Từ Em Bé Nhỏ

Chương 12

Trước Sau

break

Khi hai người rời khỏi phòng siêu âm, tâm trạng Uyển Nhi nhẹ như mây. Thẩm Dực che gió cho cô suốt đoạn hành lang dài, tay lúc nào cũng đặt ở sau lưng vợ.

Đến sảnh bệnh viện, vài người nhận ra trước.

Rồi… vài người nữa.

Và chỉ trong tích tắc, đám fan xôn xao:

“Trời ơi là thật luôn! Vợ chồng nhà Thẩm đến kiểm tra thai!!!”

“Chị Uyển Nhi bụng xinh quáaaa!”

“Anh Thẩm ơi đặt tên con chưa!!?”

Một fan gan dạ còn giơ điện thoại livestream:

“Chị Nhi ơi! Bé đạp mạnh hông ạ? Bé giống ba hay giống mẹ???”

Uyển Nhi đỏ tai, cười hiền, khẽ cúi đầu chào.

Thẩm Dực đứng chắn nửa người cô sau lưng mình, tay siết lấy tay vợ như sợ cô bị xô đẩy.

“Không chen lấn.”

Giọng hắn trầm thấp, nhẹ nhưng đủ khiến cả đám fan… tự động xếp hàng ngay ngắn như học sinh gặp giám thị.

Một fan nữ hỏi lớn:

“Anh Thẩm ơi! Đặt tên bé đi anh!! Chúng em hóng quá!”

Uyển Nhi bật cười, nhìn sang hắn.

Thẩm Dực liếc đám fan, rồi cúi xuống nói bên tai vợ — giọng lười biếng nhưng ngọt chết người:

“Em nói đi. Ba không giành.”

Fan nghe không rõ nhưng nhìn biểu cảm hai vợ chồng thôi cũng đủ ngất xỉu.

Sau vài giây, Uyển Nhi mỉm cười mềm mại:

“Bé gái mà… tụi em muốn gợi ý tên dễ thương không?”

Fan hét lên:

“MUỐNNNN!!!”

Cả sảnh bệnh viện bỗng trở thành buổi họp fan mini.

Uyển Nhi dịu dàng ôm bụng, nói:

“Bé hiện tại rất khỏe… mới đạp mẹ mấy cái ở phòng siêu âm thôi.”

Fan hú hét, vài người ôm nhau khóc như xem concert.

Netizen trên livestream lập tức thả tim ầm ầm:

“Ôi trời ơi cưng quáaaa!”

“Bé chưa ra đời đã siêu nổi tiếng!”

“Đặt tên đi ba mẹ ơi!”

Thẩm Dực lúc này chỉ đứng cạnh vợ, một tay giữ hông cô, một tay đỡ lấy áo khoác để che bụng cô trước camera.

Hắn vẫn điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lại mềm như tơ mỗi khi nhìn vợ mình.

---

Khi về đến nhà, trên bàn đã chất một đống quà được ship hỏa tốc từ fan:

– váy nhỏ màu hồng cho bé

– mũ len tai thỏ

– vớ baby xinh xỉu

– thiệp chúc mừng vẽ hình gia đình ba người

Uyển Nhi mở từng món mà mắt long lanh như được tặng quà sinh nhật.

“Fan dễ thương ghê anh…”

Cô nói mà giọng xúc động rõ rệt.

Thẩm Dực lấy kéo cắt dây một hộp quà lớn, đặt vào lòng cô.

Trong đó là một chiếc chăn bông in hình trái tim và dòng chữ:

“Chào mừng công chúa nhỏ của ba mẹ.”

Uyển Nhi che miệng, sống mũi cay cay.

Thẩm Dực ngồi xuống cạnh cô, nhấc chăn lên phủ lên đùi vợ:

“Em thích là được.”

Uyển Nhi dựa vào vai hắn.

“Bé chưa ra đời mà được thương nhiều vậy… em vui quá.”

Hắn đặt tay lên bụng cô.

“Vì mẹ bé đáng yêu.”

Cô đỏ mặt, đập nhẹ hắn:

“Anh lúc nào cũng nói mấy câu làm em xấu hổ.”

Thẩm Dực hôn lên thái dương cô, giọng trầm ấm:

“Xấu hổ cũng là của anh.”

Buổi tối hôm đó, khi mở hết quà fan tặng và sắp xếp gọn vào phòng trẻ, Uyển Nhi mệt nên nằm nghiêng trên giường, tay ôm bụng. Thẩm Dực tắt bớt đèn, chỉ để lại ánh sáng vàng dịu.

Cô vừa nhắm mắt thì bé lại đạp nhẹ.

Uyển Nhi bật cười:

“Anh ơi… con đạp nữa…”

Thẩm Dực ngồi xuống bên cạnh, tay đặt lên bụng cô.

“Con gái ba còn chưa chịu ngủ à?”

Như trả lời, bé lại đạp thêm một cái rõ ràng hơn.

Uyển Nhi cười đến mềm lòng:

“Anh nói gì mà bé nghe lời vậy…”

“Anh bảo bé giống em thì bé phản đối đấy.”

Hắn nghiêm túc mà lại cố tình chọc cô.

Uyển Nhi đánh nhẹ hắn:

“Em đẹp thì sao mà phản đối!”

Thẩm Dực nhướng mày, cúi xuống hôn môi cô một cái thật khẽ:

“Ừ… mẹ bé đẹp nhất.”

Hai người không ngủ ngay. Thẩm Dực nằm nghiêng, một tay kê dưới đầu Uyển Nhi, tay còn lại đặt trên bụng cô, mỗi khi bé động đậy là hắn nhìn như muốn nhớ từng cảm giác một.

Uyển Nhi kể chuyện mai mốt mua nôi màu gì, muốn trang trí phòng bé bằng mấy món đồ màu pastel.

Hắn nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng xen vào vài câu:

“Em muốn màu gì thì làm màu đó.”

“Không thích thì đổi.”

“Miễn em vui.”

---

Đang nói chuyện thì điện thoại rung — mẹ Uyển Nhi gọi video.

Cô vừa bật lên, màn hình đã thấy ba mẹ cô cười tít mắt.

“Con kiểm tra chưa, cháu ngoại khỏe không?”

Uyển Nhi quay camera sang phía Thẩm Dực đang ngồi bên cạnh.

Ba cô liền nói lớn:

“Thẩm Dực, nhớ chăm con gái ba đó!”

Hắn chỉnh lại tư thế, giọng cực kỳ lễ phép nhưng vẫn có vẻ… chỉ mềm với đúng nhà vợ:

“Dạ, con luôn chăm. Ba mẹ cứ yên tâm.”

Mẹ cô nhìn vào bụng Uyển Nhi, tay vẫy lia lịa:

“Cháu ngoại ơi~~ bà đây nè~~ mau ra chơi với bà nha!”

Uyển Nhi bật cười đến đỏ mặt.

Thẩm Dực nhìn cô, khóe môi cong lên rất nhẹ.

Chưa kịp tắt video, điện thoại hắn cũng đổ chuông — ba mẹ Thẩm gọi đến.

Máy hai bên để cạnh nhau, tạo thành cảnh…

hai gia đình hai bên cùng nói chuyện như đang họp gia đình lớn.

Mẹ Thẩm nói:

“Uyển Nhi, con có thèm gì cứ bảo mẹ, mẹ gửi qua liền!”

Ba Thẩm ho khan một tiếng rồi nói cứng nhưng thương rõ:

“Không được để con bé vất vả. Dực, con nghe chưa?”

“Dạ.”

Thẩm Dực đáp rất nhanh, giọng nghiêm túc như nhận lệnh.

Uyển Nhi nhìn hắn mà muốn cười — tổng tài lạnh lùng của người ta, về nhà là thành “bé Dực của gia đình”.

Cuộc gọi kéo dài gần nửa tiếng, hai bên hỏi han liên tục, còn trêu không biết tên cháu là gì.

Uyển Nhi đỏ mặt, còn Thẩm Dực thì để tay lên đùi vợ siết nhẹ, như bảo “không cần ngại”.

---

Khi hai gia đình cúp máy, phòng ngủ trở lại yên tĩnh.

Uyển Nhi tựa vào ngực hắn, ngón tay vẽ vòng tròn nhỏ trên áo sơ mi của chồng.

“Hôm nay vui quá anh ha…”

“Ừ. Vì có em.”

Uyển Nhi ngẩng lên nhìn hắn:

“Vì có con nữa.”

Thẩm Dực liếc xuống bụng cô, mắt mềm đến kỳ lạ:

“Cả hai.”

Uyển Nhi cười, hôn lên môi hắn một cái ngắn.

“Chúc ba bé ngủ ngon.”

Hắn đỡ lấy đầu cô, đổi thành một nụ hôn sâu hơn, chậm rãi và cưng chiều:

“Ngủ ngon, hai mẹ con.”

Hệt như thế, cô chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn — vòng tay vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng đến mức khiến người ta muốn dựa vào mãi.

Uyển Nhi bước sang tháng thứ bảy, bụng lớn rõ rệt. Ban đêm nằm xuống là khó chịu, xoay người cũng khó, thỉnh thoảng chân lại chuột rút khiến cô tỉnh giấc giữa chừng.

