Từ Khi Sinh Ra Nàng Đã Thuộc Về Trẫm

Chương 2

Trước Sau

break

Ở trong căn phòng mà Trầm thượng thư đã đặc biệt chuẩn bị cho nữ nhi.

Cung Nghiên cúi đầu nhìn nữ hài đang ngủ trong nôi, trong lòng hắn đột nhiên có ngọn lửa đang cháy âm ỉ.

Mỗi lần hắn đến đây, đều thấy cô bé này đang ngủ.

Nhiều lần hắn nhịn chỉ đứng bên nôi ngắm nàng nhưng bây giờ hắn lại có chút không kìm chế được lửa giận.

Bàn tay vươn ra nhéo mạnh lấy mặt nữ hài một cái, sức lực hơi mạnh để lại trên má nàng một dấu đỏ.

Trầm Ngọc Âm mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra, khóc lên oa oa.

Trầm phu nhân ở bên cạnh nhìn hành động này của hắn mà tim muốn thót ra ngoài.

Bà đau lòng kêu lên một tiếng rồi tiến lên bế nữ nhi đang khóc vào ngực dỗ dành.

"Bảo bối ngoan, không khóc.”

"Để nương xoa xoa cho con.”

Bà xót cho nữ nhi nhưng không dám mở miệng trách hắn, tay xoa xoa má nữ hài giúp cô bé bớt đau.

Đôi mắt Cung Nghiên sớm đã bị sát khí bao phủ, nhìn đôi mẹ con trước mặt, hắn chỉ muốn tiến lên giành nữ hài về lòng mình.

Và hỏi cô bé tại sao lại khóc, tại sao mỗi khi hắn đến là nàng lại ngủ?

Áp chế lửa giận trong lòng ngực, hắn lạnh lùng nói: "Đưa nàng ấy cho ta.”

Trầm phu nhân ôm chặt nữ nhi trong lòng, tuy không muốn nhưng vẫn phải đưa cho hắn.

Vừa được trao qua tay Cung Nghiên, nữ hài đã khóc lên, thân thể yếu ớt cự quậy không ngừng.

Sắc mặt Cung Nghiên lạnh lùng, hắn có hơi nhức đầu và phiền muộn.

Tại sao nàng ấy cứ gặp mình là khóc?

Một ý nghĩa tàn nhẫn xuất hiện, hắn ngắt mạnh vào eo nữ hài, mắt trừng lên nhìn cô bé, âm thanh phát ra từ khẽ răng.

"Nín ngay.”

Tiếng khóc của hài tử không những không ngừng mà còn trở nên lớn lớn.

Trầm phu nhân không ngờ Cung Nghiên có thể đối xử với nữ nhi của mình như vậy.

Bà tiến lên muốn giành lại nữ nhi nhưng Trầm đại nhân đã tiến vào nói: "Phu nhân mệt rồi, ta dẫn nàng trở về phòng.”

Vừa nói ông vừa kéo bà ấy rời khỏi đây.

Trầm phu nhân không muốn, mở miệng nói với ông: "Thái tử đang làm đau nữ nhi, con bé còn nhỏ như vậy, sao chịu được.”

Trầm thượng thư nói nhỏ với bà: "Nàng đừng lo, ngài ấy sẽ không làm gì quá nặng tay.”

Nhưng Trầm phu nhân vẫn lo lắng, bà vừa đi vừa quay đầu lại nhìn nữ nhi, sợ con bé sẽ chịu thiệt thòi và ấm ức.

Trầm Ngọc Âm vẫn khóc không ngừng, hai mắt hí lại, nước mắt cứ chảy ra.

Cung Nghiên lạnh lùng nhìn nữ hài, hắn đột nhiên chọc một ngón tay vào miệng nàng.

Không ngờ nữ hài lập tức nín khóc, hai cánh môi khép lại mút lấy ngón tay hắn.

Trong lòng Cung Nghiên lập tức xuất hiện cảm giác thành tựu, giống như nuôi dưỡng một thú cưng mà khi nó đang giận mình cho một miếng bánh, nó liền nghe lời mình vậy.

Vừa nhìn nữ hài, hắn vừa nói chuyện với nàng: "Xem ra Âm Âm đã lớn lên không ít.”

"Da cũng trắng hơn, thật kiều kiều nhược nhược.”

Hắn nắm lấy cánh tay trắng nõn của nàng, xoa xoa trong lòng bàn tay.

Sau đó đưa nó lên mũi ngửi.

Mùi hương sữa mẹ và mùi khói than tràn ngập trong khoang mũi hắn, Cung Nghiên cảm thấy thoải mái đến kỳ lạ.

Hắn ôm nàng ngã xuống giường, nằm ngang quan sát nàng, càng nhìn lại càng thấy nàng thật đáng yêu.

Hắn đã bị nữ hài chưa đến một tháng tuổi này hút hồn mất rồi.

Hắn muốn bắt nàng làm của riêng, muốn đem nàng vào Đông Cung tự tay nuôi dưỡng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc