Chu Thẩm Dực tự tin bước tới, mặt mày nghiêm túc như đang ký hợp đồng tỷ đô. Uyển Nhi đứng bên cạnh, ôm Xoài trong lòng, vừa buồn cười vừa lo lắng.
“Để anh làm. Chuyện nhỏ.”
Câu nói đầy kiêu hãnh ấy… ba phút sau đã thành trò hề.
Vừa tháo tã ra, Chu Thẩm Dực lập tức khựng lại.
“…Sao nó nhiều vậy?”
Uyển Nhi bật cười: “Anh hỏi em, em hỏi ai?”
Anh cau mày, cố dùng khăn ướt lau nhưng càng lau càng lem, Xoài thì quẫy chân, suýt đá vào mặt ba. Chu Thẩm Dực né không kịp, dính ngay một cú “đá yêu thương”.
“Con gái! Con đang chống đối ba đấy à?”
Xoài ê a, tay nhỏ vung vẩy như đang cổ vũ chính mình.
Đến lúc đặt tã mới, anh loay hoay mãi, cuối cùng dán nhầm… dán ngược.
Uyển Nhi ôm bụng cười: “Anh ơi… tã làm gì có mặt trước mặt sau mà anh dán như dán phong bì thư vậy?”
Chu Thẩm Dực đỏ mặt nhưng cố giữ khí chất: “Lần đầu… ai cũng phải có lần đầu.”
Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, tóc loạn vì con giật, quần áo dính vài vệt khăn ướt, gương mặt đẹp trai thì nhăn nhó—
Uyển Nhi bấm quay lại ngay lập tức.
Xoài lúc này lại cười khanh khách, duỗi tay chạm mặt ba như muốn an ủi.
Cuối cùng, sau cả một trận chiến nhỏ, Chu Thẩm Dực thắng nhưng mặt mày mệt đến mức như vừa họp xuyên đêm.
Anh bế Xoài lên, thở dài:
“Sau này con lớn… nhớ trả thù nhẹ thôi.”
Uyển Nhi vòng tay ôm lấy hai cha con:
“Xoài giống ba lắm đó—lúc sinh ra cũng phá hoại y như anh.”
Chu Thẩm Dực: “…”
Không phản bác được.
Chu Thẩm Dực sau “trận chiến thay tã” đầu đời đã bị đả kích nặng.
Nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông — và cũng là một ông bố mới — không cho phép anh thua.
Buổi tối hôm đó, trong khi Uyển Nhi đang ru Xoài ngủ, anh l quietly mở YouTube, search:
“Cách thay tã cho trẻ sơ sinh – cấp tốc cho người khờ”
Anh xem đến mức nhập tâm, còn ghi chú lại trong điện thoại.
---
Sáng hôm sau, Uyển Nhi bước ra phòng khách thì thấy một cảnh khó tin:
Chu Thẩm Dực ngồi trên sofa, trước mặt là… một con búp bê to bằng Xoài, bên cạnh là bịch tã mở sẵn.
Anh nhẹ nhàng nâng chân búp bê lên, nghiêng người, lau chùi cực kỳ chuyên nghiệp.
Và dán tã ngay ngắn, đẹp đến mức Uyển Nhi suýt vỗ tay.
Cô che miệng cười:
“Ba Xoài… anh đang luyện tập hả?”
Chu Thẩm Dực giật bắn, mặt đỏ bừng:
“Không phải luyện… chỉ là kiểm tra quy trình.”
“Anh còn lấy búp bê của ai vậy?”
“Anh… đặt ship lúc nửa đêm.”
Uyển Nhi không nhịn được cười, nhưng chưa kịp trêu thì Xoài trong phòng bắt đầu ọ ẹ.
Anh lập tức bế con ra, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm:
“Đến lúc thực chiến rồi.”
---
Lần này anh làm từng bước rõ ràng:
• đặt Xoài xuống đúng tư thế
• mở tã cũ
• dùng khăn ấm lau từ trên xuống dưới
• kiểm tra
• lót tã mới
• dán hai miếng bên hông cân đối
Không hề ngập ngừng, không hề sai sót.
Xoài ngoan lạ thường, vừa nhìn ba vừa chớp mắt to.
Uyển Nhi đứng cạnh, há hốc:
“Anh… làm đẹp vậy luôn hả?”
Chu Thẩm Dực phẩy tay, cố ra vẻ bình tĩnh:
“Chẳng qua là anh đã nâng cấp kỹ năng.”
Nhưng ngay lúc đó —
Xoài bất ngờ tè một cái phụt lên tay anh.
Uyển Nhi: “…”
Chu Thẩm Dực đứng hình ba giây rồi thở dài, bất lực nhưng rất thương yêu:
“Con gái… sao con chờ đúng lúc ba tự tin mới tấn công vậy?”
Xoài cười khanh khách, tay nhỏ vung lên.
Uyển Nhi ôm mặt, cười ra nước mắt.
Còn Chu Thẩm Dực, tay vẫn dính vài giọt, nhưng ánh mắt chứa đầy yêu thương đến mềm lòng.
“Không sao,” anh nói, “Ba luyện nữa.”
Và thế là từ hôm đó, Chu Thẩm Dực chính thức trở thành chuyên gia thay tã, nhưng vẫn là trò cười đáng yêu số một của mẹ con Xoài.
Đêm hôm đó, Xoài quấy khóc vì nóng, giật mình liên tục. Uyển Nhi vừa mới sinh xong còn yếu, cầm bình nước ấm đi tới thì bị Chu Thẩm Dực nhẹ nhàng giữ tay lại.
“Em nằm xuống. Chăm con để anh.”
Uyển Nhi còn chưa kịp phản ứng, anh đã xoay người ôm lấy Xoài, dỗ con bằng giọng trầm ấm.
“Xoài, ngoan nào. Ba ở đây.”
Anh không biết từ khi nào đã học hết các bài ru ngủ trên mạng, thậm chí còn có bài anh tự sáng tác, giai điệu nghe lạ lắm nhưng Xoài lại cực kỳ thích, nghe vài phút là bắt đầu dụi mặt vào ngực ba.
Uyển Nhi nằm nhìn mà vừa cảm động vừa buồn cười.
---
Buổi sáng, khi cô vừa tỉnh, đã thấy Chu Thẩm Dực đứng trong bếp.
Anh đang pha sữa hạt cho vợ, tay còn cắt trái cây.
Người đàn ông tổng tài lạnh lùng ngày thường giờ đây đeo tạp dề hình cá voi xanh — do Uyển Nhi mua — trông cưng đến mức không ai tin nổi.
Cô dựa vào khung cửa:
“Anh biết làm sữa hạt từ bao giờ?”
“Đêm qua anh xem thêm bảy video.”
Anh đáp tỉnh bơ, đặt ly xuống bàn.
“Em phải uống, tốt cho sức khỏe sau sinh.”
Rồi anh cúi xuống thắt lại dây áo cho cô, động tác cẩn thận như sợ chạm mạnh sẽ làm cô đau.
---
Trong phòng khách, Xoài nằm trong nôi, tay khua khua cái lục lạc.
Chu Thẩm Dực ngồi cạnh, mắt không rời con một giây.
Uyển Nhi vừa bước ra, anh đã bật dậy:
“Em ngồi đây, chân còn yếu. Anh xoa lưng cho.”
Cô bật cười: “Anh chăm con hay chăm em vậy?”
“Cả hai,” anh bình thản.
“Vợ anh và con anh, ai anh cũng phải chăm.”
---
Đến chiều, Xoài khóc đói.
Chu Thẩm Dực bế con rất thuần thục, mở nút áo sơ mi để con nằm tựa lên vai, vỗ nhẹ.
Rồi anh dùng khăn ấm lau mặt cho bé, thay đồ mỏng hơn vì sợ con nóng.
Uyển Nhi chỉ cần ngồi bên nhìn thôi đã cảm thấy tim mình mềm ra thành nước.
“Anh giỏi thật đấy,” cô nói khẽ.
Chu Thẩm Dực cúi đầu hôn trán cô:
“Vì em và Xoài, anh phải giỏi.”
---
Tối đến, Uyển Nhi đang mệt nằm dựa lên vai anh.
Xoài được anh quấn khăn đặt ngủ ngay cạnh, đứa bé ôm bàn tay lớn của ba như ôm cả thế giới.
Chu Thẩm Dực nhẹ nhàng chỉnh lại chăn, giọng trầm ấm vang lên:
“Miễn là nhà có hai mẹ con… anh lo hết.”