Một đêm, mới hơn hai giờ sáng, cô trở mình rồi khẽ “ưm” một tiếng vì lưng đau.

Thẩm Dực lập tức mở mắt, như chỉ cần cô thở mạnh là hắn tỉnh dậy ngay.

“Đau ở đâu?”

Hắn ngồi dậy đỡ cô, kéo gối chèn sau lưng cho cô tựa.

“Lưng hơi mỏi… với bé đạp mạnh quá…”

Cô nói nhỏ, giọng buồn ngủ mà mệt mỏi.

Thẩm Dực vòng tay ra sau lưng cô, xoa từng chút một.

“Anh đây. Nương vào anh đi.”

Uyển Nhi tựa đầu vào vai hắn, hơi thở mềm. Bàn tay lớn của hắn ấm áp, chắc chắn, chỉ vài phút sau cô đã dễ chịu hơn nhiều.

“Anh ngủ tiếp đi…”

“Không buồn ngủ.”

Hắn ôm cô sát hơn, giọng trầm mà đầy lo lắng:

“Em khó chịu, anh sao ngủ được.”

Cô nhìn xuống bụng, thì thầm:

“Con thương ba ghê… ba thức vì con suốt.”

Thẩm Dực hôn nhẹ lên mái tóc cô.

“Vì mẹ của con nữa.”

Uyển Nhi đỏ mặt, tim mềm muốn tan.

---

Vài ngày sau, khi Uyển Nhi đỡ mệt hơn, hai người cùng nhau đi mua đồ chuẩn bị phòng cho bé.

Trung tâm thương mại vừa mở cửa, Thẩm Dực đã yêu cầu đóng khu vực khu đồ em bé lại thành khu riêng tư — hoàn toàn chỉ để Uyển Nhi chọn đồ thoải mái.

Uyển Nhi đứng giữa biển màu pastel, mắt sáng lấp lánh:

“Anh nhìn nè! Cái áo liền quần hình gấu cute quá!”

Cô vừa định với lên thì Thẩm Dực đã đứng sau, vòng tay qua lấy món đồ giúp cô.

“Thấp quá, để anh.”

Uyển Nhi bĩu môi:

“Em không thấp, tại cái bụng bự thôi…”

Hắn cúi đầu cười khẽ, tay vuốt nhẹ tóc cô:

“Dễ thương.”

Cô giả vờ tức nhưng cuối cùng lại cười theo.

Đi đến khu giường cũi, Uyển Nhi đặt tay lên một chiếc giường màu kem:

“Cái này được không anh?”

Thẩm Dực không trả lời liền, mà cúi xuống… kiểm tra độ chắc của từng thanh gỗ, sờ từng góc xem có sắc cạnh hay không, cuối cùng mới gật đầu:

“Cái này được. An toàn.”

“Anh kỹ quá luôn…”

“Con gái anh nằm mà.”

Hắn nói mà giọng bình thản như nói chuyện công việc, nhưng mắt lại mềm như kẹo.

Uyển Nhi chọn thêm nôi nằm, gối ôm nhỏ, chăn bông, rồi đồ chơi treo cũi. Cô ôm một con gấu bông to bằng nửa người, ánh mắt sáng như đứa trẻ.

Thẩm Dực nhìn cô ôm gấu, bất giác lấy điện thoại chụp lại.

“Anh chụp gì đó!”

Uyển Nhi đỏ mặt.

“Chụp mẹ của con gái anh. Xinh.”

Cô quay mặt đi, còn Thẩm Dực thì tiếp tục… chụp thêm.

Đến quầy thanh toán, nhân viên xếp đầy hai xe đồ.

Uyển Nhi mắc cỡ:

“Nhiều quá không anh?”

“Không nhiều.”

Hắn nhìn một lượt rồi nói với nhân viên:

“Gửi hết về nhà. Mấy món còn thiếu liệt kê ra, tôi đặt thêm.”

Uyển Nhi cười bất lực mà hạnh phúc.

“Anh chuẩn bị như bé sắp ra luôn ấy…”

Thẩm Dực đặt tay lên bụng cô, giọng trầm ấm:

“Anh mong từng ngày.”

Cô tựa vào người hắn, lòng mềm như nước.

Buổi tối, sau khi đồ đạc được giao đến, phòng trẻ chất đầy những món dễ thương. Uyển Nhi ngồi trên ghế sofa nhỏ xem hướng dẫn lắp nôi, còn Thẩm Dực thì đã xắn tay áo, chuẩn bị dụng cụ như đang sắp “xây nhà”.

Uyển Nhi cười:

“Anh chắc làm được không đó?”

Thẩm Dực liếc cô một cái:

“Em nghĩ anh ký được hợp đồng hàng chục tỷ mà không lắp nổi cái nôi à?”

Uyển Nhi bật cười, ôm gối nhìn hắn làm việc.

Thẩm Dực nghiêm túc đến mức… quá mức.

Hắn kiểm tra từng con ốc, từng góc cạnh, vừa lắp vừa nhìn sang cô:

“Em đừng cúi người. Ngồi yên đó.”

Uyển Nhi nghịch sợi dây ruy băng, giọng nghịch:

“Anh đang lắp nôi hay đang phẫu thuật vậy?”

Hắn không thèm đáp, chỉ nheo mắt ra hiệu “ngoan”.

Khi lắp xong phần khung, hắn đứng thẳng dậy, phủi tay:

“Đến đây.”

“Đến đâu?”

Uyển Nhi chưa hiểu thì đã bị hắn nhẹ nhàng bế lên.

“Anh muốn em thử độ cao, xem có tiện ẵm bé không.”

Uyển Nhi ôm cổ hắn, đỏ mặt:

“Em còn chưa sinh mà anh lo xa quá…”

Thẩm Dực đặt cô ngồi xuống cạnh nôi, ánh mắt dịu nhưng nghiêm:

“Không phải lo xa. Anh muốn mọi thứ phải hoàn hảo cho em.”

Uyển Nhi bị lời đó làm tim chùng xuống.

Hắn cúi xuống hôn trán cô, rất nhẹ và dịu dàng.

Đúng lúc đó, bụng cô giật mạnh một cái.

Uyển Nhi khẽ “a” một tiếng.

Thẩm Dực lập tức cúi xuống:

“Đau ở đâu? Em sao?”

“Không, không… bé đạp mạnh quá, bất ngờ thôi…”

Uyển Nhi cười, đặt tay lên bụng.

Nhưng bé lại đạp tiếp — lần này mạnh hơn, làm bụng cô nhô lên rõ rệt.

Thẩm Dực hoảng thật.

“Uyển Nhi! Có đau không? Anh gọi bác sĩ—”

Uyển Nhi nắm lấy tay hắn:

“Không cần gọi! Con bé đang nghịch đó!”

Thẩm Dực vẫn lo, hai tay đặt lên bụng cô như muốn bảo vệ.

“Con gái, đừng làm mẹ con đau.”

Như nghe được giọng ba, bé… đạp thêm một cái rõ ràng hơn nữa.

Uyển Nhi bật cười đến rơi nước mắt:

“Bé phản đối anh kìa! Chắc không thích giọng ba ‘ra lệnh’.”

Thẩm Dực nhìn bụng cô tròn lớn, ánh mắt dịu xuống từng chút.

Hắn đặt lòng bàn tay lên bụng cô, cúi đầu nói khẽ:

“Ba không ra lệnh… ba thương. Con đừng làm mẹ đau, ba lo.”

Và lần này — bé im lặng.

Uyển Nhi tròn mắt:

“Trời… bé nghe anh thật kìa!”

Thẩm Dực hôn lên bụng cô một cái rất nhẹ.

“Nghe là đúng.”

Uyển Nhi đỏ mặt:

“Anh dỗ con hay ra oai vậy?”

“Dỗ. Nhưng nếu cần thì anh ra oai với cả thế giới, trừ hai người.”

“Ai hai người?”

“Mẹ và con ba.”

Uyển Nhi nép vào ngực hắn, lòng mềm không chịu nổi.

Thẩm Dực ôm cô, một tay đặt lên bụng, giọng trầm thấp mà đầy yêu thương:

“Cả hai là tất cả của anh.”

Trong những tuần cuối cùng của thai kỳ, Uyển Nhi như biến thành phiên bản mềm mại và chậm rãi hơn của chính mình. Cái bụng tròn căng khiến mỗi bước đi của cô đều nhẹ nhàng nhưng có chút nặng nề. Chu Thẩm Dực đi phía sau, một tay đỡ lưng, một tay luôn sẵn sàng giữ eo cô như thể chỉ cần buông ra một chút là cô sẽ ngã mất.

Buổi sáng hôm ấy trời hơi lạnh, gió lùa qua khe cửa mang theo mùi hoa sữa nhè nhẹ. Uyển Nhi vừa tỉnh dậy đã ôm lấy bụng, khẽ vuốt một cái.

“Tiểu công chúa của Ba Ba dạo này nghịch quá…” cô nhỏ giọng than.

Chu Thẩm Dực nghiêng người qua, kéo chăn lại cho cô rồi khẽ hôn lên trán, giọng trầm mềm:

“Không phải nghịch, con đang tập đạp để lát nữa gặp mẹ nhanh hơn.”

