Triệu Bạch Lộ Bạch Lộ lại đặt ánh mắt lên cô gái đó.
Cô ấy đứng yên lặng, ẩn mình trong bóng tối, một nửa bóng kéo dài, chiếu xuống đất, ánh đèn trắng lạnh lùng, khiến cô trông thật lãnh đạm.
Triệu Bạch Lộ hạ mí mắt xuống, lòng càng nặng nề hơn, nặng đến mức cô có chút khó thở.
Y tá giao ca vẫn đang nói gì đó, cô không chú ý nghe, trong lòng như có cơn sóng lớn, đủ mọi cảm xúc lẫn lộn. Cuối cùng, cũng không biết làm sao mà hoàn thành được việc giao ca, sau khi thay đồ xong thì mơ màng xuống thang máy, đứng ở cửa, gió lạnh thổi qua, cô mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Nói ra thì Lưu Tuệ Lệ đối với cô rất tốt.
Triệu Bạch Lộ sớm đã không còn thói quen tâm sự với ai, quan hệ xã hội cũng đơn giản, nhưng dù là với tư cách đồng nghiệp, cấp trên hay bạn bè Lưu Tuệ Lệ đối với cô đều rất tốt. Cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng, dung mạo xinh đẹp, dáng dấp giữ gìn tốt, ít nhất nhìn bên ngoài thì gia đình hạnh phúc, chồng sự nghiệp thành công, con trai cũng rất đáng yêu.
Cô không hiểu vì sao cô ấy lại ngoại tình.
Triệu Bạch Lộ không thích lo chuyện bao đồng, nhưng vấn đề này thực sự khiến cô băn khoăn, cô đột nhiên rất muốn gọi cho Cố Kim Dạ, cũng không biết nói gì, chỉ muốn nghe giọng anh.
Lấy điện thoại ra, trên đó hiển thị lịch sử cuộc gọi, lần gần nhất là mười phút trước.
Triệu Bạch Lộ nhìn một chút, khẽ thở dài, cảm thấy có chút chua xót, và một chút ngọt ngào.
Họ mới ở bên nhau được mấy ngày thôi, mà thực sự như anh đã chắc chắn, cô ngày càng không muốn rời xa anh.
Ngón tay đưa lên, cô cúi đầu bước ra cửa, vừa định bấm gọi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Triệu Bạch Lộ.”
Triệu Bạch Lộ dừng chân, quay lại, thấy Tưởng Dịch Châu đứng không xa.
Anh ấy đang đi xe điện, thấy cô dừng lại, liền bước tới, mặt không biểu cảm gì.
Triệu Bạch Lộ hỏi: “Anh đến làm gì?”
“Tìm em.” Anh ta nói nhẹ nhàng, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác thể ȶᏂασ, tay đút túi, tóc hơi rối, mái che trán, trông trẻ hơn vài tuổi.
Hình ảnh này làm người ta nhớ đến thời gian khá lâu trước đây, khi anh ta mới mười mấy tuổi.
Triệu Bạch Lộ thuận theo: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tưởng Dịch Châu rất thẳng thắn: “Em thực sự đang ở bên Cố Kim Dạ à?”
Triệu Bạch Lộ nhíu mày: "Anh nói chuyện cho đàng hoàng, cái gì mà 'ở bên'?"
Tưởng Dịch Châu ngập ngừng một chút, “Em và anh ta đang yêu nhau à?”
Triệu Bạch Lộ thực sự ngạc nhiên về tốc độ truyền thông tin ngày nay, cô không né tránh, thừa nhận: "Ừ."
Tưởng Dịch Châu đứng thẳng người, nhìn Triệu Bạch Lộ.
"Anh ta không phải người tốt." Anh ta nói.
Triệu Bạch Lộ bật cười, cười ra tiếng, "Vậy anh là người tốt chắc?"
Tưởng Dịch Châu rõ ràng có chút lo lắng, bước lên một bước nói: "Chuyện của chúng ta đã qua lâu rồi, em tự làm khổ mình làm gì, không ai quan tâm đến em, cuối cùng chỉ làm trò cười thôi! Em bây giờ cũng không còn trẻ nữa, có thể chịu được bao lâu, đợi anh ta chơi chán rồi đá em, cuối cùng không phải em khóc à!"
"Anh nói đủ rồi!" Triệu Bạch Lộ không thể nghe nổi, ngắt lời anh ta: "Anh đừng làm tôi ghê tởm."
Cô thật sự lâu rồi không tiếp xúc với Tưởng Dịch Châu, không biết anh ta bây giờ nói chuyện đã khó nghe đến mức này.
Không còn trẻ nữa? Chơi chán rồi? Không chịu nổi nữa?
Thật là đĩ mẹ anh.
Tưởng Dịch Châu có lẽ cũng nhận ra mình đã nói quá, xấu hổ sờ mũi. Triệu Bạch Lộ tâm trạng rối bời, chỉ muốn tránh xa anh ta, không nói thêm lời nào, quay người đi vòng qua anh ta.
Tưởng Dịch Châu lách người chắn trước mặt cô, nói nhỏ: "Anh sắp rời khỏi thành phố A rồi."
Triệu Bạch Lộ cười lạnh: "Liên quan gì đến tôi."
Tưởng Dịch Châu nói: nói: "Cấp trên chỉ định anh điều chuyển đến tỉnh D, phải vài năm sau mới về. Làm tốt thì... sẽ không trở về nữa."