Và thật sự, suốt những ngày ấy, anh lo hết thật—
Từ thay tã, tắm bé, pha sữa, ru ngủ…
đến bóp chân cho vợ, nấu cháo dinh dưỡng, thậm chí là học cả cách mát-xa lưng cho phụ nữ sau sinh.
Chu Thẩm Dực, từ một tổng tài lạnh lùng vô cảm trước kia, giờ biến thành người đàn ông chỉ cần nghe Uyển Nhi hắt hơi một cái là chạy như cứu hỏa.
Còn Uyển Nhi—
nhìn hai cha con như thế, trái tim cô yên bình đến mức chỉ muốn ôm họ cả đời.
Uyển Nhi ôm Xoài ngủ một giấc sâu. Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối hẳn. Ánh đèn vàng trong phòng ngủ dịu đến mức khiến không khí trở nên ấm áp lạ kỳ.
Ngay góc phòng, Chu Thẩm Dực đang ngồi trên thảm, Xoài nằm trên bụng anh, hai chân nhỏ xíu đạp đạp, còn anh thì dùng tay đung đưa món đồ chơi phát nhạc.
Cảnh tượng ấy khiến Uyển Nhi khựng lại — quá dịu dàng, quá yên bình, quá… gia đình.
Cô nhỏ giọng hỏi:
“Anh đang làm gì thế?”
Chu Thẩm Dực ngẩng đầu, mỉm cười đến dịu dàng:
“Ba đang cho Xoài tập cơ lưng. Tập sớm cho con cứng cáp.”
Uyển Nhi bật cười:
“Con mới mấy tuần tuổi thôi mà anh đã hành con rồi.”
Nhưng Xoài dường như rất thích, miệng còn ê a mấy âm thanh ngộ nghĩnh.
Thẩm Dực nhẹ nhàng xoa đầu bé:
“Xoài mạnh mẽ như mẹ.”
Câu nói bất ngờ ấy khiến mặt Uyển Nhi đỏ lên.
---
Một lát sau, cô muốn đứng dậy đi lấy nước nhưng vừa nhích người, Chu Thẩm Dực đã vọt dậy nhanh hơn cả phản xạ.
“Em nằm đó, để anh.”
Anh đặt Xoài lại vào nôi rồi quay sang đỡ cô như thể cô đang mang trong người bảy tám ký vàng.
Uyển Nhi giật mình: “Em mới đứng lên thôi mà…”
“Đứng lên cũng mệt.”
Anh nói tỉnh bơ, rót ly nước ấm, thử độ nóng bằng môi trước rồi mới đưa cô.
“Sau sinh ba tháng phải kiêng. Anh đọc hết rồi.”
Uyển Nhi chớp mắt:
“Anh đọc ở đâu vậy?”
“Diễn đàn các ông chồng chăm vợ.”
Giọng anh như thật.
Cô bật cười đến mức muốn ngã vào lòng anh.
---
Buổi tối, khi Xoài ngủ sâu, Chu Thẩm Dực nhẹ nhàng ôm Uyển Nhi vào ngực, tay anh vòng sau lưng cô, xoa nhẹ từng chút như massage.
“Đau không?”
Anh hỏi.
“Một chút…” cô khẽ nói.
Anh hạ giọng: “Để anh làm cho quen. Anh không muốn em khó chịu.”
Uyển Nhi nhắm mắt, dựa vào hơi ấm nơi ngực anh.
Từ khi cô sinh con, Chu Thẩm Dực chưa từng rời cô nửa bước — không đi công tác, không giao tiếp xã hội, tất cả việc trong công ty đều bàn qua video, chỉ để ở nhà với hai mẹ con.
“Anh không cần phải thế đâu…” cô thầm thì.
Chu Thẩm Dực cúi xuống, chạm trán cô.
“Đây là nơi của anh.”
“Bên cạnh em và Xoài.”
Nói rồi anh hôn một cái lên tóc cô, mềm mại đến mức khiến trái tim Uyển Nhi như tan ra.
---
Đêm khuya, Xoài đột nhiên ọ ẹ.
Uyển Nhi vừa định ngồi dậy thì Chu Thẩm Dực đã đưa tay ấn vai cô xuống giường.
“Để anh.”
Anh bế con lên, vỗ lưng, dỗ dành bằng giọng trầm ấm:
“Xoài của ba ngoan nào… Ba đây…”
Uyển Nhi nhìn từ giường, ánh mắt dịu lại:
“Anh giỏi thật.”
Chu Thẩm Dực quay lại, nở nụ cười rất nhỏ, rất hiếm thấy:
“Vì em sinh con cho anh… nên anh phải học để làm ba tốt.”
Câu nói ấy khiến cô chỉ muốn lao tới ôm anh thật chặt.
Một gia đình nhỏ.
Một người đàn ông lạnh lùng nay lại dịu dàng đến mức không ai nghĩ tới.
Một em bé nhỏ xíu nằm trong vòng tay ba.
Uyển Nhi chợt nghĩ —
Có lẽ, đây chính là hạnh phúc mà cô đã từng mơ.
Xoài càng lớn càng quấn ba, mỗi lần Chu Thẩm Dực bước ra khỏi phòng là bé liền chu môi khóc, đôi mắt long lanh như thể bị ai bắt nạt. Chu Thẩm Dực chỉ vừa xoay người lại là Xoài lập tức nín, bàn tay nhỏ chộp chộp vào áo anh đòi bế.
Uyển Nhi ngồi trên giường nhìn cảnh ấy mà không biết phải ghen hay phải cười:
“Con thương ba quá ha.”
Chu Thẩm Dực bế Xoài, một tay chống dưới mông bé, một tay vỗ nhẹ:
“Con thương ba thì bình thường. Ba đẹp trai, ba dịu dàng, ba kiếm tiền, ba chăm con. Ba hoàn hảo mà.”
Uyển Nhi nheo mắt:
“Ồ… vậy còn mẹ?”
Chu Thẩm Dực cúi xuống hôn lên môi cô một cái thật nhanh:
“Mẹ của con thì là tất cả.”
Uyển Nhi nghẹn lời, mặt đỏ ửng.
---
Tối đó, khi Uyển Nhi đang xoa lưng thì Xoài ọ ẹ, muốn được bế. Chu Thẩm Dực lập tức đặt điện thoại xuống, chạy đến bế con. Anh vừa ru vừa đi vòng quanh phòng, miệng thì thầm:
“Xoài ngoan… ba đây… đừng quấn mẹ, mẹ mệt rồi.”
Nhưng lời chưa dứt, Xoài đã giơ tay về phía Uyển Nhi, miệng “ư ư” muốn mẹ ôm.
Chu Thẩm Dực bật cười, nhẹ nhàng đưa bé sang cho cô, rồi lấy ngay gối dựa lưng cho vợ.
Uyển Nhi đỡ lấy con, nhìn Chu Thẩm Dực loay hoay trải chăn, chỉnh đệm, đặt bình nước ấm cạnh cô mà trong lòng mềm như bún.
“Anh mệt không?” cô hỏi.
“Chăm hai mẹ con thì mệt… nhưng hạnh phúc.”
Giọng anh trầm xuống, dịu đến mức khiến tim cô run rẩy.
---
Sau khi Xoài bú sữa xong, Chu Thẩm Dực bế bé lên vai, vỗ nhẹ lưng cho ợ hơi.
Uyển Nhi vội ngăn lại:
“Cẩn thận áo anh…”
“Không sao. Áo dính sữa của con thì càng tốt.”
Anh cười, ánh mắt tràn đầy tự hào như khoe chiến công.
Sau vài lần vỗ nhịp nhàng, Xoài bắt đầu lim dim.
Chu Thẩm Dực đặt bé xuống nôi, cúi người vào nụ hôn đầu nhỏ của con.
Uyển Nhi nhìn mà trái tim muốn nổ tung vì đẹp đẽ.
Cô khẽ nói:
“Anh đúng là người ba tốt thật sự.”
Anh quay lại, bước đến bên giường, cúi người ôm cô vào lòng.
“Anh còn muốn làm người chồng tốt nữa.”
---
Nửa đêm, nghe tiếng Xoài trở mình, Uyển Nhi vừa động thì Chu Thẩm Dực đã bật dậy trước.
“Để anh.”
Anh bật đèn ngủ, đặt tay lên trán bé kiểm tra như bác sĩ:
“Không nóng. Có lẽ ướt tã.”