Uyển Nhi bật cười, lại bị anh chọc cho đỏ mặt:

“Anh đừng nói lung tung…”

Cô vừa định ngồi dậy thì anh đã đỡ ngay:

“Để anh. Cuối tháng rồi, không được vận động mạnh.”

Uyển Nhi lầm bầm:

“Em chỉ ngồi dậy thôi mà…”

Nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa vào anh.

Trong nhà, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn: xe đẩy nhỏ màu trắng, đồ trẻ sơ sinh được giặt phơi cẩn thận, góc phòng ngủ được Chu Thẩm Dực tự tay lắp nôi. Anh chu đáo đến mức cả nhiệt kế phòng, máy lọc không khí, thậm chí một chiếc ghế để cô ngồi cho đỡ mỏi lưng cũng được tính toán trước.

Uyển Nhi nhìn sang góc nôi mà tim mềm như nước.

“Anh đúng là chuẩn bị hết rồi…”

Chu Thẩm Dực kéo cô vào lòng, cằm đặt lên đầu cô:

“Ừ. Chỉ còn chờ mẹ và con gái đồng ý ra gặp anh.”

Uyển Nhi đỏ mặt, cúi đầu lên bụng:

“Con à… Ba con sốt ruột kìa…”

Như hiểu được, tiểu công chúa trong bụng khẽ đạp một cái. Cô giật mình cười khúc khích, Chu Thừa Hứa cũng đặt tay lên nơi đó, ánh mắt dịu dàng đến mức như ánh sáng tan chảy.

“Thấy chưa.” Anh nói nhỏ. “Con gái thương ba nhất.”

Uyển Nhi chống nhẹ lên vai anh:

“Anh ghen với con đấy à?”

“Ừ.” Chu Thẩm Dực không hề phủ nhận, còn nghiêm túc:

“Em sinh xong phải chia thời gian cho công bằng. Anh không muốn bị bỏ rơi.”

Uyển Nhi bật cười lớn, nước mắt ứa ra vì xúc động và vui vẻ. Cô ôm lấy anh:

“Không ai bỏ anh cả.”

Chu Thẩm Dực siết cô vào lòng, ngón tay vuốt nhẹ lưng:

“Em chỉ cần bình an sinh con. Mọi thứ còn lại để anh.”

Ngoài cửa sổ, nắng buổi sớm đổ xuống nền nhà ấm áp, vẽ lên một khung cảnh yên bình đến dịu lòng — tháng cuối của Uyển Nhi tràn đầy chờ đợi, hồi hộp, nhưng cũng được bao bọc bằng tình yêu đủ đầy đến mức khiến trái tim cô lúc nào cũng mềm mại.

Những ngày cuối cùng trôi qua chậm rãi nhưng đầy ấm áp, và hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày — bởi vì từ sáng sớm, Chu Thẩm Dực đã đứng trước cửa phòng ngủ, tay cầm áo khoác của Uyển Nhi, vẻ mặt nghiêm túc như chuẩn bị đi họp hội nghị quốc gia.

Uyển Nhi nhìn anh rồi bật cười:

“Anh căng thẳng như lần đầu làm ba vậy.”

Chu Thẩm Dực không cười, chỉ cúi xuống kiểm tra giày, khăn, khẩu trang cho cô:

“Không phải căng. Là anh đề phòng.”

Ánh mắt anh hạ xuống bụng cô — nơi đã căng tròn, thấp xuống báo hiệu đúng tháng cuối.

“Con gái mấy hôm nay đạp nhiều. Anh sợ con chọn đúng hôm nay chào đời.”

Uyển Nhi xấu hổ, nhưng vẫn để anh dắt đi từng bước.

“Anh nói như em sắp sinh ngay trên đường ấy…”

Chu Thẩm Dực tỉnh bơ, không chút hài hước:

“Nếu em đau bụng thật thì anh bế em xuống thang bộ luôn.”

Uyển Nhi ngớ người:

“Nhà mình có thang máy mà…”

“Anh không tin thang máy.”

Giọng điệu nghiêm túc đến mức cô bật cười, cả người rung nhẹ theo từng bước đi nặng nề.

**

Đến bệnh viện, bác sĩ quen mặt họ nên vừa nhìn thấy đã bật cười:

“Lại kiểm tra nữa à? Hai tuần trước hai người mới đến xong.”

Chu Thẩm Dực đáp thay vợ, giọng không giấu nổi sự lo lắng:

“Tháng cuối rồi. Tôi phải chắc chắn.”

Bác sĩ nhìn Uyển Nhi, ý cười càng đậm:

“Chồng em lo cho em ghê.”

Uyển Nhi lí nhí:

“Dạ… anh ấy hơi quá…”

“Không phải quá.” Chu Thẩm Dực khoanh tay trước ngực, khẳng định ngay. “Anh lo đúng mức.”

Bác sĩ nhìn hai vợ chồng rồi bật cười, dẫn Uyển Nhi đi siêu âm. Chu Thẩm Dực theo sát, tay luôn đỡ eo cô như sợ cô lỡ trượt chân.

Khi gel lạnh chạm lên vùng bụng căng bóng, Uyển Nhi khẽ rùng mình. Màn hình sáng lên, hình ảnh cô công chúa nhỏ hiện ra rõ ràng — từng cử động, từng nét mặt, rõ đến mức làm Uyển Nhi muốn khóc.

Chu Thẩm Dực đứng bên cạnh, lặng đi vài giây, rồi bàn tay vô thức nắm lấy tay cô, siết nhẹ.

“Vợ giỏi lắm…”

Giọng anh khàn khàn, dường như hồi hộp hơn cả lần đầu thừa nhận mình là ba.

Bác sĩ tiếp tục rê đầu dò, hình ảnh công chúa nhỏ hiện lên rõ hơn: đôi chân múp míp, tay bé xíu đưa lên che mặt như đang mắc cỡ.

Uyển Nhi bật cười khẽ:

“Con gái giống anh y chang… cứ che mặt suốt.”

Chu Thẩm Dực nhíu mày, nghiêm túc quan sát màn hình:

“Anh không che mặt. Anh chỉ… không thích bị nhìn lâu.”

Uyển Nhi quay đầu nhìn anh:

“Vậy bây giờ anh nhìn con suốt luôn đó.”

Lần này anh không phản bác. Chỉ cúi đầu, đưa ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay cô — một thói quen khi anh xúc động.

Bác sĩ đo đạc xong liền thông báo:

“Thai nhi phát triển rất tốt. Bé nặng khoảng hai ký tám rồi, đầu đã vào đúng vị trí. Tốc độ lớn của bé hơi… nhanh hơn bình thường một chút.”

Uyển Nhi giật mình:

“Vậy có ổn không ạ?”

Bác sĩ cười trấn an:

“Ổn chứ. Chỉ là hơi mũm mĩm thôi. Tháng cuối rồi, mọi thứ đều nằm trong mức an toàn.”

Chu Thẩm Dực lập tức hỏi:

“Còn vợ tôi thì sao?”

Bác sĩ nhìn anh, rồi nhìn Uyển Nhi, mỉm cười ý nhị:

“Vợ anh… bị stress nhẹ vì sinh hoạt quá hạn chế. Chắc do có người chăm hơi kĩ quá.”

Uyển Nhi quay sang nhìn chồng.

Chu Thẩm Dực bật ra một tiếng:

“Không phải tôi.”

Bác sĩ bật cười:

“Chỉ cần cho cô ấy vận động nhẹ, đi dạo, đừng quá bó buộc là được.”

Uyển Nhi nhỏ giọng, cố nhịn cười:

“Nghe không, anh Thẩm?”

Anh không nói gì, chỉ đút một tay vào túi quần — dấu hiệu rõ ràng cho thấy anh đang giấu sự khó chịu vì bị “bắt lỗi”.

Nhưng khi ra khỏi phòng siêu âm, anh vẫn nắm tay Uyển Nhi cực kỳ cẩn thận.

“Chiều nay anh đưa em đi dạo.”

Giọng anh nhỏ nhưng kiên quyết.

“Dạo một vòng… nhưng phải chậm. Không được đi xa.”

Uyển Nhi bật cười thành tiếng:

“Anh bớt gò em lại xíu là thành hoàn hảo rồi.”

Chu Thẩm Dực liếc bụng cô một cái, mặt đầy cảnh giác:

“Tháng cuối rồi. Anh không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào.”

Uyển Nhi khẽ dựa vào vai anh, mệt nhưng ấm lòng.

“Em biết.”

Và chỉ thế thôi, Chu Thẩm Dực đã siết tay cô chặt hơn, như thể cả thế gian đều phải nhường đường cho hai mẹ con đi phía trước.

Buổi chiều hôm đó, đúng như lời hứa, Chu Thẩm Dực đưa Uyển Nhi đi dạo quanh khu vườn nhỏ phía sau nhà. Ánh nắng dịu, gió nhẹ, nhưng người đàn ông bên cạnh lại căng như dây đàn.

Uyển Nhi đi chậm, nhưng Chu Thẩm Dực còn đi… chậm hơn.

Đến mức cô phải bật cười:

“Anh đi kiểu này chắc lát nữa người ta tưởng em bị thương chân.”

