ cảm thấy trong ngực từng trận khó chịu. Nàng sinh lòng cảnh giác, biết rằng tà ám trong người bắt đầu phát tác mạnh mẽ hơn.
Hình ảnh nhanh chóng trôi đi.
Gần như cách vài ngày, trong dòng suối lại có thư hoa của ‘Dao Nguyệt’ gửi đến. Khi thì là thơ tình, khi thì là vài lời cảm khái cô đơn, tịch mịch.
Phạn La Châu luôn luôn nhặt lên kịp thời.
Đoan Mộc Ngọc mỗi lần đều lặng lẽ theo sau y, ẩn thân trong rừng cây, ánh mắt dần dần trở nên xám xịt.
Trên đường, hàng xóm yêu tinh hoa cúc vạn thọ đã tới một lần.
Ngư Sơ Nguyệt có ấn tượng với vị này, sau khi nữ xuyên không phát hiện Phạn La Châu đã có thê lại còn thê đã chết, liền từ bỏ việc quyến rũ y, quay sang dụ dỗ trượng phu của yêu cúc vạn thọ, một yêu cúc vạn thọ khác.
Lúc đó, yêu cúc vạn thọ vì chuyện này mà đòi sống đòi chết, náo loạn đến gà bay chó sủa. Cuối cùng, yêu cúc vạn thọ giả vờ tự sát để uy hiếp, nhưng không ngờ trượng phu của yêu cúc vạn thọ lúc ấy đã bị Dao Nguyệt mê hoặc đến độ hồn vía lên mây, đứng cách đó chưa đầy mười trượng mà vẫn không phát hiện thê tử mình đang tìm đến cái chết... Kết cục, yêu cúc vạn thọ cứ thế mà chết thật.
Trước khi chết, ánh mắt của yêu cúc vạn thọ đầy sự không thể tin nổi và oán hận đến cực điểm, đến nay Ngư Sơ Nguyệt vẫn còn nhớ rất rõ.
Lúc này lại gặp khổ chủ còn sống, Ngư Sơ Nguyệt không khỏi có chút ngượng ngùng.
Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, yêu cúc vạn thọ này căn bản không phải người tốt.
Ả ta giả mô giả dạng làm bộ thân thiết với Đoan Mộc Ngọc, kỳ thực mỗi lời nói đều rất tâm cơ, từng câu từng chữ đều là đả kích Đoan Mộc Ngọc, nói nàng ấy không xứng với Phạn La Châu, nam nhân như Phạn La Châu sớm muộn cũng sẽ thay lòng đổi dạ, căn bản không thể cùng một ngọc lan hoa nho nhỏ như nàng ấy thiên trường địa cửu.
Sau đó lại nắm lấy tay Đoan Mộc Ngọc, giả vờ thở ngắn than dài, quanh quẩn bên tai nàng rót vào những lời độc hại như: “Mất đi y rồi thì tồn tại còn có ý nghĩa gì?”, “Phận nữ nhi vốn đã là mệnh khổ”, “Chỉ hy vọng y còn chút lương tâm”...
Đoan Mộc Ngọc sau khi nói chuyện với “bạn tốt” này, cả người lại càng trở nên u ám và tuyệt vọng.
Mà giờ phút này, Phạn La Châu cũng phát hiện ra Đoan Mộc Ngọc lén đi theo phía sau mình.
Nam nhân kiêu ngạo tự đại này, căn bản không để việc nhỏ này trong lòng. Chỉ cần nhìn ánh mắt của y là đủ hiểu, y tin chắc Đoan Mộc Ngọc sẽ không bao giờ rời bỏ y, chỉ càng thêm ghen tuông, chỉ càng thêm yêu y.
Sự trầm mặc nhẫn nhịn và buồn bực không vui của nàng ấy, ngược lại lại trở thành cái cớ để y vắng vẻ và lạnh nhạt nàng ấy.
Nàng ấy càng thêm sa sút tinh thần.
Mà lúc này, Phạn La Châu lại đang đắm chìm trong trò chơi thả hoa trên dòng suối, rơi vào cảnh đẹp, hoàn toàn vô tâm với thê tử ngốc nghếch ngoan ngoãn tùy tiện đặt ở đâu thì sẽ yên phận ở đó.