Anh thay tã cho con trong vòng chưa đầy mười giây, động tác nhanh nhưng mềm mại đến lạ. Khác hẳn cái ngày anh luống cuống khiến Xoài tè văng lên cả áo anh.
Sau khi thay xong, anh lại đưa con cho vợ bú bình, tự tay đo nhiệt độ sữa rồi mới đặt vào tay Uyển Nhi.
Cô nhìn anh chăm từng chút một mà không khỏi xúc động.
“Sao anh tỉ mỉ vậy?”
Chu Thẩm Dực véo nhẹ mũi cô:
“Vì vợ anh và con gái anh đều là bảo vật.”
---
Sáng hôm sau, Chu Thẩm Dực mặc vest chuẩn bị đến công ty nhưng cứ nhìn vào nôi lại không nỡ rời.
Uyển Nhi bật cười:
“Đi làm đi, không là họp trễ giờ.”
Anh vẫn đứng đó, nhìn hai mẹ con như nghiện:
“Anh đi một lúc thôi. Trưa anh về.”
Uyển Nhi trêu:
“Thẩm Tổng không cần nghiêm túc như vậy đâu.”
Chu Thẩm Dực bước tới, cúi xuống hôn lên trán cô, rồi hôn thêm má Xoài.
“Không nghiêm túc sao được. Anh yêu hai người nhất.”
Anh quay lưng đi, nhưng chỉ được ba phút.
Tin nhắn gửi đến điện thoại Uyển Nhi:
“Anh nhớ em với Xoài rồi.”
Uyển Nhi bật cười đến chảy nước mắt.
Chu Thẩm Dực—
người đàn ông từng lạnh lùng như băng, giờ chỉ cần vợ con thở hơi mạnh là anh đã lo lắng.
Từng cử chỉ của anh đều nhuốm đầy tình yêu và trách nhiệm, khiến cả căn nhà ngập tràn sự ấm áp.
Và Uyển Nhi biết,
cuộc đời cô từ đây đã thật sự có một bến đỗ bình yên.
Hôm đó là ngày chụp ảnh gia đình đầu tiên sau sinh. Studio đã được đặt riêng, ánh sáng dịu, phông nền màu kem ấm áp. Uyển Nhi được trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc uốn sóng mềm ôm lấy gương mặt thanh tú. Chu Thẩm Dực thì mặc sơ mi trắng, quần tây đen, trông như bước ra từ tạp chí — nhưng điều đáng nói nhất lại không phải là ngoại hình…
…mà là Xoài đang đeo chặt trên người anh như một con koala nhỏ.
Chỉ cần có người khác đến định bế Xoài chụp riêng mẹ, bé lập tức chu môi, mắt rưng rưng, tay túm áo ba không buông.
Nhiếp ảnh gia bật cười:
“Bé bám ba dữ quá nha.”
Chu Thẩm Dực xoa đầu con, nhìn bé như đang dỗ một công chúa nhỏ:
“Xoài muốn ba, phải không?”
Xoài đáp bằng tiếng “ưaaa” rồi dụi đầu vào cổ anh, hai tay ôm chặt hơn nữa.
Uyển Nhi nhìn cảnh ấy mà vừa thương vừa ghen. Cô bước tới, nói trêu:
“Em sinh con ra mà con không bám em, bám anh suốt.”
Chu Thẩm Dực quay sang, nở nụ cười cực dịu:
“Con bám anh cũng giống em bám anh thôi.”
Uyển Nhi đỏ rần cả tai.
---
Buổi chụp bắt đầu.
Ở mỗi góc chụp, Chu Thẩm Dực đều bế Xoài, đôi khi đặt con lên vai, đôi khi để bé ngồi trên đùi. Xoài cực kỳ hợp tác, miễn là… ba không rời.
Nhiếp ảnh gia khen liên tục:
“Gia đình này đẹp quá trời. Nhất là Thẩm Tổng bế con, đẹp như poster phim luôn!”
Chu Thẩm Dực chỉ khẽ gật đầu nhưng ánh mắt đầy tự hào.
Uyển Nhi đứng cạnh nhìn hai ba con mà trái tim tan chảy từng giây.
---
Sau buổi chụp, Chu Thẩm Dực chuẩn bị đi làm.
Anh thay áo sơ mi mới thì Xoài, từ xa trong nôi, nhìn thấy ba đứng lên đi — liền bật khóc như trời sập.
Uyển Nhi vội bế bé, dỗ:
“Ba đi làm chút thôi.”
Nhưng Xoài càng khóc to hơn, tay vươn về phía Chu Thẩm Dực như đòi được ôm.
Anh thở dài… nhưng là cái thở dài bất lực đầy yêu thương.
Anh bước đến, bế con lên, vuốt lưng bé nhịp nhàng.
“Xoài không muốn ba đi à?”
Bé tiu nghỉu, môi cong cong, nước mắt vẫn còn long lanh.
Uyển Nhi nhìn mà cười không nhịn được:
“Hay hôm nay anh bế con đi làm luôn?”
Câu nói là đùa… nhưng Chu Thẩm Dực lại gật đầu thật.
“Anh mang theo.”
Uyển Nhi tròn mắt:
“Anh nói thiệt?”
“Ừ.”
Anh đặt tay dưới mông con, giữ bé sát vào ngực.
“Anh họp online. Mang con theo cũng không ảnh hưởng.”
---
Và thế là tổng tài Chu Thẩm Dực xuất hiện trong phòng làm việc với một bé con đeo trên ngực bằng địu vải.
Nhân viên họp từ xa nhìn thấy cảnh ấy mà ngơ ngác vài giây.
Có người bật thốt:
“Thẩm… Thẩm Tổng… hôm nay ngài mang… em bé?”
Chu Thẩm Dực bình thản như chuyện hiển nhiên:
“Không thể rời ba.”
Màn hình chiếu rõ Xoài đang nắm áo ba, đôi mắt long lanh như hai viên thủy tinh.
Cả phòng họp online bỗng mềm lòng:
“Đáng yêu quá trời…”
“Tiểu tiểu Thẩm tổng tương lai.”
“Giám đốc nhỏ kiểm soát ba làm việc hả?”
Chu Thẩm Dực liếc nhẹ qua camera, giọng trầm nhưng đầy cưng chiều:
“Ừ. Con gái anh muốn vậy.”
---
Kết thúc buổi họp, Xoài say ngủ trên ngực ba, đôi môi nhỏ chu chu như mơ thấy gì ngon.
Chu Thẩm Dực nhẹ nhàng đặt bé vào nôi bên cạnh, đắp chăn cẩn thận rồi hôn lên trán con.
Uyển Nhi đứng ngoài cửa nhìn hai cha con mà không biết trái tim mình đã tan chảy bao nhiêu lần.
Cả nhà nhỏ ấy —
đầy ắp tình yêu, tiếng cười và hơi ấm.
Và Uyển Nhi biết:
Không chỉ Xoài, mà chính cô cũng chẳng muốn rời Chu Thẩm Dực thêm bất cứ giây phút nào.
Buổi sáng hôm đó, gia đình nhỏ đưa Xoài đi tiêm mũi đầu tiên. Vừa bước vào phòng khám, Xoài đã nép mặt vào ngực Chu Thẩm Dực, hai tay vịn áo ba chặt đến mức có thể tưởng tượng được móng tay bé tí kia in luôn dấu lên áo sơ mi.
Y tá nhìn cảnh ấy mà bật cười:
“Bé bám ba ghê nha.”
Uyển Nhi ngồi cạnh vừa thương vừa buồn cười. Cô đưa tay vuốt đầu con:
“Xoài ơi, tiêm xíu thôi nha con.”
Nhưng vừa đặt bé lên giường mềm để chuẩn bị tiêm, Xoài lập tức cong môi, mắt đỏ hoe, bàn tay đưa về phía Chu Thẩm Dực như nói “con muốn ba”.
Chu Thẩm Dực không chần chừ, bế bé lên ngay:
“Không sao, ba đây.”
Y tá bảo anh giữ bé trong lòng. Anh ôm, che gần như nửa người con trong ngực mình. Khi kim tiêm chạm da, Xoài giật mình, khóc “oe oe” một tiếng.
Chu Thẩm Dực vội dỗ:
“Ừ ừ… ba biết… đau xíu thôi… ba xin lỗi…”
Uyển Nhi nhìn mà muốn tan chảy. Người đàn ông lạnh lùng bá đạo ngày xưa, giờ vì một tiếng oe nhỏ của con mà tim sắp rớt ra ngoài.
