Triệu Bạch Lộ không biết Cố Kim Dạ đã đi chưa, cô dán tai vào cửa nghe, không nghe thấy động tĩnh gì, do dự hồi lâu, quyết định mở cửa đi ra. Cố Kim Dạ nói đúng, chẳng lẽ cô có thể cả đời không ra ngoài, hơn nữa đây là phòng ngủ của anh, không phải của cô.
Cô đi tới, thấy trên bàn học trong phòng ngủ làm bằng gỗ ghép bày đầy sách vở lộn xộn, phần lớn là sách chuyên ngành, “Pháp luật Hình sự Án lệ”, “Toàn tập Luật Hình sự và Giải thích Tư pháp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”, “Tham khảo Xét xử Hình sự”... chồng chất lên nhau lộn xộn, trong một cuốn sách bị lật nhiều, lộ ra một nửa bức ảnh.
Triệu Bạch Lộ rút ra, bức ảnh là chụp chung, bối cảnh là hàng ghế sân vận động, một nam sinh cao ráo gầy gò khoác tay lên vai một nữ sinh có làn da trắng và khuôn mặt có nét rất sắc sảo, cười nhìn vào ống kính.
Ảnh chắc chụp từ thời đại học, nhìn rất cũ, các góc đã nhăn, nhưng vẫn cảm nhận được sức sống và sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Triệu Bạch Lộ nhìn bức ảnh, nhìn người đàn ông quen thuộc và thời thanh xuân không quen thuộc của anh.
Cô biết Cố Kim Dạ chắc chắn đã từng có bạn gái, nhưng biết là một chuyện, đối mặt là chuyện khác, nhìn bức ảnh này, Triệu Bạch Lộ cảm thấy nghẹn ngào không nói lên lời.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mệt mỏi sâu sắc, sự tự ghét bỏ và nghi ngờ bản thân lại trào dâng. Triệu Bạch Lộ bắt đầu hối hận, sớm biết cô không nên vào đây, không nên hỏi câu hỏi này, thậm chí không nên uống rượu, không nên đến đây.
Cô giao ra tất cả quân bài của mình, muốn thử nhận được câu trả lời, nhưng bây giờ lại thấy thật buồn cười.
Cố Kim Dạ và Triệu Bạch Lộ, hai người này đặt cùng nhau, nhìn thế nào cũng thấy không hợp.
Bất quá Triệu Bạch Lộ cũng không muốn trốn tránh, nàng đem ảnh chụp nhét trở lại đi, yên lặng xoay người mở cửa. Cố Kim Dạ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thấy cô đi ra, đứng dậy đi về phía cô.
Triệu Bạch Lộ: “Quần áo của em đâu?”
“Ở đó.” Anh chỉ vào giá để đồ đằng sau, “Tối qua đã giặt sạch và sấy khô, điện thoại cũng đặt ở đó.”
Triệu Bạch Lộ đi qua, cầm lấy quần áo điện thoại, lại đi vào phòng ngủ thay. Tưởng rằng đã rất muộn rồi, ra ngoài mới phát hiện chỉ mới hơn bảy giờ rưỡi.
Cô vỗ nhẹ những nếp gấp trên quần áo, nói như không có chuyện gì: “Em đi đây.”
“Sao lại vội thế?” Cố Kim Dạ có chút bất lực nhìn cô, “Anh đưa em về.”
Triệu Bạch Lộ từ chối: “Không cần đâu, em gọi xe về.”
Cố Kim Dạ không ngờ cô phản ứng nhanh thế, đứng yên tại chỗ không nói gì. Anh nhìn Triệu Bạch Lộ với vẻ mặt phức tạp, muốn mở miệng nói điều gì nhưng lại ngừng lại. Triệu Bạch Lộ cắn môi, không dám nhìn anh thêm, cúi đầu đi nhanh ra cửa.
"Tại sao đột nhiên lại tức giận vậy?"
Triệu Bạch Lộ mím môi: “Em không tức giận… Em có việc, phải về nhà rồi.”