“Anh sợ em mệt.”

Chu Thẩm Dực đáp, tay luôn ở sau lưng cô, như sẵn sàng đỡ nếu cô trượt một nhịp thở.

“Em mang thai, chứ đâu có bị gãy chân…” cô trêu.

Anh im lặng ba giây rồi nói rất nghiêm túc:

“Nếu em gãy chân thật, anh vẫn bế.”

Uyển Nhi đành chịu thua, không dám đùa nữa.

**

Hai người dạo trong vườn khoảng mười phút thì nghe tiếng xì xào ở xa. Uyển Nhi nhìn sang — vài fan đứng cách khoảng mấy mét, tay cầm điện thoại, ngại ngùng nhưng kích động.

Uyển Nhi khẽ thì thầm:

“Họ thấy mình rồi kìa.”

Chu Thẩm Dực liếc một cái, ánh mắt đủ khiến mấy fan suýt đứng hình. Nhưng chỉ một giây sau, anh bước lên, che phía trước Uyển Nhi hơn, tay đỡ lưng cô kỹ hơn nữa.

Một fan run run nói nhỏ:

“Ôi trời ơi… bụng chị Nhi… lớn thật rồi…”

Fan khác:

“Chu Tổng chăm vợ kỹ quá trời… trời ơi quay đi mà vẫn bảo vệ vợ.”

Chụp.

Tiếng máy ảnh vang lên liên tục.

Uyển Nhi ngại, định nói nhỏ:

“Anh đừng căng thẳng quá, họ chỉ chụp chút thôi…”

Nhưng Chu Thẩm Dực nhìn cô, giọng trầm thấp, đầy cưng chiều lẫn bất lực:

“Anh không căng thẳng vì họ. Anh căng thẳng vì em đi đứng chậm.”

Uyển Nhi cười đến mức bụng rung nhẹ.

**

Năm phút sau, mạng xã hội bùng nổ.

“VỢ CHỒNG NHÀ THẨM DỄ THƯƠNG QUÁ ĐI TRỜI ƠI.”

“BỤNG VỢ ANH THẨM LỚN RỒI, SẮP CÓ CÔNG CHÚA RỒI TRỜI ƠI.”

“CHỦ TỊCH THẨM CHE VỢ NHƯ CHE BẢO VẬT.”

“ANH THẨM ỐM HƠN NHƯNG ĐẸP TRAI GẤP ĐÔI, CHẮC THỨC ĐÊM NHIỀU CHĂM VỢ.”

Uyển Nhi đọc mấy dòng bình luận mà đỏ cả tai.

Chu Thẩm Dực thì chỉ nói:

“Họ còn thiếu một câu.”

“Câu gì?” cô hỏi.

Anh cúi xuống, thì thầm bên tai cô:

“Chu Thẩm Dực yêu vợ nhất.”

Uyển Nhi cắn môi, xấu hổ không chịu nổi.

Nhưng bàn tay nhỏ của cô vẫn lồng vào tay anh, siết nhẹ.

**

Khi chuẩn bị quay về nhà, một fan ngập ngừng gọi to:

“Chị Nhi ơi! Chị đặt tên cho em bé chưa?”

Uyển Nhi bật cười, còn chưa kịp đáp thì Chu Thẩm Dực đã nói trước — giọng rất nghiêm túc:

“Chưa. Nhưng tên gì cũng không quan trọng. Quan trọng là con giống vợ tôi.”

Fan: “TRỜI ƠIIII ANH THẨM ƠI ANH GIẾT TÔI ĐI!!!”

Uyển Nhi: “Anh… nói gì vậy…”

Chu Thẩm Dực: “Nói sự thật.”

Tối hôm đó, sau khi tắm xong và chuẩn bị lên giường nghỉ, Uyển Nhi bỗng thấy một cơn đau lưng chạy dọc sống lưng khiến cô khựng lại, tay vịn thành giường.

Chu Thẩm Dực lập tức quay đầu:

“Sao vậy?”

“Lưng em… hơi đau…”

Uyển Nhi nhăn mặt, thở nhẹ.

Chỉ cần nghe đến chữ “đau”, Chu Thẩm Dực lập tức bật chế độ khẩn cấp.

Anh bế thẳng cô lên như không nặng chút nào, đặt cô xuống giường, rồi đi lấy gối, khăn, thậm chí cả túi chườm.

Uyển Nhi nhìn mà bật cười:

“Anh bình tĩnh… em chưa sinh đâu.”

Chu Thẩm Dực không cười:

“Đau là anh xử lý.”

Anh ngồi xuống cạnh cô, kéo chân cô đặt lên đùi mình, rồi bắt đầu xoa bóp nhẹ quanh thắt lưng. Động tác của anh ban đầu hơi mạnh, giống người đang lo lắng hơn là massage.

“Anh nhẹ chút…” Uyển Nhi nói nhỏ.

Chu Thẩm Dực lập tức đổi lực tay, nhẹ đến mức gần như không dám chạm.

“Vậy được chưa?”

Uyển Nhi mỉm cười:

“Dễ chịu hơn rồi.”

Anh cúi đầu, nghiêm túc đến mức khiến tim cô mềm lại.

“Vợ đau bất cứ chỗ nào đều phải nói. Anh để ý thấy em đi cả chiều nay hơi mệt.”

Uyển Nhi khẽ cắn môi — đúng là tháng cuối khiến cô kiệt sức thật.

Trong lúc anh ngồi xoa bóp, Uyển Nhi đưa điện thoại lên quay một đoạn video ngắn: Chu Thẩm Dực đang chăm chú bóp lưng cho cô, mặt nghiêm như đang ký hợp đồng tỉ đô.

Cô thì thầm trong video:

“Chồng chăm quá trời…”

Chu Thẩm Dực ngẩng lên, bắt gặp cảnh cô quay mình, anh chỉ nói đúng một câu:

“Đừng quay lúc anh làm việc.”

Uyển Nhi phá lên cười vì vẻ nghiêm túc vô lý đó.

Nhưng cô vẫn đăng lên story.

**

Năm phút sau — mạng xã hội nổ tung.

“TRỜI ƠI XEM GƯƠNG MẶT ANH THẨM KÌA, CHĂM VỢ NHƯ CHĂM TRỨNG GÀ.”

“ÔNG CHỒNG CỦA NĂM LÀ ĐÂY.”

“UYỂN NHI SẮP SINH RỒI BỘ? CHỒNG CƯNG NHƯ CƯNG BẢO VẬT.”

“CON GÁI ƠI RA ĐỜI ĐI ĐỂ MẸ ĐỠ ĐAU, BA MẸ MÀ CƯNG NHAU THẾ NÀY FAN KHÔNG CHỊU NỔI!!”

Có người còn phóng đại:

“TÔI MUỐN MỘT CHU THẨM DỰC!!! CHO TÔI MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHƯ ANH ẤY ĐI!!!”

Uyển Nhi ôm gối cười suốt, còn Chu Thẩm Dực thì nhìn cô như thể… cô chính là người đang làm trái tim anh đau hơn cái lưng cô đang nhức.

Anh cúi xuống đặt bàn tay ấm lên bụng cô:

“Vợ cười nhiều quá, con đạp mạnh hơn kìa.”

Uyển Nhi đặt tay lên tay anh:

“Con nghe fan la hét nên con vui.”

“Không được vui quá.” Anh nói, vẫn trầm và dịu.

“Con sắp ra đời rồi.”

Uyển Nhi ngước lên nhìn gương mặt đầy căng thẳng nhưng dịu dàng của anh, khẽ nắm lấy áo anh kéo xuống:

“Anh cũng sắp được bế con rồi.”

Chu Thẩm Dực:

“Anh biết. Nhưng anh vẫn… hồi hộp.”

Lần đầu tiên, Uyển Nhi nhìn thấy dáng vẻ một người cha sắp chào đón thiên thần nhỏ — vừa mong đợi, vừa lo, vừa thương.

Và cô yêu anh hơn một chút nữa.

Đêm hôm đó, mọi thứ bắt đầu rất bình thường—cho đến khi Uyển Nhi đột nhiên giật mình tỉnh giấc vì một cơn đau kéo dài từ lưng xuống bụng dưới.

Cô khẽ hít vào, tay siết chặt mép chăn.

Chu Thẩm Dực nằm cạnh lập tức mở mắt, như thể chỉ chờ một tín hiệu.

“Em đau ở đâu?”

“Bụng… hơi đau…” Uyển Nhi nói nhỏ.

Chỉ cần một chữ đau, Chu Thẩm Dực lập tức bật dậy, bật đèn, chạy một vòng tìm áo khoác, điện thoại, ví, thậm chí cầm cả túi đồ sinh đã chuẩn bị sẵn từ tháng trước.

Uyển Nhi chống tay ngồi dậy, giọng run run vì đau:

“Anh… anh bình tĩnh—”

“Anh bình tĩnh đây.”

Nhưng giọng anh hoàn toàn không bình tĩnh.

Anh quỳ xuống cạnh giường, đỡ cô:

“Đi bệnh viện. Ngay bây giờ.”

“Khoan—để em thử đứng lên đã…”

Anh không chịu.

Anh bế thẳng cô lên.

Uyển Nhi giật mình:

“Anh ơi em nặng lắm đó!”