Sau khi tiêm xong, Xoài dụi đầu vào cổ ba, thút thít như trái tim nhỏ bị tổn thương cả thế giới. Chu Thẩm Dực ôm con đi qua đi lại, trên gương mặt toàn là sự xót xa.
“Ngoan nào… ba mua đồ chơi cho con nhé? Hay mua khăn nỉ mềm mềm con thích?”
Uyển Nhi đứng bên cạnh, ôm bụng cười không ngừng.
---
Buổi tối, Uyển Nhi quyết định cho Xoài “chạm nước lần đầu”, tắm thật sự thay vì lau người bằng khăn ấm như trước.
Bồn tắm bé xíu được chuẩn bị sẵn, nước ấm vừa đủ, mùi sữa tắm nhẹ lan ra.
Chu Thẩm Dực bế Xoài tới, mặt thì nghiêm túc như đang tham gia một nhiệm vụ quốc gia:
“Em chắc nước đủ ấm? Nhiệt độ 37 độ đúng không?”
Uyển Nhi phì cười:
“Đúng rồi, anh để con xuống từ từ.”
Vừa chạm nước, Xoài mở to mắt, chân đạp đạp tạo ra mấy tiếng bõm bõm, sau đó biểu cảm chuyển sang ngạc nhiên rồi thích thú.
Bé quẫy nhẹ, miệng còn phát ra tiếng “ư…ư…” như đang thử nghiệm thứ nước mềm mềm lạ lạ này.
Chu Thẩm Dực nhìn con mà trái tim như bị đâm trúng bởi sự đáng yêu.
“Xoài thích nước à?”
Xoài đáp bằng cú đá chân mạnh đến mức nước bắn lên cả mặt ba.
Uyển Nhi ôm bụng cười:
“Ba tắm lần đầu được con tặng quà rồi.”
Chu Thẩm Dực lau mặt, rồi cúi xuống hôn lên trán con:
“Con muốn bơi thì ba cho bơi… dù ba ướt cũng được.”
Anh dùng tay lớn của mình hứng nước rưới nhẹ lên bụng Xoài, bé cứ cười khanh khách.
Cảnh tượng đó yên bình đến mức Uyển Nhi muốn đóng khung lại cả đời.
---
Vài tuần sau, đang nằm phơi nắng buổi sáng trên tấm thảm mềm, Xoài đột nhiên bắt đầu xoay người. Uyển Nhi đang pha sữa, quay lại là thấy bé nghiêng nghiêng, nỗ lực đạp một cái…
Lật úp thành công.
Uyển Nhi hét nhỏ:
“Thẩm Dực!! Con lật!!”
Chu Thẩm Dực từ trong phòng làm việc chạy ra nhanh hơn cả khi công ty có sự cố. Anh quỳ xuống cạnh con, mắt sáng như bắt được vàng:
“Xoài lật thật! Trời ơi con gái ba giỏi quá!”
Xoài nằm úp trên thảm, đầu ngẩng lên chút xíu, mắt long lanh nhìn ba như chờ khen.
Chu Thẩm Dực đưa tay đỡ ngực bé, giọng đầy tự hào:
“Giỏi lắm… con gái ba thông minh nhất.”
Uyển Nhi đứng phía sau nhìn hai bố con mà trái tim mềm như nước.
Xoài khua tay khoe chiến tích, miệng cười thành hai lúm đồng tiền bé xíu.
“Anh thấy không?” cô cười.
Chu Thẩm Dực gật mạnh:
“Thấy. Con gái anh… nhanh quá.”
Anh cúi xuống hôn má bé, rồi hôn thêm má vợ một cái:
“Gia đình mình đúng là hoàn hảo.”
Uyển Nhi mỉm cười, dựa đầu vào vai anh.
Trong phòng tràn ngập tiếng cười trẻ con, tiếng hơi thở nhẹ và một thứ hạnh phúc ấm áp không thể diễn tả bằng lời.
Uyển Nhi mở vlog bằng giọng nói dịu dàng nhưng phấn khích, máy quay rung nhẹ khi cô giơ lên:
“Xin chào mọi người, hôm nay nhà mình lần đầu dẫn Xoài đi du lịch nha.”
Ngay phía sau, Chu Thẩm Dực đang đeo balo, một tay kéo vali, một tay bế bé Xoài – tiểu công chúa bám ba như sam. Nhã Dao hôm nay mặc bộ váy voan trắng nhỏ xinh, mái tóc đen mềm đã dài qua gáy, lơ thơ nhưng đã đủ để buộc hai túm nhỏ xíu. Đôi mắt to đen láy lúc nào cũng dính lên khuôn mặt ba.
Uyển Nhi chỉ máy quay vào hai cha con:
“Trời ơi, người ta đi du lịch là để thư giãn, còn Xoài đi du lịch là để leo lên người ba con.”
Chu Thẩm Dực liếc cô:
“Không phải tại em dạy nó bám anh hay sao?”
“Em dạy hồi nào!? Nó tự chọn ba nha!”
Xoài nghe tiếng mẹ, ngoái mặt qua, đôi môi nhỏ “chu” lên, ôm cổ ba thật chặt như tuyên bố chủ quyền. Cử chỉ đó làm cộng đồng mạng sau này cười muốn xỉu khi xem vlog.
Uyển Nhi che miệng:
“Tiểu yêu kia… dám giành chồng với mẹ hả? Con giỏi quá ha.”
Chu Thẩm Dực bật cười thấp, xoa gáy con gái:
“Em đừng chọc, nó hiểu đó.”
Xe lăn bánh. Xoài nhìn qua cửa sổ, tóc bay nhẹ theo gió điều hòa. Cô bé cười khanh khách khi thấy ánh nắng nhấp nhô qua tán cây. Dọc đường, bé chỉ trỏ lung tung, nói mấy tiếng bập bẹ, nhưng câu nào cũng hướng về… ba.
Đến resort, Uyển Nhi định quay vài cảnh đẹp, nhưng mỗi lần quay đều thấy Xoài đang đu lên người Chu Thẩm Dực: lúc thì ôm cổ, lúc thì ngồi trên vai, lúc thì nằm trong lòng ngủ ngon lành.
“Anh biến thành giường ngủ di động rồi đó?” – cô nói.
Chu Thẩm Dực nhún vai, tay vỗ lưng con:
“Không sao. Miễn là hai mẹ con vui.”
Uyển Nhi nhìn cảnh ấy mà tim mềm nhũn.
Đến khi vào phòng, cô để máy quay ghi lại cảnh Chu Thẩm Dực bày đồ chơi mềm lên thảm. Xoài không chơi. Xoài bò thẳng đến chân ba, ôm lấy quần, ngước mặt chờ được bế.
Uyển Nhi thở dài bất lực nhưng hạnh phúc:
“Đó, mọi người thấy chưa? Đi du lịch gì nữa, người ta đi để đổi gió, nhà mình đi để Xoài đổi tư thế ôm ba.”
Chu Thẩm Dực cúi xuống nhấc con lên, đứng thẳng, một tay giữ con một tay xoa lưng bé.
“Không sao, ba còn sức. Để ba ẵm.”
Uyển Nhi quay cảnh ấy thật lâu—một người đàn ông cao lớn, điềm đạm, dịu dàng từng chút một với đứa bé nhỏ xíu trong tay. Xoài thì cười tít mắt, bàn tay ú nu vỗ vỗ lên má ba như đánh dấu: Ba của con.
Khung hình ấy đẹp đến mức dân mạng sau này xem lại đều phải thốt:
“Đây đúng là gia đình ngọt nhất hệ mặt trời.”
Buổi sáng hôm đó, ánh nắng biển dịu nhẹ, gió lùa mát rượi — một trong những ngày đầu tiên Xoài được trải nghiệm biển thật sự. Uyển Nhi mặc cho con bé bộ đồ bơi chống tia UV, mũ rộng vành, mắt kính nhỏ xinh, còn Chu Thẩm Dực thì đội nón lá, tay bồng con rất cẩn thận.
Khi bước xuống bãi cát, Xoài khép môi nhỏ, mắt mở tròn nhìn vòng xoay mùi muối và sóng biển. Cát ấm dưới chân cô bé, nhưng ba đã trải sẵn chiếc chăn rộng, đặt Xoài nằm xuống, tay vỗ nhẹ.
“Xoài, con thấy cát mềm như bông không?” Anh thì thầm.