Cố Kim Dạ quay đầu nhìn vào phòng ngủ, chỉ một cái nhìn thôi, anh đã phát hiện ra điều khác biệt. Anh là người rất nhạy cảm với sự thay đổi, ngay lập tức nhận ra sách trên bàn đã bị di chuyển, chỉ cần nghĩ một chút là anh hiểu ra.
Cố Kim Dạ chợt nhận ra: “Em đã nhìn thấy bức ảnh đó rồi đúng không?”
Triệu Bạch Lộ cúi đầu, Cố Kim Dạ đột nhiên cười khẽ, giọng có chút khàn: “Thế nên em tức giận rồi.”
Câu này không phải là nghi vấn, anh như rất chắc chắn, mặc dù Triệu Bạch Lộ không nói gì.
Triệu Bạch Lộ há miệng thở dốc, không thốt ra lời.
Cố Kim Dạ nói nhỏ: “Mỗi người đều có quá khứ, Bạch Lộ, anh 27 tuổi rồi, không phải 17 tuổi. Em cũng có quá khứ mà phải không? Đừng để quá khứ phủ nhận hiện tại."
Triệu Bạch Lộ vẫn im lặng như cũ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Cố Kim Dạ nhìn vào màn hình, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“ŧıểυ Ninh, có chuyện gì vậy? Ừ, nhớ rồi… Không sao, tôi sẽ không quên… Được, tôi sẽ gọi lại cho cô sau.”
Anh cúp điện thoại, bất ngờ nhìn vào đôi mắt ướt át của Triệu Bạch Lộ.
Đôi mắt của cô ướt đẫm, như có một làn sương dày đặc, ánh mắt chăm chú nhìn anh, lông mày nhíu lại, hỏi: “Anh còn bao nhiêu… người bạn gái kiểu như vậy?”
Lời lẽ rất nhẹ nhàng, Cố Kim Dạ nhìn cô, đáp: “Không có, một người cũng không có.”
“Cô gái trong bức ảnh…”
“Là bạn gái cũ của anh, là sinh viên trao đổi từ Úc, trước khi tốt nghiệp năm tư đã bay về Úc rồi, không còn liên lạc nữa… Anh lúc đó chỉ tình cờ bỏ bức ảnh vào sách, không nghĩ nhiều. Sau đó còn có một đàn chị, năm ngoái mới sinh con thứ hai…”
Anh đơn giản kể về quá khứ của mình, Triệu Bạch Lộ lặng im hồi lâu, rồi nói: “Vậy còn em thì sao?”
Cô nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Em là gì trong mối quan hệ này?”
Cố Kim Dạ dừng một chút, nói: “Em muốn là gì?”
“……” Triệu Bạch Lộ nhíu mày chặt hơn, “Anh hỏi câu này có ý nghĩa gì? Nếu em muốn gì thì sẽ là gì…”
Nói đến đây, cô ngẩn người. Một câu nói thoáng qua trong đầu, căn bếp đầy khói lửa buổi sáng, đôi nam nữ vừa tỉnh dậy còn ngái ngủ.
— Chúng ta là gì của nhau?
— Tùy em.
Cố Kim Dạ mỉm cười với cô, nhẹ nhàng vươn tay vuốt tóc trên vai cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, kỳ lạ thay, khiến trái tim Triệu Bạch Lộ bình tĩnh lại.
Trên người anh thực sự có sức mạnh, về tự do, cũng về sự phóng khoáng và bình yên.
Triệu Bạch Lộ nghĩ, đúng rồi, đây mới là anh.
Con người thích những thứ hoàn chỉnh và đẹp đẽ, như đường ngọt, hoa thơm, rượu ngon… nhưng Cố Kim Dạ không thuộc về những thứ đó, anh như làn gió dài trên thế giới, không có nơi cụ thể mà lại có mặt ở khắp mọi nơi, tự do và nhiệt thành.
Đây chính là điều thu hút cô.
“Cô Triệu Bạch Lộ.” Trong ánh sáng buổi sáng, Cố Kim Dạ nói nhẹ nhàng: “Câu nói này có nghĩa là, trong tất cả các mối quan hệ được pháp luật công nhận và bảo vệ, cô có thể định nghĩa tôi theo cách của cô.”
