"Oe... oe..."
Sau một tiếng sấm lớn, cuối cùng âm thanh mà mọi người muốn nghe nhất lúc này cuối cùng cũng đã vang lên.
Ai cũng thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, sau đó đồng loạt ngẩng đầu nhìn chàng thiếu niên đang ngồi trước mặt nhưng chỉ có thể mình thấy bóng lưng và sườn mặt nghiêm nghị của hắn.
Lúc này, cánh cửa phòng sinh mở ra, bà đỡ ôm trong mình một bọc vải bước ra, Trầm đại nhân lập tức hỏi.
"Là nam nhi hay nữ nhi."
Bà đỡ quỳ xuống, nói.
"Thưa thái tử, thưa đại nhân, phu nhân đã hạ sinh nữ nhi ạ."
Ngay lập tức trên gương mặt Trầm đại nhân xuất hiện sự mừng rỡ, ông vui vẻ luôn miệng nói.
"Tốt... thật tốt."
Chuyện khiến ông vui mừng ở đây chính là cuối cùng ông cũng có đích nữ, nếu tương lai không có gì thay đổi, nữ nhi của ông sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Cung Nghiên từ trên ghế đứng dậy, vươn tay nhận lấy hài tử vừa mới sinh ra từ tay bà đỡ.
Hài tử vừa mới được sinh ra, người đầu tiên bế không phải phụ mẫu cũng không phải tổ mẫu mà lại chính là vị hôn phu từ bé của mình.
Thiếu niên chỉ mười lăm tuổi nhưng khí chất trên người lại giống như người trưởng thành.
Lạnh lùng, quyết đoán.
Hắn nhìn gương mặt nhăn nhúm của hài tử trong vòng tay, trên môi hiếm hoi xuất hiện nụ cười nhẹ.
Đây là thê tử tương lai của hắn.
Cuối cùng hắn cũng được nhìn thấy mặt nàng.
Hài tử trong tay làn da đỏ hỏn, những động tác cử động rất nhẹ nhàng, Cung Nghiên cảm nhận sự va chạm ma sát giữa hai người, trong lòng đột nhiên cảm thấy nàng thật yếu ớt.
Hài tử trong ngực đột nhiên khóc é lên, nước mắt bị ép trào ra từng giọt, nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn và những nú răng đáng yêu của nàng, không biết vì sao bàn tay Cung Nghiên cảm thấy ngứa ngáy, hắn chọc ngón tay của mình vào miệng nàng.
Thật kỳ diệu, hài tử cũng không khóc nữa, cái miệng nhỏ nhắn khép lại, ngậm lấy đốt ngón tay của hắn và mút nhẹ.
Lực đạo rất nhẹ, lại có chút nhột nhột, giống như một cọng lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim của hắn.
Mềm nhũn!
Trên gương mặt thiếu niên lại xuất hiện nụ cười, hài tử này vừa ra đời chưa được một khắc mà đã có thể khiến hắn cười hai lần.
Cung Nghiên không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, hắn cúi đầu đặt lên môi hài tử một nụ hôn.
Hài tử vẫn miệt mài mút ngón tay hắn, hai mắt vẫn yếu ớt chưa thể mở ra.
Nhưng nàng đã chiếm được trái tim của hắn.
Nhìn thấy Cung Nghiên có thái độ khá tốt với nữ nhi mới vừa ra đời của mình, Trầm đại nhân ngỏ ý.
"Nếu được thái tử đặt tên, sẽ là vinh hạnh cho ái nữ và gia đình của thần.”
Cung Nghiên thích ý tưởng này, hắn nhìn nàng cẩn thận suy nghĩ.
Phải đặt cho nàng một cái tên thật hay.
"Trầm Ngọc Âm.”
"Âm Âm của ta.”
Nhìn nữ hài đang mút lấy ngón tay hắn, trong lòng Cung Nghiên dâng lên một cảm xúc khó tả, sự lạnh lùng trong hai mắt cũng dần vơi đi, trở nên dịu dàng hơn.
---
Hài tử còn nhỏ nên không được bế đi đường, vì vậy cứ cách vài ngày là vị thái tử lạnh lùng lại tới Trầm gia để thăm tiểu nương tử của mình một lần.
Mọi người trong kinh thành đều cảm thán, Trầm gia đúng thật là có phúc, nữ nhi vừa sinh ra đã nhận được sự sủng ái của thái tử, vả lại dựa vào thánh chỉ của hoàng thượng, tương lai chắc chắn được gả vào hoàng cung.