Cô bé khẽ duỗi chân, tay chạm nhẹ vào cát, nét mặt ngây thơ và thích thú đến lạ — một khoảnh khắc dịu êm như ngôn tình.
Rồi Chu Thẩm Dực bế Xoài ra mép nước, nơi sóng vỗ nhẹ. Anh cúi xuống, chỉ cho Xoài cách nước vỗ vào bàn chân nhỏ:
“Ba thử sóng nè, con đạp theo ba.”
Xoài giơ chân, một lần, rồi hai lần, tiếng cười khẽ vang lên khi bàn chân bé bị nước cao hơn một chút. Anh ôm thật chặt để bé an toàn, đồng thời nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế để cô bé có thể cảm nhận sóng mà không bị ướt quá nhiều.
Uyển Nhi đứng bên cạnh, mắt rưng rưng:
“Thật là… một buổi trải nghiệm đầu tiên hoàn hảo.”
Chu Thẩm Dực quay đầu, ôm Xoài vào lòng, quay sang vợ:
“Con gái ba thích lắm. Ba cám ơn em.”
Khi hai người quay máy quay vlog, cô dẫn lời kể:
“Đây là lần đầu tiên con được chạm biển. Ba con giữ con rất chặt, như muốn che chắn cả thế giới cho con.”
Later, khi nghỉ trưa dưới bóng dù, họ trải chiếc chăn lớn, đặt Xoài nằm lên. Anh cầm bình nước xịt nhẹ gáy con — cách làm để hạ nhiệt mà nhiều bố mẹ khuyến khích khi cho con ra nắng.
Xoài lim dim, tay nhỏ mềm mại ôm lấy áo ba, mái tóc đen dài hơi rối vì gió — trông như một thiên thần nhỏ giữa biển cả.
Uyển Nhi đặt tay lên ngực ba, giọng nhỏ mà ấm:
“Chúng ta nên làm nhiều chuyến như này lắm.”
Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán con:
“Ừ. Ba và mẹ sẽ cùng con đi khắp thế giới.”
Khi cả nhà về lại resort, Xoài được Chu Thẩm Dực ôm đi tắm nước ấm. Cô bé vừa chạm vào nước đã khua chân thích thú, còn miệng thì bi bô mấy tiếng vô nghĩa. Chu Thẩm Dực vừa tắm vừa trò chuyện: “Công chúa nhỏ thích biển hả? Rồi mai ba dẫn đi nữa.” Sau khi tắm xong, anh quấn khăn bông cho con rồi bế ra phòng, Xoài lập tức úp mặt vào ngực ba như con mèo nhỏ. Uyển Nhi bật máy quay vlog, vừa cười vừa nói: “Hai cha con như dính bằng keo vậy.” Video được đăng lên khiến fan cười nghiêng ngả vì độ ngọt và độ bám ba của Xoài.
---
Buổi chiều, họ xuống biển chụp hình với hoàng hôn. Gió thổi nhẹ làm mái tóc đen dài của Xoài tung lên, đôi mắt bé long lanh nhìn mặt trời lặn. Chu Thẩm Dực bế Xoài cao lên, còn Uyển Nhi hát khe khẽ để con cười. Thợ ảnh ghi lại khoảnh khắc cả ba đứng trong ánh cam — Chu Thẩm Dực ôm vợ vào eo, Uyển Nhi hôn nhẹ lên má Xoài, còn cô bé thì cười rực rỡ như tia nắng. Khi ảnh được đăng lên Weibo, netizen lập tức chen nhau bình luận:
“Gia đình này đẹp như poster phim!”
“Xoài đúng chuẩn tiểu công chúa lá ngọc cành vàng!”
Buổi tối hôm đó, sau một ngày dài vui chơi, cả nhà trở về phòng với mùi gió biển còn vương trên tóc. Xoài đã hơi mệt, nhưng vừa thấy ba ngồi xuống giường là lập tức bò chậm chậm tới, ôm lấy chân anh như sợ bị bỏ lại.
Chu Thẩm Dực bật cười, cúi xuống bế con lên:
“Rồi rồi, ba đây. Không đi đâu cả.”
Uyển Nhi lấy khăn ấm lau người cho con, động tác nhẹ nhàng đến mức Xoài lim dim mắt, cái đầu nhỏ tựa lên vai ba. Anh khẽ đung đưa, tay vỗ nhịp nhẹ vào lưng con như một bản nhạc quen thuộc mà chỉ cha con hiểu với nhau.
Đến giờ uống sữa, Uyển Nhi chuẩn bị bình rồi đưa cho chồng. Anh đặt Xoài nằm trên đùi mình, một tay đỡ gáy con, tay còn lại cầm bình sữa, giọng thì thầm:
“Uống từ từ thôi, đừng ham quá.”
Xoài vừa uống vừa dùng tay túm áo ba, ngón tay nhỏ xíu cuộn chặt thành nắm. Chu Thẩm Dực nhìn mà tan chảy hoàn toàn.
Sau khi uống hết bình, bé bắt đầu ê a nói chuyện với… ba.
Uyển Nhi đứng bên cạnh bật cười:
“Con nói chuyện với ba nhiều thế, còn mẹ thì sao?”
Xoài quay đầu nhìn mẹ đúng một giây — rồi quay lại ôm cổ ba tiếp.
Uyển Nhi giả vờ giận:
“Con bé này đúng là kiếp trước là tình địch của tôi.”
Chu Thẩm Dực bật cười, kéo vợ lại gần, đặt tay lên eo cô:
“Cả hai mẹ con đều của anh.”
Xoài nghe tiếng lại giơ tay chạm mặt ba, như đồng ý. Uyển Nhi nhìn cảnh đó mà trái tim mềm nhũn, lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc gia đình.
Khuya hôm ấy, Xoài ngủ giữa ba mẹ. Con bé nằm nghiêng về phía ba, ôm lấy cánh tay anh như ôm một con gấu bông sống. Chu Thẩm Dực kéo chăn cho cả hai mẹ con, mắt vẫn dõi theo hai người quan trọng nhất trong đời, nụ cười không giấu nổi.
Buổi sáng hôm sau, tia nắng đầu tiên vừa xuyên qua rèm cửa thì Xoài đã ngọ nguậy, dùng bàn tay nhỏ đập nhẹ lên ngực ba mình. Chu Thẩm Dực còn chưa mở mắt, đã bị con bé trèo lên người, ngồi chễm chệ như tuyên bố chủ quyền. Anh chỉ có thể bật cười, đưa tay đỡ con:
“Ba còn chưa tỉnh, Xoài đã thao túng rồi.”
Uyển Nhi quay sang thấy cảnh đó liền lấy điện thoại quay lại, trong video còn có cảnh Chu Thẩm Dực bế con ra ban công cho hít không khí biển buổi sáng, nói chuyện với giọng nhỏ nhẹ như chỉ dành riêng cho con gái. Khi vlog sáng được đăng tải, fan hú hét: “Tôi chịu thua độ đáng yêu của hai cha con rồi!”
---
Buổi tối cuối cùng ở resort, cả nhà quyết định xuống biển lần nữa. Sóng êm, trời mát, Xoài được mặc một chiếc váy cotton nhỏ màu kem. Chu Thẩm Dực bế con đi dọc bờ biển, vừa đi vừa để con chạm tay vào gió. Uyển Nhi cầm máy quay từ phía sau, ghi lại cảnh hai cha con trong ánh đèn vàng của resort hắt xuống. Giữa lúc đang quay, Xoài đột nhiên ôm mặt ba, dụi đầu vào cổ anh như thể muốn độc chiếm tình cảm. Uyển Nhi thở dài đầy trêu chọc:
“Rồi rồi, ba con là của con hết, mẹ khỏi tranh giành.”
Chu Thẩm Dực bật cười, quay sang hôn vợ một cái trước mặt con, còn Xoài thì mở to mắt nhìn, rồi… nắm lấy áo ba nhiều hơn nữa như phản đối. Video đăng lên làm netizen nổ tung:
“Tiểu công chúa ghen với mẹ rồi!”
“Gia đình này đúng là phim truyền hình phiên bản đời thật!”
Cả nhà trở về nhà sau chuyến du lịch, Xoài vừa vào phòng đã ôm ngay chân ba, không cho anh đi đâu. Chu Thẩm Dực bất đắc dĩ phải bế con theo khắp nhà, từ phòng khách đến bếp. Uyển Nhi đứng nhìn mà chỉ biết bật cười:
“Con bé này đi biển về còn bám ba hơn nữa.”
