Từ Khi Sinh Ra Nàng Đã Thuộc Về Trẫm

Chương 7

Trước Sau

break

"Cha.. cha..."

Hai mắt Cung nghiên càng âm trầm đến đáng sợ, bàn tay đang bế ngang ở nách nàng vô thức mà tăng thêm lực, khi nghe thấy tiếng khóc thút thít đau đớn của nàng, hắn mới thả lỏng.

Thiếu niên quay đầu, nói với thái giám bên cạnh mình.

"Truyền lời cho Trầm gia, nói rằng đêm nay nàng ấy ở lại Đông Cung.”

---

Ban đêm ở trong Đông Cung đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.

Sau khi khóc cả buổi chiều, Trầm Ngọc Âm cuối cùng cũng đã an phận, cô bé mệt mỏi ngủ say trong lòng Cung Nghiên.

Hắn một tay cầm tấu chương, tay còn lại ôm lấy cơ thể nàng.

Khi tỉnh dậy, đầu tiên hai mắt cô bé dáo dác nhìn xung quanh, đến khi không nhìn thấy bóng dáng của mẫu thân mình, nước mắt lập tức trào ra.

Cung Nghiên biết nàng đang tìm mẫu thân của mình nhưng hắn vẫn mặc kệ nàng để khóc nháo, không quan tâm.

Tương lai nàng phải gả cho hắn, lấy hắn làm đầu. Sau có thể mỗi ngày chỉ dựa vào mẫu thân được.

Vả lại, hắn không thích nàng ỷ lại vào mẫu thân mình, hắn muốn nàng dựa vào mình, muốn nàng đặt hắn lên trước Trầm phu nhân.

Trầm Ngọc Âm khóc đến khàn giọng nhưng không có ai đến hỏi han, cô bé luôn miệng kêu: "Cha... cha... nương..."

Cơ thể nhỏ bé ngồi trong cũi, vừa buồn vừa đói khóc nức nở.

Nàng không muốn ở đây nữa, nàng muốn về nhà với cha nương.

Các ma ma phụ trách đút nàng ăn cháo, nhưng Trầm Ngọc Âm không chịu hợp tác, cũng không chịu ngoan ngoãn ăn cháo, thậm chí nàng còn quơ tay làm đổ bát cháo lên y phục họ.

Cung Nghiên ngồi ở một bên nhìn, cuối cùng cũng không chịu nổi sự ương bướng của nàng.

Hắn đi tới bảo ma ma bưng một chén cháo khác đến, hắn sẽ tự tay đút cho nàng.

Thiếu niên kèm chặt nữ hài trong lồng ngực, tay còn lại múc một muỗng cháo, thổi nguội rồi đưa đến miệng nàng.

Nàng cứ quấy khóc không ngừng, Cung Nghiên không giống như những ma ma khác, hắn thẳng tay đút muỗng cháo vào miệng nàng khi nàng đang khóc, rồi ra lệnh.

"Nuốt xuống.”

Nữ hài vừa khóc vừa bị sặc cháo, những hạt gạo bị nàng ho đến bắn ra bên ngoài, văng lên cả hoàng bào trên người hắn.

Nhưng Cung Nghiên không để tâm, ép buộc nàng ăn hết muỗng này đến muỗng khác.

Không biết Trầm Ngọc Âm ăn được bao nhiêu nhưng chén cháo cuối cùng cũng trống rỗng.

Nhìn y phục dính đầy cháo của mình và Trầm Ngọc Âm, Cung Nghiên đặt cái chén rỗng xuống bàn, nói với cung nữ.

"Chuẩn bị nước.”

Một lát sau, nước trong bồn tắm bằng đá cẩm thạch màu xanh lam đã được đổ đầy.

Cung Nghiên cởi hoàng bào trên người xuống, chỉ để lại chiếc quần dài màu đen. Sau đó hắn bế Trầm Ngọc Âm từ tay ma ma rồi ôm nàng bước vào bồn tắm.

Cơ thể trắng nõn của nàng bị một chiếc yếm đỏ bao lấy, dưới thân là chiếc quần tơ lụa trắng mỏng nhưng khi gặp nước nó lại trở nên trong suốt.

Cung Nghiên lập tức dời tầm mắt đi, hắn đặt nàng rồi trên bậc thềm, còn mình thì ở bên dưới.

Nước chỉ chạm tới eo nàng, Trầm Ngọc Âm rất thích tắm, khi gặp nước nàng liền không khóc nữa.

Trong chốc lát, cả tịnh phòng liền vang lên tiếng cười khúc khích của hài tử.

Trầm Ngọc Âm dùng hai tay đập xuống nước, mỗi lần nước bắn lên, nàng liền cười thật vui vẻ.

Cung Nghiên nhìn nàng chơi cũng bất giác cười theo.

Hắn tự nghĩ, niềm vui của hài tử thật đơn giản.

Nhưng hài tử còn nhỏ không thể tắm lâu, rất nhanh bọn họ đã tắm xong.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc