Cung Nghiên ôm nàng lên giường, đặt nàng xuống, sau đó cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Một ma ma tiến tới nói với hắn.
"Thưa thái tử, vẫn nên để nô tỳ dỗ huyện chủ ngủ ạ.”
Hài tử một đêm sẽ thức nhiều lần, hơn nữa có khi tiểu tiện sẽ dính ra giường.
Hắn là một bậc cửu ngũ chí tôn, sao có thể chịu đựng những chuyện này.
Nhưng Cung Nghiên vẫn không để tâm đến chuyện đó, hắn cho mọi người lui ra ngoài rồi bước lên giường cùng với Trầm Ngọc Âm.
Nàng đang nằm úp trên giường, hai tay hai chân vẫy vẫy cố gắng bò về phía trước nhưng cho dù cố gắng hết sức, nàng cũng chỉ bò được một khoảng, một lúc sau thì do quá mệt mà đành bỏ cuộc.
Cung Nghiên rất thích ngắm nàng chơi như vậy, hắn lật nàng nằm ngửa lại rồi vươn tay xoa xoa lên bụng nhỏ hỏi: "Khi nãy đã ăn no chưa?”
Hai tay hai chân của nàng giơ lên trên, lơ loạn trong không trung, trong miệng phát ra những tiếng kêu đáng yêu, trông không có một chút buồn ngủ gì cả.
Nàng không ngủ, Cung Nghiên cũng không thể nào ngủ được, hắn cầm lấy đồ chơi quơ quơ trước mặt nàng, thu hút sự chú ý của nàng.
Chỉ có những lúc như này, Cung Nghiên mới cảm nhận được, trong mắt nàng chỉ toàn là hắn.
Thấy cô nương trước mắt đang mếu miệng, chuẩn bị sắp khóc đến nơi, hắn khẽ cười đưa đồ chơi cho nàng.
Đây cũng là lần đầu tiên, hắn và nàng ngủ cùng nhau.
Trên chiếc giường rộng lớn bên trong chính điện của Đông Cung.
Ôm cục bông mềm mại, thơm ngát mùi sữa trong lòng, trái tim của Cung Nghiên không kiểm soát được mà đập thình thịch.
Bây giờ hắn mới cảm nhận được cảm giác được ôm người mình thương trong lòng cùng nhau đi ngủ là như thế nào.
Nhìn gương mặt đang ngủ say của Trầm Ngọc Âm, đôi môi nhỏ vô thức chép chép vô cùng đáng yêu, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Hắn không kìm lòng được nhổm người dậy hôn lên đôi môi chúm chím của nàng.
Nhưng nụ hôn này không giống như lần trước, hắn không rời đi ngay mà vươn đầu lưỡi ra phác họa viền môi mỏng của nàng.
Hương sữa thoang thoảng chui vào khoang miệng Cung Nghiên, khi hắn mở mắt ra bên trong con ngươi đã bị vẩn đục.
Cung Nghiên má áp má nàng, miệng lẩm bẩm.
"Âm Âm hãy mau lớn lên, nếu không ta sẽ không chờ nổi mất.”
Hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ say.
---
Sáng hôm sau, Trầm phu nhân đã xuất hiện trước Đông Cung để đòi nữ nhi về.
Một đêm qua, bà lo lắng đến mức không ngủ được, cổng cung vừa mở là bà đã đi vào.
Khi được ôm nữ nhi vào lòng và kiểm tra trên người nàng không nhìn thấy bất kỳ một vết thương nào, bà mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trầm phu nhân hướng về phía nữ quan của Đông Cung mỉm cười.
"Cảm ơn người đã chăm sóc cho nữ nhi của ta.”
Nữ quan mỉm cười vẫy tay nói: "Trầm phu nhân quá lời, nô tỳ không có chăm sóc huyện chủ, tất cả là do một tay thái tử chăm sóc.”
Khi nghe nữ quan nói lời này, Trầm phu nhân vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng có chút lo sợ.
Thái tử đối xử với nữ nhi mình như vậy, bà không biết nên vui hay nên buồn đây.
Có thể bây giờ Cung Nghiên cảm thấy Trầm Ngọc Âm đáng yêu nên mới cưng chiều nàng, nếu sau này cô bé lớn lên xấu xí hay là tính khí không tốt thì sao đây.
Bà không bao giờ dám đặt cược tình cảm vào trong gia đình đế vương.