Trong lúc Uyển Nhi dọn đồ, Xoài nằm trên ngực ba ngủ ngon lành, hơi thở phập phồng nhẹ. Anh vuốt tóc con, ánh mắt dịu hẳn đi, giọng trầm thấp:
“Đi chơi nhiều quá rồi, mệt rồi hả công chúa nhỏ?”
Uyển Nhi lén quay lại khoảnh khắc ấy và đăng lên story, fan lại bùng nổ vì độ ngọt quá mức chịu đựng.
---
Hôm sau, Chu Thẩm Dực đưa Xoài đi tập bơi ở hồ bơi trẻ em. Xoài mặc phao nhỏ hình con vịt, nhìn vừa tròn vừa đáng yêu. Lúc đặt xuống nước, cô bé giật mình… rồi ngay lập tức đập chân như chơi. Chu Thẩm Dực đứng trong nước, hai tay đỡ con bé, gương mặt nghiêm túc nhưng giọng nói lại mềm như kẹo:
“Từ từ, ba đây. Ba không để con chìm đâu.”
Uyển Nhi đứng trên thành hồ bơi quay vlog, vừa quay vừa cười đến cong cả mắt:
“Cha con nhà này đi biển một lần là mê nước luôn.”
Xoài bơi được vài bước nhỏ đã với tay đòi ba ôm, còn bám vào cổ anh không rời. Cảnh đó đưa lên mạng chỉ trong 15 phút đã được fan bình luận dồn dập:
“Xoài chính là công chúa được cưng nhất hành tinh này!”
Xoài bắt đầu bước vào giai đoạn mọc chiếc răng đầu tiên, và cả nhà như… bước vào chế độ báo động dễ thương.
Buổi sáng hôm đó, Uyển Nhi đang chơi lục lạc với con thì thấy Xoài cứ cắn cắn môi, rồi đưa tay vào miệng gặm gặm. Cô cúi xuống nhìn kỹ hơn, giọng đầy phấn khích:
“Chu Thẩm Dực! Lại đây mau! Hình như Xoài mọc răng rồi!”
Chu Thẩm Dực từ phòng làm việc chạy ra với tốc độ ánh sáng, quỳ xuống bên cạnh hai mẹ con. Anh nâng cằm con gái lên nhẹ nhàng, nhìn vào miệng bé. Một chấm trắng nhỏ li ti đã lộ ra.
Anh trầm giọng nhưng không giấu nổi sự tự hào:
“Đúng rồi… răng đầu tiên của công chúa.”
Xoài lúc này không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết miệng ngứa nên bắt đầu gặm luôn… ngón tay ba.
Uyển Nhi bật cười:
“Trời ơi, ba con thành đồ chơi gặm nướu rồi.”
Chu Thẩm Dực mặc kệ, còn đưa ngón tay lại gần hơn:
“Gặm đi, miễn con dễ chịu.”
Nhưng một lúc sau, Xoài bắt đầu nhăn mặt, nước mắt lưng tròng. Uyển Nhi ôm con vỗ nhẹ:
“Đau nướu rồi hả con? Giai đoạn này khó chịu lắm.”
Chu Thẩm Dực lập tức xoay người đi tìm gel mát và vòng gặm nướu mà anh đã chuẩn bị… từ khi con bé được hai tháng. Anh đưa cho con bé một vòng silicon mát lạnh. Xoài ngậm vô một cái — lập tức yên.
Uyển Nhi nhìn chồng với ánh mắt vừa cảm động vừa buồn cười:
“Anh chuẩn bị trước từ lâu như vậy luôn?”
Anh đáp tỉnh rụi:
“Để con gái anh không đau một giây nào.”
Tối hôm đó, Uyển Nhi quay một đoạn video nhỏ: Xoài ôm vòng gặm nướu, nghiến nghiến miệng như con thú nhỏ, còn Chu Thẩm Dực ngồi cạnh, tay xoa đầu con từng chút một.
Đoạn video vừa đăng lên là fan bùng nổ:
“Xoài mọc răng rồi trời ơi đáng yêu quá!”
“Nhìn cái nướu nhỏ kìaaaaa!”
“Chu Thẩm Dực đúng chuẩn ông bố quốc dân!”
náo nhiệt hơn lần đầu.
Sáng hôm đó, Uyển Nhi đang thay đồ cho con thì phát hiện Xoài cứ nhai cái viền áo như thể đó là món ngon nhất trần đời. Cô nghi ngờ, khẽ đặt tay lên má bé:
“Xoài, con lại ngứa nướu nữa đúng không?”
Xoài nhìn mẹ bằng đôi mắt to tròn, rồi… há miệng cười, để lộ một cái chấm trắng nữa đang nhú lên cạnh chiếc răng đầu tiên.
Uyển Nhi gọi lớn:
“Chu Thẩm Dực! Tới coi này, em bé của anh mọc răng thứ hai rồi!”
Chu Thẩm Dực từ bếp chạy lên, còn đang cầm ly nước. Vừa thấy con bé cười toe, anh đặt ly xuống luôn, bế Xoài lên xoay một vòng nhẹ:
“Con gái ba giỏi quá. Mới mọc răng mà cười tự hào ghê.”
Nhưng chỉ vài phút sau, chiếc răng mới bắt đầu làm Xoài khó chịu. Cô bé nhăn mặt, miệng chóp chép, rồi rúc vào vai ba, giọng “ư ư” như mèo con.
Chu Thẩm Dực vỗ lưng, ôm con sát hơn:
“Ba biết mà… mọc răng đau lắm.”
Anh lấy bọc gel lạnh từ tủ mát để sẵn trong ngăn riêng cho con, đưa cho Uyển Nhi. Cô nhẹ nhàng đặt vào khăn xô rồi áp vào má con bé. Xoài chớp mắt vài lần, rồi xoa mặt vào khăn, như tìm được vị cứu tinh.
Một lúc sau, Xoài ngậm vòng gặm nướu mới mà ba vừa mở, mắt lim dim nhưng tay vẫn nắm chặt cổ áo anh như sợ anh biến mất.
Uyển Nhi lấy máy quay lại cảnh hai cha con:
Xoài với hai chiếc răng nhỏ xíu lộ ra mỗi khi cười, còn Thẩm Dực thì ngồi đó, mặt nghiêm túc đến mức buồn cười, tay giữ đầu cho con để con gặm nướu thoải mái nhất.
Khi đăng đoạn video này lên, bình luận nổ tung:
“Xoài có HAI cái răng rồi!!”
“Trời ơi cái răng bé xíu mà đáng yêu xỉu!”
“Chu Thẩm Dực chăm con còn căng hơn chăm công ty!”
Tối hôm đó, Xoài vừa bập bẹ “ba… ba…” vừa cắn miếng gặm nướu, còn Chu Thẩm Dực thì nhìn con với ánh mắt tan chảy hoàn toàn.
Hôm Xoài biết bò là một ngày khiến cả nhà… náo loạn theo nghĩa đáng yêu nhất.
Buổi chiều, Uyển Nhi trải tấm thảm mềm giữa phòng khách, đặt vài món đồ chơi đầy màu sắc trước mặt con. Xoài lúc này đã có hai chiếc răng nhỏ, miệng lúc nào cũng chóp chép, còn ánh mắt thì dán chặt vào con vịt đồ chơi phát nhạc.
Uyển Nhi ngồi phía sau, vỗ nhẹ:
“Xoài~ lại đây với mẹ nào.”
Xoài chống hai tay xuống thảm, cái mông nhỏ nhô lên… nhưng lại chỉ lắc lắc qua lại như con gấu bông.
Uyển Nhi bật cười:
“Ừ đúng rồi, vậy đó… cố lên con.”
Chu Thẩm Dực từ phòng làm việc đi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh con gái đang cố gắng “trườn” bằng cách… kéo cái chân mà không nhấc nổi cái bụng. Anh lập tức ngồi xổm xuống, giọng nhẹ như gió:
“Công chúa của ba, ba ở đây.”
Xoài nghe tiếng ba lập tức ngước lên. Đôi mắt sáng rực lên như có động lực mới.
Cô bé dồn sức, chống tay mạnh hơn, nhấc người lên một chút—rồi phịch một cái, nằm dài ra.
Thẩm Dực bật cười nhưng không quên động viên:
“Giỏi lắm. Con làm được.”
Rồi anh đặt chiếc đồ chơi mà Xoài thích nhất — một chú thỏ biết nhảy — cách con chừng nửa mét.