Nói xong, anh đỡ vai cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Triệu Bạch Lộ.
Sau nụ hôn, anh ôm cô vào lòng, thở dài: “Dù sao em cũng thích anh, còn giữ kẽ làm gì, làm người nên thành thật một chút không tốt sao?”
Triệu Bạch Lộ ngửi thấy mùi hương trên người anh, mơ hồ cảm thấy mình đắm chìm trong đó, có thể chìm đắm đến mức say mê.
“Ai nói em thích anh chứ?”
Cố Kim Dạ nhướng mày: “Vậy bây giờ là anh đang tự mình đa tình hả?”
Triệu Bạch Lộ không nói gì, không phủ nhận, chỉ chớp mắt nhìn anh.
Cố Kim Dạ ôm chặt cô, giữ cô trong vòng tay. Sự tiếp xúc cơ thể khiến tim Triệu Bạch Lộ đập nhanh hơn, tay Cố Kim Dạ không dùng lực, lười biếng, thờ ơ nói: “Có phải em nghĩ rằng việc tỏ tình, ai thành thật trước thì người đó thua không?
“Chuyện giữa nam nữ, không phải tất cả đều phải nói rõ ràng.
“Viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen, đó gọi là hợp đồng.”
Triệu Bạch Lộ không tỏ thái độ, Cố Kim Dạ lại nói: “Chậc, anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, còn ở đây nghiêm túc nói tâm tư của mình, thật sự là ngu ngốc.”
Câu nói này thành công khiến Triệu Bạch Lộ bật cười, cô bỗng cảm thấy mọi lo lắng trong lòng đều tan biến, cả thế giới chỉ còn lại anh, và chỉ có anh.
Cô kiễng chân, cười như một cô gái mới biết yêu. Hỏi: “Vậy bây giờ sao anh lại chịu nói?”
Cố Kim Dạ liếc mắt: “Cũng chỉ vì muốn em vui thôi.”
Anh ôm eo Triệu Bạch Lộ, hôn cô thật sâu.
Nụ hôn này rất thuần khiết, không nhuốm du͙© vọиɠ, họ hôn nhau rất lâu, cho đến khi Triệu Bạch Lộ không thở nổi phải đẩy Cố Kim Dạ ra.
Cố Kim Dạ vẫn ôm cô, giọng trầm ấm, trong buổi sáng say đắm này, nói những lời tình cảm thẳng thắn và mãnh liệt.
“Cô Bạch Lộ, anh yêu em.”
Anh cười đầy đắc ý, “Xin hỏi em có muốn thử với anh không?”
“Thử thế nào?” Triệu Bạch Lộ hỏi anh, cũng học theo anh lơ đãng: “Anh sẽ cưới em chứ?”
Cố Kim Dạ đưa tay nâng cằm cô lên, để cô nhìn mình, cười nói: “Ở bên anh có thể sẽ rất nguy hiểm, có thể sẽ nhận được thư đe dọa, ra ngoài bị tạt axit… Nói vậy em có thể không biết, cậu Lý nhận được thư đe dọa, đóng đinh vào cuốn ‘Từ Hải’.”
Những câu đùa cợt ẩn chứa trong đó là một trái tim nghiêm túc, tình cảm đến bất ngờ, họ không kịp chuẩn bị, nhưng lại cảm thấy đây là thời điểm thích hợp nhất.
Họ ôm nhau, như vượt qua chín năm ồn ào, ôm lấy người ban đầu.
“Nếu em không sợ những điều này vậy thì...” anh nói.
Lời của Cố Kim Dạ dần trở nên nghiêm túc, dần trở nên trang trọng.
“Vậy thì,” trong sự yên tĩnh, anh mở miệng, vô cùng nghiêm túc: “Chúng ta thử nhé.”
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
“Trong tất cả các mối quan hệ được pháp luật công nhận và bảo vệ, thử định nghĩa nhau mãi mãi, rồi cùng trở thành một trong hàng triệu đôi bạn đời bình thường trên trái đất.”