Triệu Bạch Lộ không đáp lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Triệu Bạch Lộ ——”
Tưởng Dịch Châu gọi to từ phía sau cô. Có lẽ gió quá lớn, có lẽ vì năm tháng dằng dặc, anh dường như mệt mỏi, vài bước chạy tới, giọng nói trầm thấp, đứt quãng.
"Anh và Nghiên Hàm đã chia tay rồi." Anh ta nói, "Anh không đợi được nữa, anh không thể đợi nổi nữa."
Triệu Bạch Lộ động đậy khóe miệng, cuối cùng hiểu được tại sao anh lại khác thường. Thật là một người đàn ông nặng tình, ngay cả việc từ bỏ cũng làm thật hoành tráng.
“Triệu Bạch Lộ, dù em bây giờ rất ghét anh, nhưng anh cũng muốn nói cho em biết."
Tưởng Dịch Châu dừng lại một chút, ánh mắt hiếm khi sáng lên.
Anh nói: "Lúc đó anh thực sự rất thích em, cũng thực sự muốn đợi tốt nghiệp đại học rồi kết hôn với em."
"Ồ?" Triệu Bạch Lộ nghiêng đầu, những sợi tóc lưa thưa trên vai trượt xuống, cô vén tóc ra sau, kéo một sợi tóc, không để ý: "Nhưng anh cũng nói rồi, đó đều là chuyện quá khứ. Bây giờ nói chuyện quá khứ, không có ý nghĩa gì cả."
"Anh biết, nhưng anh hy vọng em có thể sống tốt."
Triệu Bạch Lộ cười khẩy, có chút không nói nên lời. Cô thực sự không thể hiểu được cái sự cảm tính bộc phát của con trai, dường như mình đã làm tổn thương lớn lao gì đó với bạn gái cũ, luôn muốn bù đắp, nhưng khi muốn anh chịu trách nhiệm, lại chạy nhanh hơn ai hết.
"Biết rồi," cô chậm rãi hít một hơi, ánh mắt giao với anh, nửa thật nửa đùa nói: "Vậy chúc anh thăng tiến như diều gặp gió, quan lộ hanh thông."
Tưởng Dịch Châu tránh ra, lặng lẽ để Triệu Bạch Lộ đi qua.
Nhìn theo bóng lưng cô dần xa, lòng anh vô cớ chua xót.
Tâm trí anh bay đi rất xa, bay về đêm qua, khi anh lần thứ n xin cầu hôn, lại bị từ chối, ánh mắt như nước của Mạnh Nghiên Hàm, bay đến một ngày vô tình thấy cô gửi cho Cố Kim Dạ từng tin nhắn Wechat không được hồi đáp, bay đến ánh mắt khuyên nhủ của mẹ khi bà muốn anh tìm bạn gái ổn định.
Cuối cùng, bay xa, bay qua bầu trời thành phố, bay qua mây xanh, bay qua hoàng hôn, rơi trên bóng lưng xa dần của Triệu Bạch Lộ.
Triệu Bạch Lộ là một tấm gương, phản chiếu lại quá khứ không đáng tự hào của anh, mỗi lần cô đều nhắc nhở anh, sự phản bội của anh, sự vô tình của anh, những giọt nước mắt cá sấu của anh.
Nhưng Triệu Bạch Lộ cũng là mối tình đầu của anh, là thanh xuân mà anh đã từng gắn bó.
Tỉnh D cách thành phố A ngàn dặm, bố mẹ anh đã sớm về quê định cư, nếu không có gì bất ngờ, sau này anh sẽ định cư ở tỉnh D.
Sau này quãng đời còn lại có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại những người trong thanh xuân này nữa.
*
Vào buổi tối, Triệu Bạch Lộ tắm xong, nói với Cố Kim Dạ chuyện trong ngày qua điện thoại.
Khi nói về Tưởng Dịch Châu, tâm trạng cô rất bình thản, chỉ là có một vài lời của anh ta khiến cô rất bực mình.
“Em đâu có lớn tuổi đâu?!” Cô mặt tối sầm lại, không kiềm chế được giọng nói cao lên, “Anh ta hiểu gì chứ! Anh ta chẳng hiểu gì cả!”
Cố Kim Dạ nghe như đang nghe kể chuyện, cười khúc khích phối hợp.
“Đúng vậy, đâu có lớn tuổi đâu.” Anh thuận theo an ủi cô: “Cô Bạch Lộ vẫn còn quyến rũ, bảo đao chưa lão.””
“……”
Triệu Bạch Lộ âm thầm nghiến răng, trong lòng thầm mắng, nhưng chưa kịp mắng vài câu thì lại nghe thấy anh nói: “Ngày kia anh về.”
Cô ngớ người, hỏi: “Sao lại thay đổi nữa?”
“Công việc gần xong rồi, hơn nữa…” Anh ngừng một chút, trong một khoảng yên lặng, Triệu Bạch Lộ tự dưng thấy căng thẳng, “Mẹ anh đến.”
Ngừng một giây, cười nhẹ nói: “Bà muốn gặp em.”
——————
“宝刀未老” (bảo đao chưa lão) là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là “con dao quý vẫn chưa cũ.” Câu này dùng để chỉ một người mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được sự sắc bén, phong độ và sức sống như trước, không kém phần xuất sắc hay hiệu quả.