“Làm nữ nhân quá khổ.” Không biết hình ảnh từ đoạn nào bắt đầu, Đoan Mộc Ngọc dường như tìm được lý do cho bản thân. “Nếu như ta thân là nam nhi, nhất định sẽ không như phụ thuộc như vậy, tâm không là của mình. Nỗi bi ai này của ta, chẳng qua là bởi vì ta là nữ nhi, còn y là nam nhi. Ngay từ lúc bắt đầu, mọi hỉ nộ ái lạc đều bị trói buộc trên người y.”
“Nếu ta thân là nam nhi, nhất định sẽ khổ tâm tu luyện, tuyệt đối không thua kém y. Hà tất gì phải âm thầm chịu đựng những tủi nhục này, chẳng có cách gì chống đỡ?” Giọng nàng ấy bi ai vô cùng.
Ngư Sơ Nguyệt khe khẽ thở dài.
Giờ phút này thân ở trong trận Thông Cảm, những gì nàng chứng kiến trước mắt hoàn toàn là cảm giác chân thật của Đoan Mộc Ngọc năm đó.
Không biết hiện giờ Đoan Mộc Ngọc thân là nam nhi, thấy tình cảnh kiếp trước, trong lòng cô cảm tưởng gì?
Liệu y có hiểu ra được rằng, hắn yếu đuối, hắn bi ai, vốn không liên quan đến giới tính, mà là do tâm tính của y?
Sau khi chuyển sinh, có được Tiên Thiên Đạo Thể, bái nhập vào Thiên Cực Tông, đáng lẽ nên nắm bắt cơ hội và thời gian tu hành, nhưng y lại đầy những tạp niệm, ngại khổ ngại mệt, cuối cùng còn giận dỗi trốn đi.
Nếu cứ mãi giam mình trong không gian nhỏ nhoi của cảm xúc trái tim như vậy, suốt ngày chỉ nghĩ đến ánh mắt người khác, cảm xúc của người khác, bị ủy khuất như nào, để rồi không còn tâm trí làm những việc chân chính nên làm, thì làm sao có thể đứng vững gót chân giữa thế gian cường giả như mây này?
Ngư Sơ Nguyệt có phần bất đắc dĩ.
Nàng ngộ, nhưng nàng ngộ cũng vô dụng.
Với người như Đoan Mộc Ngọc mà nói, những cảm xúc bi quan tiêu cực giống như một lớp màng dày đặc, che phủ cả trái tim và đôi mắt hắn.
Hình ảnh trước mắt tiếp tục trôi.
Một ngày nọ, Phạn La Châu thu thập được đầy đủ yêu tức, hơn trăm cánh hoa đào mịn màng bị nghiền nát thành bùn giữa những đầu ngón tay hắn. Cuối cùng, trong lòng bàn tay hắn chỉ còn lại một cánh hoa đào có hình dạng hoa cúc vạn thọ, được vẽ bằng lớp phấn vàng mảnh khảnh.
Khóe môi diễm lệ của hắn nở một nụ cười lạnh lẽo đến cực điểm: “Bắt được ngươi rồi.”
Kẻ giả mạo Dao Nguyệt, câu dẫn người của y, là yêu nữ cúc vạn thọ hàng xóm.
Y từ từ đứng dậy, trong mắt lóe lên sát khí, định đi bóp chết ả nữ nhân tâm địa độc ác kia, những năm gần đây, yêu nữ cúc vạn thọ nhiều lần nói xấu Đoan Mộc Ngọc, châm ngòi thổi gió, Phạn La Châu đều xem trong mắt, nhưng không để ý tới, chỉ vì đang đợi ả tự bại lộ ý đồ chân chính.
Quả nhiên như y dự đoán, nữ nhân này, thế mà lại dám đánh chủ ý lên đầu y!
Y cười dữ tợn, trong đầu đã nghĩ xong cái chết của yêu cúc vạn thọ, hoàn toàn xem nhẹ cảm xúc của Đoan Mộc Ngọc.