“Em là vợ anh. Không bao giờ nặng.”

Cô nghẹn luôn.

**

Khi ra tới phòng khách, mẹ Chu Thẩm Dực đang ngồi ăn khuya nhìn thấy cảnh con trai bế con dâu chạy ngang thì trợn mắt:

“Sinh rồi?!!!”

Chu Thẩm Dực đáp như sấm:

“Con nghĩ là vậy!”

Uyển Nhi vội nói:

“Con chưa chắc mà mẹ—”

Nhưng chẳng ai nghe.

Ba phút sau, tài xế và vệ sĩ đã đứng sẵn ở cửa, mặt tái mét như chuẩn bị đưa Chủ tịch đi đối đầu hội đồng quản trị.

**

Trên xe, Chu Thẩm Dực luôn giữ tay Uyển Nhi, xoa nhẹ bụng cô, mắt nhìn từng biểu cảm của cô như sợ bỏ lỡ một nhịp thở.

“Vợ, ráng chút. Nếu đau hơn thì nói anh liền.”

Uyển Nhi thở mệt, nhưng vẫn bật cười:

“Anh làm em căng thẳng hơn đau bụng đó…”

Chu Thẩm Dực siết tay cô:

“Anh không để em chịu một mình.”

**

Đến bệnh viện, cả ê-kíp cấp cứu thấy Chu Thẩm Dực bế vợ chạy vào thì tưởng tình hình cực nghiêm trọng.

Bác sĩ hỏi nhanh:

“Khoảng cách giữa các cơn đau? Đau bao nhiêu phần?”

Uyển Nhi nói thật:

“Em đau khoảng… mức ba trên mười.”

“Tất nhiên là ba!” Chu Thẩm Dực chen vào. “Nhưng em ấy chịu đau giỏi lắm, bác sĩ phải tính gấp đôi!”

Bác sĩ: “…À.”

Họ đưa Uyển Nhi vào phòng kiểm tra. Chu Thẩm Dực nắm tay cô không rời nửa phút nào, ánh mắt căng như dây đàn.

Bác sĩ kiểm tra xong mỉm cười:

“Tin tốt! Chưa sinh đâu. Chỉ là những cơn gò chuyển dạ giả. Hoàn toàn bình thường ở tháng cuối.”

Uyển Nhi thở phào.

Chu Thẩm Dực thì đứng hình năm giây, gương mặt… sụp đổ thật sự.

Anh quay sang Uyển Nhi, giọng trầm, hơi khàn:

“Anh tưởng… em đau thật.”

Uyển Nhi nắm tay anh, bật cười nhẹ:

“Chưa đâu. Nhưng chắc sắp rồi.”

Chu Thẩm Dực cuối cùng thở ra một hơi dài, rồi cúi xuống ôm lấy cô, giọng run run nhưng đầy yêu thương:

“Lần sau đau thật thì nói anh trước vài phút… anh chuẩn bị tâm lý.”

Uyển Nhi cười:

“Con mà chọn giờ sinh, chắc phải báo cho anh một tuần trước.”

Anh nghiêm túc đáp:

“Anh đồng ý.”

Và trong khoảnh khắc đó, cô hiểu—người đàn ông mạnh mẽ như Chu Thẩm Dực, lại sợ nhất chính là khoảnh khắc cô phải đau vì mang con của anh.

Đêm kế tiếp, đúng lúc cả nhà đang chìm trong yên tĩnh, Uyển Nhi giật mình thức giấc vì một cơn đau khác hẳn tối qua—mạnh hơn, kéo dài hơn, và kèm theo cảm giác nước ấm tràn xuống.

Cô hít mạnh một hơi.

“Thẩm Dực… hình như… em vỡ ối rồi…”

Chu Thẩm Dực đang ngủ nửa chừng lập tức bật dậy như có chuông báo cháy vang trong đầu. Anh nhìn thấy giường ướt một mảng, mặt tái trắng ngay lập tức.

“Uyển Nhi!”

Giọng anh gần như khàn hẳn.

“Em có đau nhiều không? Thở được không? Em chóng mặt không?”

“Em… đau nhưng vẫn ổn…”

Cô cố giữ bình tĩnh.

Nhưng Chu Thẩm Dực thì không.

Anh lập tức bế cô lên, lần này nhanh đến mức Uyển Nhi sợ chính anh… góp phần làm con ra sớm hơn.

“Anh ơi—đi từ từ thôi—”

“Không từ từ được!”

Anh ôm cô như ôm thứ gì dễ tan biến.

“Con sắp ra rồi.”

**

Xuống phòng khách, mẹ anh còn chưa kịp đứng lên thì con trai đã hét:

“VỠ ỐI RỒI!!”

Mẹ suýt làm rơi chén canh:

“CÁI GÌ?! LẦN NÀY THẬT CHƯA?!”

Uyển Nhi đỏ mặt:

“Dạ… thật rồi ạ…”

Căn nhà vốn yên tĩnh lập tức hỗn loạn như tổ kiến vỡ.

Tài xế kéo xe lên cổng.

Vệ sĩ xách theo túi đồ sinh.

Mẹ thì cứ lúng túng hỏi: “Chuẩn bị đủ chưa? Ổn chưa? Vợ con có đau nhiều không?”

Còn Chu Thẩm Dực chỉ có đúng một nhiệm vụ: không buông vợ ra dù chỉ một giây.

**

Ngồi trên xe, cơn đau lại kéo đến, Uyển Nhi nắm chặt tay anh, hơi thở gấp.

“Đau… đau hơn tối qua…”

Chu Thẩm Dực ghì tay cô, giọng run nhưng cố giữ bình tĩnh:

“Vợ hít sâu. Anh ở đây. Anh không đi đâu.”

Uyển Nhi nhìn anh—gương mặt người đàn ông lạnh lùng ngày thường giờ đẫm một lớp hoang mang xen lẫn đau lòng.

Anh chạm tay lên trán cô, nhẹ đến mức như sợ làm cô đau thêm:

“Con yêu à… từ từ thôi… đừng làm mẹ đau quá…”

Cô bật cười trong nước mắt:

“Anh… nói chuyện với con bây giờ hả?”

“Phải.”

Anh gật đầu ngay, không chút xấu hổ.

“Nếu giúp em bớt đau… anh nói cả đêm.”

**

Khi đến bệnh viện, bác sĩ nhìn thấy cảnh Chu Thẩm Dực bế vợ chạy thẳng vào khu sinh liền nói nhanh:

“Đưa vào phòng sinh ngay! Mở gần đủ rồi!”

Uyển Nhi cảm thấy chân mềm nhũn.

Đây là thật.

Giây phút này… đã tới.

Chu Thẩm Dực vẫn luôn cạnh cô, tay đỡ lưng, mắt nhìn từng biểu cảm của cô như sợ bỏ sót.

Bác sĩ nói:

“Chu Tổng, anh không được hoảng. Vợ anh cần anh bình tĩnh.”

Chu Thẩm Dực đáp nhỏ, nhưng rất kiên quyết:

“Em ấy có anh. Nhất định sẽ vượt qua.”

Uyển Nhi nắm tay anh, giọng yếu nhưng mỉm cười:

“Em… sắp gặp con rồi…”

Chu Thẩm Dực cúi xuống đặt trán kề trán cô:

“Anh ở đây. Mỗi giây.”

Và giữa ánh đèn trắng, tiếng máy móc, tiếng bước chân vội vã—

hai người nhìn nhau như chỉ bám vào nhau để giữ vững.

Hành trình chào đón công chúa nhỏ— bắt đầu thật sự.

Chu Thẩm Hứa dỗ cô suốt cả quãng đường vào viện, nhưng bàn tay anh vẫn lạnh ngắt — căng thẳng đến mức mạch đập cũng run.

Uyển Nhi được đẩy vào phòng sinh, mồ hôi rịn đầy trán, từng đợt co thắt siết mạnh khiến cô khó thở. Nắm lấy tay anh trước khi cánh cửa khép lại, cô thở dốc:

“Anh… đừng đi xa…”

Chu Thẩm Hứa cúi xuống hôn nhanh lên trán cô, giọng trầm thấp nhưng kiên định:

“Anh ở ngay ngoài. Em chỉ cần nhớ một điều — anh luôn ở đây.”

---

Bên ngoài, anh đứng không yên một giây nào. Áo sơ mi đã nhăn cả, tay siết đến mức khớp trắng bệch. Bác sĩ đi vào ra vài lần, nhưng lần nào anh cũng khựng lại như bị ai bóp nghẹn tim.

Âm thanh Uyển Nhi rên đau mơ hồ vọng ra.

Chu Thẩm Hứa lập tức bước nhanh tới cửa, ngực thắt lại, đôi mắt đỏ lên.

“Cô ấy đau như vậy mà tôi không được vào sao?” giọng anh khàn đi.

Nữ hộ sinh an ủi: “Cô ấy vẫn ổn, đừng lo. Cổ tử cung đang mở, tiến triển nhanh lắm.”

Anh không thở nổi, chỉ gật nhẹ, nhưng hai tay lại run bần bật.