“Lại đây, ba thưởng cho.”
Xoài nhìn ba.
Nhìn thỏ.
Nhìn ba lần nữa.
Và rồi… cô bé dồn hết quyết tâm, chống hai tay, nhấc bụng lên, đẩy đầu gối một cái — bò được đúng hai bước.
Uyển Nhi hét nhỏ đầy phấn khích:
“ĐƯỢC RỒI! Xoài bò được rồi!!!”
Xoài nghe tiếng cổ vũ, tưởng mình làm gì đó siêu lắm, liền cười toe, để lộ hai cái răng trắng nhỏ. Cô bé tiếp tục bò thêm vài bước nữa rồi… lao thẳng vào lòng ba.
Chu Thẩm Dực ôm con, giọng vừa tự hào vừa mềm nhũn:
“Giỏi nhất là con gái của ba.”
Uyển Nhi quay lại toàn bộ quá trình. Đăng lên chưa đầy năm phút, bình luận đã bùng nổ:
“Trời ơi Xoài biết bò rồi!!!”
“Cái mông nhỏ nhô lên kìaaaa!”
“Bò thẳng về phía ba, không lệch một li =)))”
“Chu Thẩm Dực ơi, con gái mê anh rồi đó!”
Xoài sau khi biết bò thì lập tức biến thành… chú sâu nhỏ di chuyển khắp nhà, mà chỉ cần ba xuất hiện là lập tức bò về phía anh nhanh hơn gió.
Uyển Nhi đang gấp lại đống khăn lông thì nghe tiếng “ư…ưm…” quen thuộc. Xoài đang níu mép nệm, đôi chân mập mạp run run cố đứng dậy. Cô bật cười, vừa chạy lại vừa gọi:
“Khoan khoan, tiểu bánh bao, con làm được không đó?”
Nhưng Xoài đã vịn thành nệm, đong đưa một cái rồi—bụp—đứng thẳng được. Đôi mắt tròn xoe sáng lên, miệng chảy dãi vì hào hứng, chân nhỏ nhún nhún như tự thưởng cho mình.
Uyển Nhi ôm con xoay một vòng:
“Giỏi quá trời luôn! Đợi ba về nói cho ba nghe, ba xỉu lên xỉu xuống cho xem.”
Và đúng như cô nói. Tối đó Chu Thẩm Dực vừa về, Xoài đã vịn cạnh sofa, lắc lắc cái mông… rồi đứng. Người đàn ông lạnh lùng nào đó lập tức hóa ngốc:
“Con tôi! Đứng! Đứng thiệt!”
Hôm sau, Thẩm Dực nổi hứng bế Xoài đến công ty. Bảo mẫu không hiểu lý do, trợ lý cũng không hiểu, cả tổng bộ Châu thị đều không hiểu vì sao Chủ tịch ôm theo một củ khoai nếp nhỏ đi làm.
Vừa bước vào sảnh, nhân viên đã rối lên:
“Trời ơi trời ơi, bản sao thu nhỏ của Chủ tịch… tóc thì mềm, má thì phúng phính…”
Xoài được ba bế cao, đôi mắt đen nhánh nhìn mọi thứ lạ lẫm, hai tay vỗ vỗ vào má Chu Thẩm Dực như đánh dấu chủ quyền. Ai tiến lại gần là bé nấp vào cổ ba, mím môi cảnh giác.
Chu Thẩm Dực cúi đầu, giọng bình thản nhưng đầy kiêu hãnh:
“Đây là tiểu công chúa nhà tôi. Ai muốn ôm phải đợi mẹ nó cho phép.”
Trợ lý đứng bên chỉ biết nuốt nước bọt:
Chủ tịch ơi, ai dám xin ôm chứ…
Trong phòng họp, Xoài ngồi lên đùi ba, vừa vịn bàn vừa… đứng. Mấy giám đốc đang báo cáo mà tay run run vì cảnh tượng đáng yêu phá đạo đức nghề nghiệp.
Còn Thẩm Dực thì hoàn toàn không nghe gì, chỉ ngồi đó nâng đỡ eo con, ánh mắt dịu đến mức khiến cả phòng họp muốn bật khóc:
“Ừ, đúng rồi. Con đứng đi, ba giữ rồi.”
Một buổi đi làm hỗn loạn nhưng ấm áp.
Và từ đó, mọi người đều biết — Chủ tịch Châu Thẩm Dực có một điểm yếu mềm đúng hình một trái Xoài nhỏ.
Xoài đang vịn bàn nghịch cái bút của ba thì mí mắt nhỏ bắt đầu cụp xuống từng chút một. Đầu bé gật gà gật gù, cái miệng chúm chím như đang ngậm sữa, và bàn tay đang vỗ lên ngực ba cũng yếu dần.
Chu Thẩm Dực nhìn xuống, đôi mày vốn nghiêm lại mềm thành nước.
“Buồn ngủ rồi hả, công chúa?”
Xoài dụi mặt vào cổ ba một cái — dấu hiệu rất rõ ràng.
Anh khẽ thở nhẹ, quay sang trợ lý đang đứng chờ lệnh:
“Bế con bé vào phòng nghỉ, mở máy tạo tiếng trắng, đắp chăn nhẹ. Nhớ kiểm tra nhiệt độ phòng.”
Trợ lý: “Dạ—”
Anh còn chưa nói xong đã nghe Xoài bĩu môi, hai tay ôm chặt cổ ba như con koala:
“Ưm… ư…”
Rõ ràng là không muốn rời.
Trợ lý đứng bên nhìn cảnh đó chỉ muốn bật khóc: Chủ tịch, con bé không buông đâu… anh kêu em bế sao nổi?!
Chu Thẩm Dực bất lực nhìn thiên thần nhỏ đang bám mình, cuối cùng đành đổi lệnh:
“Thôi, tôi bế. Anh đi chuẩn bị giường.”
Trợ lý: “D… dạ!”
Vào phòng nghỉ, anh nhẹ nhàng đặt Xoài xuống nệm. Bé mở hé mắt, còn nhìn anh như kiểm tra xem ba có biến mất không.
Thẩm Dực cúi xuống vuốt tóc con:
“Ba ở đây.”
Chỉ ba chữ đó thôi, Xoài thở phào, nhắm mắt lại, hai tay vẫn nắm chặt ngón tay của ba như sợ anh rời đi.
Tiếng máy tạo sóng nhẹ vang lên. Không đầy hai phút, Xoài chìm vào giấc ngủ với cái miệng hơi hả ra — ngủ như một chú mèo mềm.
Chu Thẩm Dực ngồi cạnh nệm, ánh mắt dịu đến mức làm mềm cả căn phòng.
Họp hành? Công việc?
Tạm gác.
Có thiên thần ngủ cạnh, cả thế giới đều phải đứng im.
Xoài ngủ được một lúc thì bắt đầu “ọ ẹ” trở mình. Cả phòng nghỉ yên ắng, chỉ có tiếng máy tạo sóng biển nhẹ nhàng. Chu Thẩm Dực đang làm việc trên laptop cạnh giường lập tức ngẩng lên, ánh mắt sắc bén chuyển sang dịu xuống trong một giây.
Bé xoay người, cái chân mũm mĩm đá đá vào không khí, khóe miệng chu lại như bất mãn điều gì đó. Anh lập tức đặt laptop sang một bên, sát lại gần.
“Xoài…” Anh khẽ gọi, sợ làm con giật mình.
Bé đưa tay quờ quạng, tìm cái gì đó để nắm.
Không mất nửa giây, Thẩm Dực liền đưa ngón tay mình lại — vừa đủ cho bàn tay nhỏ ôm trọn.
Xoài nắm chặt. Ngay lập tức gương mặt nhăn nhúm giãn ra, hơi thở đều trở lại.
Anh thở nhẹ, cúi xuống kéo góc chăn che lại cái bụng nhỏ rồi ngồi cạnh bé thêm lúc nữa để chắc chắn con ngủ sâu lại. Mỗi lần Xoài khẽ động đậy, anh lại đưa tay vỗ nhẹ lưng bé theo nhịp, từng cái đều cẩn thận như nâng trứng.
Bỗng chiếc điện thoại trên bàn rung lên báo lịch họp bắt đầu sau 5 phút.
Trợ lý đứng ngoài gõ cửa nhẹ:
“Chủ tịch… cuộc họp—”
Chu Thẩm Dực quay đầu, ánh nhìn mang theo sự cảnh cáo im lặng.