---

Hơn một giờ sau—

Tiếng khóc trẻ con vang lên, trong trẻo, mạnh mẽ như xé tan cả bầu không khí căng thẳng. Chu Thẩm Hứa choáng nhẹ, đôi mắt trợn lên, bước lùi nửa bước vì tim đập mạnh quá mức.

Nữ hộ sinh bế Tiểu công chúa ra ngoài, quấn trong khăn mềm.

“Ba bé đúng không? Chúc mừng, bé gái rất khỏe!”

Chu Thẩm Hứa lần đầu tiên trong đời hoảng đến mức quên cả cách hít thở.

Anh đưa tay ra nhưng lại rút về như sợ chạm vào bảo vật.

“Con… con của tôi?” giọng anh run thấy rõ.

“Đúng rồi, ba bế đi.”

Anh đón lấy con rất chậm, cẩn thận từng chút một. Khi trọng lượng ấm áp của đứa trẻ đặt lên tay, đôi mắt anh đỏ hoe hoàn toàn. Tiểu công chúa khẽ động môi, vung bàn tay bé xíu chạm nhẹ vào cổ áo anh.

Chu Thẩm Hứa nghẹn giọng:

“Ba đây… ba đây rồi…”

Anh cúi đầu, hôn thật nhẹ lên trán con gái — một nụ hôn run rẩy, đầy yêu thương nhưng cũng đầy choáng ngợp.

Khoảnh khắc ấy, người đàn ông từng lạnh lùng, cứng rắn cả đời chỉ còn lại sự dịu dàng tuyệt đối.

Anh ôm con sát vào ngực, ngước lên nói nhỏ, như thề nguyện:

“Cả đời này… hai mẹ con chính là mạng sống của ba.”

Cánh cửa phòng hồi sức vừa mở, Chu Thẩm Hứa gần như lao vào ngay lập tức. Anh bế con gái nhỏ trong lòng, bước chậm nhưng ánh mắt không giấu nổi sự nôn nóng.

Uyển Nhi nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt vì mất sức nhưng đôi mắt lại mở hé khi nghe tiếng chân anh. Khi nhìn thấy hai cha con, hàng mi cô run run.

Chu Thẩm Hứa khom người xuống ngay cạnh giường, giọng khàn hẳn đi:

“Nhi… anh đưa con gái đến cho em rồi.”

Uyển Nhi cố nâng tay nhưng yếu quá, anh lập tức đặt con lên sát ngực cô rồi hỗ trợ đỡ cánh tay cô ôm lấy bé. Tiểu công chúa được đặt cạnh mẹ liền động đậy, đôi môi nhỏ hé hé như đang tìm hơi ấm quen thuộc.

Uyển Nhi bật khóc ngay khi cảm nhận hơi con:

“Con… bé nhỏ quá…”

Chu Thẩm Hứa dùng ngón cái lau nước mắt cho cô, nhưng chính anh cũng đỏ vành mắt:

“Em vất vả rồi. Nhìn xem… hai mẹ con đều an toàn rồi.”

Cô nhìn anh chăm chú hơn — áo sơ mi nhàu nát, tóc rối, mắt đỏ, cằm lởm chởm râu vì lo đến quên cả sự chỉnh tề thường ngày.

Giống hệt một người đàn ông đã đi qua nỗi hoảng loạn lớn nhất đời.

“Anh… sợ lắm đúng không?” Uyển Nhi giọng khàn, nhẹ như gió.

Chu Thẩm Hứa cúi đầu, trán kề trán cô, thì thầm:

“Anh chưa từng sợ điều gì… ngoài việc mất em.”

Uyển Nhi cười qua hàng nước mắt. Con gái nhỏ như cảm được không khí dịu lại, ngủ ngon hơn, đôi tay bé tí nắm vào áo bệnh nhân của cô.

Anh ngồi xuống, đặt nhẹ bàn tay to lớn lên lưng hai mẹ con, giọng trầm đầy dịu dàng:

“Từ hôm nay… anh sẽ chăm lo cho hai mẹ con đến cả đời.”

Một lúc sau, y tá đến kiểm tra. Khi cô nhẹ nhàng bảo cần đưa bé đi tắm sơ sinh, Uyển Nhi do dự, nhìn con rồi quay sang anh.

Chu Thẩm Hứa lập tức hiểu — anh đứng dậy trước y tá, nắm tay Uyển Nhi:

“Em yên tâm. Anh sẽ đi theo con. Một giây cũng không rời.”

Anh cẩn thận bế con gái khỏi ngực mẹ, rồi quay lại nhìn Uyển Nhi lần cuối trước khi bước ra:

“Em nghỉ đi. Chỉ chờ một chút thôi… hai cha con sẽ quay lại.”

Ngay khi y tá đưa bé vào phòng tắm sơ sinh, Chu Thẩm Hứa bước theo sát, ánh mắt không rời con dù chỉ nửa giây. Đến khi hoàn thành mọi thủ tục, lau khô, quấn khăn và đặt bé vào nôi nhỏ, anh mới thở phào một hơi.

Y tá cười nhẹ:

“Chủ tịch Thẩm, anh là ba sốt ruột nhất hôm nay đấy.”

Anh chỉ khẽ gật đầu, chẳng buồn che giấu:

“Con gái tôi… không thể lơ là được.”

Khi bế con quay lại phòng hồi sức, Uyển Nhi đang dựa đầu vào giường, ánh mắt mệt nhưng sáng lên khi thấy hai cha con. Anh đặt bé nằm cạnh cô, điều chỉnh gối, đắp khăn nhẹ rồi ngồi sát bên.

Uyển Nhi run run sờ gò má nhỏ của con:

“Đẹp giống anh…”

Chu Thẩm Hứa bật cười, thấp giọng:

“Giống em mới đúng.”

Cô mỉm cười yếu ớt, rồi bất chợt nói:

“Chụp hình đi… em muốn đăng.”

Chu Thẩm Hứa nhìn cô một giây, hiểu rằng khoảnh khắc này — cô muốn cả thế giới biết đến gia đình nhỏ của họ. Anh chỉnh lại ánh sáng, kéo ghế sát hơn rồi cúi xuống ôm lấy cả hai mẹ con trong khung hình.

Một bức: Uyển Nhi ôm con, anh tựa đầu lên vai cô.

Một bức: Anh hôn trán con, cô mỉm cười nhìn hai cha con.

Một bức nữa: Cả hai đều nhìn con đầy yêu thương — khoảnh khắc ấm áp đến mức trái tim ai nhìn cũng tan chảy.

Uyển Nhi chọn một tấm nhẹ nhàng nhất — cô đang ôm con gái nhỏ ngủ ngoan trong lòng, còn Chu Thẩm Hứa đang hôn lên đỉnh đầu con.

Cô mở Weibo trước.

Bài đăng:

“Chào thế giới. Tiểu công chúa của chúng tôi đã đến rồi.”

Kèm thêm một trái tim nhỏ màu hồng.

Chưa đầy một phút, bình luận nổ tung.

Fan:

— Aaaaaa trời ơi Chủ tịch Thẩm chính thức làm ba rồi!!!

— Vợ anh sinh rồi huhu chúc mừng hai người!!!

— Cục bông nhỏ đáng yêu quá, nhìn cái tay xíu xiu kìa!!

— Thẩm Tổng anh hôn con dịu dàng quá tôi xỉuuuu.

— Chúc mừng gia đình nhỏ nhaaa! Tên bé là gì thế ạaaa??!

Uyển Nhi cười sung sướng, chuyển sang TikTok, đăng một đoạn video ngắn Chu Thẩm Hứa đang lau mặt cho bé sau khi tắm sơ sinh, ánh mắt dịu dàng đến mức trái tim netizen bùng nổ.

TikTok rung chuyển ngay lập tức.

Bình luận tuôn như thác:

— Mới sinh mà đăng luôn trời ơi cưng quá!!!

— Chu Thẩm Hứa dỗ con khéo ghê trời, nhìn mà muốn sinh liền.

— Ba yêu con kiểu này lớn lên bé dám có bạn trai không đây?!

— Hai mẹ con khoẻ mạnh là vui nhất, chúc mừng gia đình nhaaa!

— Tên bé, tên bé, tiết lộ tên bé điiii!

Uyển Nhi đọc mà vừa cười vừa đỏ mặt.

Chu Thẩm Hứa ngồi cạnh, nhìn cô chăm chú rồi cúi xuống hôn nhẹ trán:

“Em vui là đủ.”

Anh kéo khăn lại cho cô, ánh mắt dịu dàng hơn cả nắng sớm.

Uyển Nhi ngủ thiếp đi sau vài giờ mệt mỏi, còn Chu Thẩm Hứa ngồi cạnh giường, một tay nắm tay cô, tay kia đặt lên chiếc nôi nhỏ cạnh bên. Con gái ngủ ngoan đến mức trái tim anh mềm như nước. Anh nhìn hai mẹ con một lúc lâu, bỗng rút điện thoại, mở Weibo cá nhân — tài khoản gần như không bao giờ đăng gì ngoài thông báo công việc.

Lần này anh đăng một tấm hình đen trắng: bàn tay bé xíu của con gái đang nắm lấy ngón tay út của anh.

“Bảo bối nhà tôi.”

Weibo lập tức nổ tung. Hàng loạt tài khoản lớn re-post, truyền thông vào hẳn trang hot search, từ khóa “Chu Thẩm Hứa lần đầu đăng hình con” leo thẳng top 1 trong mười phút.

Fan hâm mộ ngập tràn bình luận:

— Ba cool ngầu nhất hệ mặt trời nay thành ba mềm nhất rồi!!!

— Nhìn tay em bé kìaaa trời ơi đáng yêu phát khóc!!!

— Vợ chồng nhà này là định dắt nhau đi gây mê tim tập thể à?

Chu Thẩm Hứa đọc bình luận, khoé môi bất giác cong lên, rồi nhẹ nhàng vuốt tay Uyển Nhi, thì thầm: “Mẹ con đều giỏi.”

---

TikTok của Uyển Nhi tiếp tục bùng nổ mạnh hơn nữa. Đoạn video cô đăng — quay cảnh Chu Thẩm Hứa đang cúi xuống bọc khăn cho con, tay anh run nhẹ nhưng động tác lại cẩn thận đến mức khiến người xem tan chảy — lên xu hướng chỉ sau 20 phút.

Có người còn ghép nhạc, làm lại clip, viết luôn caption:

“Người đàn ông lạnh lùng khi yêu vợ và chăm con sẽ như thế này đây.”

Uyển Nhi tỉnh lại sau giấc ngủ, thấy thông báo TikTok nổ liên tục. Cô mở ra xem, bật cười đến nỗi Chu Thẩm Hứa phải nhìn sang:

“Chuyện gì?”

Uyển Nhi đưa màn hình cho anh.

Clip fan ghép cảnh anh bưng bô tã, cảnh anh hôn lên trán cô, cảnh anh ôm con suốt lúc chờ đưa đi tắm sơ sinh… tất cả được ghép thành một video “ông chồng quốc dân”.

Chu Thẩm Hứa nhìn một lúc, tai hơi đỏ lên:

“Chỉ cần em thích.”

Uyển Nhi mỉm cười, dựa đầu vào vai anh:

“Em thích chứ. Rất thích.”

Buổi tối, sau khi cả hai mẹ con đã ngủ say, Chu Thẩm Hứa đứng bên cửa sổ bệnh viện, tay bỏ túi, lặng lẽ nhìn ánh đèn thành phố. Trợ lý gửi tin nhắn báo rằng truyền thông đang trực ngoài cổng, fan thì mang quà đến ngập cả sảnh. Anh gõ một tin nhắn ngắn đăng lên Weibo:

“Cảm ơn mọi lời chúc. Mong mọi người giữ trật tự để mẹ con tôi được nghỉ ngơi.”

Thông điệp đơn giản nhưng cực kỳ hiệu lực. Netizen chia sẻ ấm ấm:

— Giọng ông bố rồi đó trời!

— Chủ tịch Thẩm bảo gì fan làm nấy!

— Không làm phiền gia đình nhỏ nữa, mọi người trật tự nhaaa!

Trong phòng, Uyển Nhi trở mình, khẽ gọi một tiếng “Hứa…”. Anh lập tức quay lại, kéo chăn cho cô, kiểm tra nhiệt độ phòng, chỉnh lại tư thế ngủ.

Anh nhìn hai mẹ con thêm một lúc, lòng bình yên lạ thường.

Bây giờ, cả thế giới của anh… ở ngay trong căn phòng này.

---

Sáng hôm sau, khi bệnh viện vừa mở giờ thăm, hộ lý báo rằng bên dưới có cả biển hoa và đồ chơi trẻ em do fan gửi đến. Uyển Nhi bước đến cửa kính nhìn xuống, đôi mắt đỏ hoe xúc động.

Fan còn treo banner: “Chúc mừng tiểu công chúa nhà Thẩm!”

Chu Thẩm Hứa đứng sau lưng, ôm eo cô, giọng trầm thấp:

“Muốn xuống không?”

Uyển Nhi gật đầu.

Anh dẫn cô xuống sảnh riêng, nơi bảo vệ đã dọn lối. Fan thấy hai người xuất hiện liền hét lên:

— Trời ơi vợ chồng nhà Thẩm kìaaaa!!!

— Mẹ bầu sau sinh vẫn xinh quá trời!

— Chúc mừng hai người!

Uyển Nhi cúi đầu cảm ơn, Chu Thẩm Hứa thì luôn đứng sát bên, bảo vệ cô bằng cả cơ thể.

Một fan giơ điện thoại hỏi nhỏ:

“Thẩm Tổng ơi… bé có tên chưa ạ?”

Chu Thẩm Hứa nghiêng đầu nhìn Uyển Nhi. Cô mỉm cười dịu nhẹ rồi đáp:

“Có rồi… nhưng khi bé đầy tháng bọn tôi mới công bố nhé.”

Fan hét lên sung sướng, đứng bên ngoài vỗ tay không ngớt.

Khoảnh khắc đó vừa ấm áp, vừa long trọng — như một lời chào chính thức đến thế giới của gia đình nhỏ nhà họ Thẩm.

ánh mắt dịu dàng như thể cả thế giới thu nhỏ trong vòng tay anh. Uyển Nhi ngồi dựa lên gối, đôi mắt long lanh nhìn hai cha con. Họ đã chờ khoảnh khắc này mấy ngày qua — khoảnh khắc đặt tên chính thức cho bé.

Uyển Nhi vuốt nhẹ má con, khẽ nói:

“Em muốn… tên của con là Chu Thẩm Nhã Dao.”

Chu Thẩm Hứa ngước mắt lên, hơi sững lại một giây rồi mỉm cười:

“Đẹp. Rất đẹp. Nhã… có nghĩa là thanh nhã, nhẹ nhàng. Dao… như viên ngọc sáng.”

Anh cúi xuống hôn nhẹ trán con gái, thì thầm:

“Chào mừng đến với thế giới, Nhã Dao.”

Ngay buổi chiều, Uyển Nhi đăng một bài lên Weibo — chỉ một câu đơn giản:

“Tên con là: Chu Thẩm Nhã Dao.”

Kèm một bức ảnh bàn chân nhỏ xíu của bé in dấu mực hồng.

Weibo nổ tung trong vòng 30 giây.

Hot comment:

— Aaaaaaa trời ơi cái tên khiến tui xỉuuuuu!

— Chu Thẩm NHÃ DAO??? Nghe đã biết khí chất tiểu thư lá ngọc cành vàng rồi!!!

— Tên đẹp quá, sang trọng mà mềm mại, nhìn cái là biết con gái nhà quyền thế!!!

— Bé từ khi chưa ra đời đã có fan rồi giờ có tên chính thức nữa là toi mất trái tim luôn.

— Ôi trời ơi tương lai mỹ nhân rồi đó, nghe tên đã thấy chói loà luôn!!

— Thẩm Tổng đặt tên hay quá hay quáaaaaa!

Truyền thông cũng vào cuộc, giật tít liên tục:

— “Tiểu công chúa họ Thẩm chính thức lộ tên: Chu Thẩm Nhã Dao.”

— “Tên đẹp như ngọc, dân mạng rần rần: ‘Đứa bé này sinh ra đã mang khí chất tiểu thư.’”

— “Nhà họ Thẩm lại gây sốt, lần này là nhờ… một cái tên!”

Một vài blogger thậm chí còn phân tích ý nghĩa từng chữ, lập thread dài cả cây số, fan thì làm art chữ “Nhã Dao” tung lên mạng khắp nơi.

Ở phòng bệnh, Uyển Nhi xem bình luận mà vừa buồn cười vừa hạnh phúc.

“Fan con nhiều quá rồi đó.”

Chu Thẩm Hứa ngồi cạnh, xoa đầu cô, giọng nhẹ mà đầy tự hào:

“Con gái anh… dĩ nhiên là được yêu.”

Anh cúi xuống nhìn Nhã Dao đang ngủ, ánh sáng ngập tràn trong mắt: “Cái tên này… sẽ đi theo con cả đời.”

Buổi tối cùng ngày, khi phòng bệnh đã tắt bớt đèn, Uyển Nhi nằm ôm Nhã Dao ngủ say, còn Chu Thẩm Hứa vẫn chưa chịu rời mắt khỏi hai mẹ con. Trợ lý đứng trước cửa báo rằng bảng dữ liệu mạng xã hội cho thấy cái tên “Chu Thẩm Nhã Dao” đang đứng top 1 suốt nhiều giờ liền.

Chu Thẩm Hứa nhàn nhạt đáp:

“Miễn ai nói tốt thì cứ để vậy.”

Anh bước đến mép giường, kéo chăn lại cho Uyển Nhi rồi cúi xuống đặt tay lên bụng cô, giọng trầm mà ấm:

“Cảm ơn em… đã mang con đến đây.”

Khoảnh khắc yên tĩnh đó khiến trái tim Uyển Nhi mềm đi, cô mở mắt nhìn anh, nắm lấy tay anh và khẽ cười.

“Em chỉ mong… Nhã Dao lớn lên vẫn được yêu thương như bây giờ.”

Chu Thẩm Hứa ngồi xuống cạnh cô:

“Anh sẽ đảm bảo con được yêu thương cả đời.”