“Hoãn. Dời sang chiều.” Giọng anh thấp nhưng không cho phép phản đối.
“Dạ… dạ!” Trợ lý chạy đi dời lịch trong tâm trạng vừa run vừa ghen tị Con bé này thật sự là quyền lực nhất tập đoàn…
Anh quay lại, vẫn giữ ngón tay cho Xoài nắm.
Bé ngủ rất sâu, cái miệng nhỏ thở đều đều, mái tóc lưa thưa chạm vào tay ba.
Thẩm Dực khẽ cúi xuống áp môi lên trán bé:
“Ngủ ngon, Xoài của ba.”
Rồi anh ở lại đó, không động vào laptop nữa, chỉ ngồi cạnh trông con như một thói quen khó bỏ — một thói quen khiến cả tập đoàn phải xoay theo lịch ngủ của một… em bé tám tháng tuổi.
Cửa phòng nghỉ mở nhẹ một tiếng cạch, Uyển Nhi bước vào với túi đồ nhỏ mang theo. Vừa đi vừa định hỏi trợ lý xem hai ba con đang ở đâu thì cảnh trước mắt khiến cô khựng lại.
Chu Thẩm Dực ngồi sát mép giường, lưng hơi cúi, một tay đặt bên gối, tay còn lại bị… Xoài nắm chặt như nắm “bùa hộ mệnh”. Laptop đóng lại từ lâu, mà anh thì nhìn con với ánh mắt nghiêm túc đến mức giống như đang họp hội đồng cổ đông.
Uyển Nhi bật cười khẽ.
“Ba Xoài,” cô nói nhỏ, “anh đang canh chừng tội phạm hay canh con vậy?”
Chu Thẩm Dực quay đầu, nhíu mày như đang bị phá hoại nghi lễ thiêng liêng.
“Suỵt. Con mới ngủ lại được.”
Uyển Nhi đi đến, nhìn cảnh tượng mà tim mềm nhũn. Bé Xoài ôm ngón tay ba không buông như thể chỉ cần thả ra là thế giới mất an toàn ngay. Cô nhẹ nhàng sửa lại tóc cho bé, rồi liếc sang chồng:
“Em đến đón hai người. Về nhà thôi?”
Thẩm Dực nói nhỏ, giọng hơi bất lực nhưng lại đầy tự hào:
“Con nắm tay ba, không dám rút ra. Em thử xem có buông không.”
Uyển Nhi cúi xuống, khẽ chạm vào tay con. Bé phản ứng ngay lập tức — nhăn mặt, mím môi, ngón tay càng siết chặt hơn.
“Thấy chưa?” Anh nói như thể đây là bằng chứng hiển nhiên. “Con gái thương ba nhất.”
Uyển Nhi nhìn anh bằng ánh mắt “anh cứ đắc ý đi”, rồi cúi xuống hôn lên trán bé:
“Xoài ~ mẹ đến đón nè, đi về thôi con.”
Bé xoay người, dụi mặt vào tay ba, không thèm mở mắt.
Thẩm Dực khẽ nở nụ cười chiến thắng.
“Em thấy chưa. Ba là chân ái.”
“Ừ, chân ái của con.” Uyển Nhi chống tay lên cạnh giường, hạ giọng chọc anh. “Còn của em thì hơi đáng ghét xíu.”
Anh liếc cô, định phản bác thì bé cựa mạnh một cái. Ngay lập tức anh lại dịu xuống, dỗ con như đang dỗ báu vật.
“Được rồi, để anh bế.” Anh cẩn thận rút ngón tay — thất bại. Bé rít tay lại.
Anh thử lần hai, rút nhanh nhưng nhẹ — thành công.
Uyển Nhi bật cười.
“Chu Thẩm Dực, anh giống trộm đang lén lấy tay mình ra.”
“Miễn là không làm con khóc, anh làm gì cũng được.”
Anh nhẹ nhàng bế Xoài lên ngực mình. Bé dụi mặt vào áo anh, ngủ lại ngay lập tức.
Uyển Nhi nhìn mà lòng mềm như kẹo, bước đến khoác lấy tay chồng:
“Về nhà thôi ba Xoài.”
Anh gật đầu, ôm con bằng một tay, tay kia nắm tay vợ:
“Về.”
Trợ lý đứng ở xa nhìn theo mà thở dài trong lòng:
Đúng là gia đình quyền lực nhất công ty, chỉ cần một bé con 8 tháng tuổi là lịch họp đảo lộn hết…
Khi ba người ra đến sảnh lớn của tập đoàn, không khí vẫn còn yên tĩnh vì đã trễ giờ làm. Đèn hành lang phản chiếu ánh vàng ấm lên gương mặt ngủ ngon của bé Xoài trong vòng tay Thẩm Dực. Uyển Nhi đi sát cạnh anh, tay giữ nhẹ lưng con để phụ anh đỡ.
Đến cửa lớn, một vài nhân viên tăng ca còn ở lại vô tình nhìn thấy cảnh đó liền đứng hình.
Thẩm tổng ôm con ngủ trên ngực.
Phu nhân Uyển Nhi bên cạnh, gương mặt dịu dàng như ánh trăng.
Không ai dám chụp hình, chỉ dám nhìn bằng ánh mắt… sụp đổ vì quá đáng yêu.
Một nhân viên lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng đủ để mọi người nghe thấy:
“Chúa ơi… Thẩm tổng mà cũng có ngày ôm con đi về như ông bố mê con số một thế này…”
Người bên cạnh đáp lại thì thào:
“Không phải mê bình thường đâu. Hôm nay tôi thấy trợ lý bưng cả chục món đồ chơi cho tiểu thư Xoài lên văn phòng đó.”
Uyển Nhi nghe được, suýt bật cười.
Ra đến bãi đỗ xe, gió đêm nhẹ thổi qua, bé Xoài cựa mình một chút rồi lại ngủ, miệng hé hé như đang mơ thấy bú bình. Thẩm Dực mở cửa xe, vừa định đặt con vào ghế thì bé ôm chặt lấy áo anh, đôi môi bĩu ra đầy ấm ức dù vẫn nhắm mắt.
Uyển Nhi ôm mặt, bật thành tiếng cười nhỏ:
“Đấy, con gái anh đó. Bỏ ba ra là khóc đó nha.”
Thẩm Dực khẽ thở dài nhưng lại tràn đầy cưng chiều, đứng yên dỗ con:
“Được rồi, được rồi. Ba ở đây.”
Xoài thả lỏng, tay vẫn giữ chặt áo ba.
Anh nhìn vợ, bất lực mà lại tự hào:
“Vợ ơi, anh nghĩ con nghiện anh thật rồi.”
“Ừ.” Uyển Nhi gật đầu. “Và anh cũng nghiện con.”
Thẩm Dực cong môi, không phủ nhận. Anh thử lần nữa đặt con vào ghế an toàn — lần này bé chịu, miễn là bàn tay anh vẫn giữ ở bên cạnh.
Cài dây cẩn thận xong, anh vẫn không rút tay, chỉ ngồi nghiêng người trong xe dỗ bé vài giây. Uyển Nhi nhìn cảnh đó mà tim mềm như kẹo bông.
“Đi thôi, ba Xoài.”
“Ba Xoài nghe đây.”
Anh đóng cửa xe, vòng qua ghế tài xế, chạy máy và nhẹ nhàng lái ra khỏi công ty trong khi bé Xoài ngủ ngon lành phía sau, bàn tay nhỏ vẫn đặt lên tay ba như sợ mất.
Uyển Nhi tựa đầu vào ghế, nhìn chồng mà giọng mềm như nhung:
“Em chưa từng nghĩ một ngày sẽ thấy anh của tập đoàn Thẩm thị ngồi trong sảnh lớn dỗ con ngủ đâu.”
Thẩm Dực cười nhạt, một tay lái, một tay đan vào tay vợ:
“Em phải nói là… nhìn rất hợp đúng không?”
Cô bật cười:
“Rất hợp. Hợp đến mức đáng yêu quá mức ấy.”
Anh siết tay vợ, giọng trầm ấm:
“Từ giờ… đi đâu cũng có hai mẹ con đi cùng.”
Uyển Nhi nhìn anh trong ánh đèn đường lướt qua cửa kính.
Gia đình.
Ấm áp.
Trọn vẹn.
Và bé Xoài phía sau vẫn ngủ ngon, như minh chứng nhỏ xíu nhưng vô giá cho hạnh phúc mà họ đang nắm trong tay.