---

Sáng hôm sau, bệnh viện như muốn vỡ tung vì một điều bất ngờ: fan hâm mộ đồng loạt gửi đến những món quà có thêu tên “Nhã Dao” trên khăn, gối, mũ len, thậm chí có người vẽ luôn tranh minh hoạ bé dưới dạng thiên thần nhỏ.

Uyển Nhi mở hộp quà đầu tiên, nhìn chiếc mũ len hồng có thêu ngay ngắn chữ Dao, cô bật cười đến sáng mắt.

“Fan của con chu đáo thật…”

Bên dưới bài đăng Weibo buổi sáng của cô — là ảnh Nhã Dao nắm ngón tay của mẹ — netizen lại tiếp tục nổ tung:

— Cái tên này hợp với bé quá trời ơi nhìn là thấy khí chất tiểu thư rồi!

— Tui không tin nổi nhà họ Thẩm lại có ngày đáng yêu như vậy!

— Tương lai là đại mỹ nhân đây chứ đâu.

Chu Thẩm Hứa đọc bình luận bên cạnh, rồi quay sang nhìn vợ:

“Em muốn cảm ơn fan không?”

Uyển Nhi gật đầu.

Anh lấy điện thoại, chuyển sang chế độ quay. Uyển Nhi ôm Nhã Dao nhỏ trong tay, mỉm cười nhẹ, nói:

“Cảm ơn mọi người đã yêu thương Nhã Dao.”

Chỉ một câu đơn giản, nhưng đăng lên TikTok 10 phút sau đã thành clip xu hướng.

Hôm ấy trời trong xanh, nắng nhẹ — đúng kiểu thời tiết khiến người ta thấy mọi thứ đều thuận lợi. Chu Thẩm Hứa bế Nhã Dao trong lòng, còn Uyển Nhi thì cẩn thận đeo khăn che gió cho con. Họ đến cơ quan hộ tịch từ sáng sớm để làm giấy khai sinh.

Nhân viên vừa thấy họ liền thoáng bối rối, suýt rơi cả tập hồ sơ:

“Chủ… chủ tịch Thẩm? Hai người đến làm giấy khai sinh ạ?”

Chu Thẩm Hứa gật nhẹ, đáp rất lịch sự:

“Phiền cô hỗ trợ.”

Nhân viên đỏ mặt, tay run run:

“Dạ dạ, em làm ngay ạ!”

Uyển Nhi đứng bên cạnh bật cười nhỏ. Nhã Dao thì ngủ ngon lành, môi chúm chím như đang mơ cái gì ngọt.

Khi ghi tên vào giấy tờ, nhân viên nhìn ba chữ Chu Thẩm Nhã Dao rồi xuýt xoa:

“Tên đẹp quá trời… giống tiểu thư nhà tài phiệt trong phim ấy.”

Uyển Nhi cười:

“Bọn tôi chọn rất lâu mới ra được cái tên này.”

Nhân viên sau đó hỏi vui:

“Vậy… bé có tên ở nhà chưa ạ?”

Chu Thẩm Hứa xoay nhẹ mắt sang Uyển Nhi. Cô nở nụ cười rất dịu dàng:

“Có rồi. Tên ở nhà là Xoài.”

Nhân viên khựng lại một giây rồi phá lên cười:

“Trời đất ơi dễ thương muốn xỉu luôn! Nhã Dao — tiểu thư sang trọng. Xoài — đáng yêu muốn ôm. Hai phong cách luôn!”

Chu Thẩm Hứa nhìn con gái, khẽ chạm vào bàn tay nhỏ:

“Xoài nhà tôi rất ngoan.”

Lời của anh vừa dứt, nhân viên đã đỏ mặt thêm lần nữa.

---

Khi đầy tháng đến, nhà họ Thẩm tổ chức một buổi tiệc nhỏ nhưng sang trọng, không phô trương mà vẫn ấm áp đến mức khiến ai cũng cảm nhận được tình yêu của hai vợ chồng dành cho con.

Phòng tiệc trang trí tông trắng – vàng nhạt, ở giữa là chiếc nôi nhỏ, trên bảng tên ghi:

“Chu Thẩm Nhã Dao — Xoài.”

Khách mời bước vào đều cười ồ:

“Xoài á? Dễ thương quá vậy trời!”

Uyển Nhi bế Xoài, còn Chu Thẩm Hứa đứng cạnh, mỗi khi ai đến bế bé là anh kiểm tra tay họ sạch chưa, áo có cứng không, nước hoa có đậm không… khiến mọi người vừa sợ vừa buồn cười.

Một người bạn thân trêu:

“Anh chăm con gái kỹ quá, lớn lên bé dám có bạn trai không đây?”

Chu Thẩm Hứa nghe xong, mặt không đổi sắc:

“Không cần thiết. Bé có ba là đủ.”

Uyển Nhi cười đến nghiêng cả người.

Trong tiệc đầy tháng, có bàn album nhỏ gồm hình Nhã Dao từ lúc chào đời đến bây giờ: bàn tay bé xíu, bàn chân mũm mĩm, khoảnh khắc ngủ say, khoảnh khắc nắm tay mẹ… Tất cả đều khiến ai nhìn cũng muốn tan chảy.

Đến cuối buổi, Uyển Nhi đăng tấm hình gia đình lên Weibo:

“Đầy tháng của Xoài. Cảm ơn mọi người đã yêu thương con.”

Weibo nổ tung ngay lập tức:

— Xoàiiiiii bé Xoài đỉnh quá trời ơi cute phát khóc!

— Tên Nhã Dao sang. Tên Xoài thì đáng yêu xỉuuuu!

— Ông bố Chu Thẩm Hứa nghiêm túc giữ con như bảo vật! Fan mê!

— Đầy tháng mà như đám cưới cổ tích nhỏ vậy!

Và đúng vậy — với rất nhiều người, buổi tiệc đó giống như sự ra mắt hoàn chỉnh của một tiểu công chúa thật sự.

Uyển Nhi ôm Xoài trên đùi, cười đến mức run tay khi xem lại đoạn video mình vừa quay được. Trong khung hình, Chu Thẩm Hứa đang mặc áo thun đen, tay bế Xoài cực kỳ chắc chắn, một tay khác đỡ bình sữa nhỏ màu hồng.

Xoài nằm trong lòng ba, mắt mở to tròn xoe, hai tay quơ nhẹ như muốn giành lấy bình sữa. Chu Thẩm Hứa lại dỗ con bằng cái giọng trầm đặc biệt dịu dàng mà Uyển Nhi mỗi lần nghe đều muốn xỉu:

“Không được tìm mẹ nữa. Mẹ là của ba. Con bú bình thôi.”

Uyển Nhi phải cắn môi để không phá lên cười. Trong video nghe rõ giọng cô run run vì nhịn cười:

“Anh nói cái gì vậy…?”

Chu Thẩm Hứa liếc cô một cái:

“Anh nói đúng mà.”

Xoài vừa ngậm bình vừa phát ra tiếng “ưm ưm”, hai chân đạp nhẹ, như đang phản đối lời ba. Chu Thẩm Hứa cúi xuống hôn đầu con, tiếp tục thì thầm:

“Con gái ngoan, mẹ để cho ba trước. Con bú sữa mẹ trong bình là đủ.”

Uyển Nhi lúc đó cười đến mức phải lấy tay che mặt.

Cô chỉnh lại ánh sáng, thêm nhạc nhẹ rồi đăng lên TikTok với caption:

“Hai ba con tranh nhau… tôi.”

30 giây sau TikTok bùng nổ.

Bình luận cuồng loạn:

— TRỜI ƠI CHỦ TỊCH THẨM GHEN VỚI CON GÁI LUÔN???

— “Mẹ là của ba” nghe xong tôi muốn NGẤT

— Đàn ông lạnh lùng ngoài đời nhưng ôm con nói chuyện như vậy thì ai sống nổi nữa!!!

— Bé Xoài nhìn ba bằng ánh mắt: ‘Đây là quyền lợi của con nha ba!’

— Uyển Nhi nên cẩn thận, con gái và chồng đang cạnh tranh quyết liệt đó!

Weibo cũng lên xu hướng:

“Chu Thẩm Hứa ghen với con — video gây sốt”

Fan chia sẻ khắp nơi, còn ghép clip phân tích biểu cảm của Chu Thẩm Hứa, nói rằng anh mới là “công chúa lớn của nhà họ Thẩm”.

Uyển Nhi nằm trên ghế sofa đọc bình luận mà cười đau cả bụng. Chu Thẩm Hứa thì ngồi cạnh, vẫn đang bế Xoài, nhăn mày hỏi:

“Em đăng cái gì mà điện thoại em reo liên tục vậy?”

Uyển Nhi đưa màn hình cho anh.

Chu Thẩm Hứa nhìn một lúc… rồi tai đỏ lên.

Anh quay sang nhìn vợ:

“Xóa được không?”

Uyển Nhi ôm bụng cười:

“Không. Fan thích lắm.”

Chu Thẩm Hứa nhìn con gái đang ngủ ngon trong tay mình, bất lực thở dài:

“Sau này… anh với con chắc phải phân chia thời gian để được mẹ bế.”

Uyển Nhi cười đến mức nước mắt ứa ra.

Gia đình nhỏ của cô đúng là… ấm áp đến mức muốn tan chảy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc